KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

“Như thế còn hơn là bị đánh, bị đánh cho te tua ở trước mặt mấy chục nghìn người ở đây..” Trong lòng sáu người đều không hẹn mà cùng nghĩ tới điều này.

Không biết mình chắc chắn sẽ thua còn có thể đánh một trận, nhưng nếu biết chắc chắn sẽ thua, còn tiến lên để bị đánh sao?

Chưa kể, đối phương còn nắm trong tay nhiều điểm yếu như vậy..

...

Bất chấp những ý kiến khác nhau, dù sao Nhị Trung đã thắng, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể tranh luận.

Trong lúc nhất thời, các trọng tài = những người không biết nội tình đều nhìn đám người Tả Tiểu Đa bằng ánh mắt chán ghét.

Nhưng cho dù có không tình nguyện như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể dán một bông hồng nhỏ cho Nhị Trung thành Phượng Hoàng, để biểu thị.

Nhị Trung thành Phượng Hoàng, thẳng một, bại không.

Thời gian sử dụng: Không giây.

Xếp hạng: Nhất.

Nhưng đám người Tả Tiểu Đa hoàn toàn không thèm để ý tới điều này, cứ vậy mà trở lại chỗ ngồi của mình, xem thế cục, hăm hở, chờ đợi lần rút thăm tiếp theo.


Hồ Nhược Vân đập vào gáy Tả Tiểu Đa một cái, khuôn mặt xinh đẹp có phần méo mó vì tức giận: “Ngươi nha ngươi nha, sao hồ đồ như vậy... Trước mặt mọi người..”

Tả Tiểu Đa bị đánh chúi đầu về phía trước, nhưng. không hề để bụng, nhếch miệng cười không ngừng: “Nên bớt việc như vậy... Cho dù đối phương có kém cỏi như người mới, lên đấu một trận, vẫn phải đánh tới toát mồ hôi toàn thân, quá khó chịu, vậy chỉ bắng thoải mái nhẹ nhàng mà thu thêm chút tiền...”

“Nhưng mà như vậy... Sẽ để lại ấn tượng đầu tiên không tốt trong mắt các trọng tài, giám khảo = những người không biết ngọn nguồn trong đó, hơn nữa ấn tượng như này sẽ rất khó thay đổi.

"Cô Hồ, ta cảm thấy, ngươi suy nghĩ hơi lệch lạc, từ trước đến nay thứ chúng ta muốn chính là chiến thăng, chứ không phải là ấn tượng tốt hay xấu của bọn họ”

“Cho dù có để lại ấn tượng tốt trong mắt bọn họ, thì bọn họ có thể trực tiếp sắp xếp căn hộ - phần thưởng cao nhất cho chúng ta sao, nhưng chỉ cần toàn thắng, giành được vị trí thứ nhất lại có thể, ngươi nói xem?”

Tả Tiểu Đa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, thao thao bất tuyệt, nói tới mức nước bọt bay tứ tung, nước miếng lan tràn.

“Tận dụng thời gian nghỉ ngơi, trận tiếp theo, Dư Mạc Ngôn lên sân, tranh thú khởi đầu tốt đẹp, à không đúng, không phải là tranh thủ, mà phải là khởi đầu tốt đẹp!”

Tả Tiểu Đa vừa bị đánh, vừa điều binh khiển tướng một cách bình tĩnh tự nhiên với vẻ mặt tràn đây sự tự tin sự ung dung và với toàn bộ đức hạnh vốn có của mình.

Khiển Hồ Nhược Vân lại 'thưởng' cho hắn mấy đấm.

Bắt đầu rút thăm trận thứ hai, Nhị Trung thành Phượng Hoàng rút trúng Thất Trung thành An Thái Dư Mạc Ngôn từ từ bước ra, mặc dù tràn đầy.

năng lượng, nhưng lại hoàn toàn không có tư thế sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Sáu người của Thất Trung thành An Thái ở đối diện thấy thế đồng loạt chửi rủa ở trong lòng, mẹ nó. chứ, chúng ta đã trải qua một trận chiến ác liệt trước, còn các ngươi chỉ việc nghỉ ngơi dưỡng sức chờ chúng ta, sao bây giờ chỉ có một người đi ra!?

Chẳng lẽ!

Vì thế, một tên đội trưởng mập mạp đứng ra, giơ năm ngón tay trước mặt Dư Mạc Ngôn nói: "Năm triệu!"

Lập tức nói: "Biết các ngươi không thiếu tiền, nhưng mà, mỗi người năm triệu! Nhận thua đi!"

Quy tắc chính là quy tắc, các ngươi có thể dùng, chúng ta cũng có thể dùng!

Các ngươi chỉ phái một người lên sân, rõ ràng chính là có ý định này, ám chỉ đã đủ rõ rồi, còn cái vẻ tràn đầy năng lượng, chẳng qua là muốn để chúng ta ra giá cao một chút, chút mánh khóe ấy lẽ nào chúng ta còn không nhìn ra sao?


Vị đội trưởng này rõ ràng không phải là loại thiếu tiền, cười dè dặt: “Nếu cảm thấy không đủ, còn có thể thương lượng.”

Nhưng mặt Dư Mạc Ngôn như sắt đá: “Bớt nói nhắm, tới chiến đi!"

Vị đội trưởng kia ngẩn người, năm triệu còn không biết đử?! Như này cũng quá tham rồi, đúng chứ?

Cân nhắc một lát, sau đó vẫn nói: “Mười triệu, đây là giá cao nhất, nếu vẫn không biết điều, vậy thì trực tiếp khai chiến, cho dù chúng ta không ở trong trạng thái tốt nhất, nhưng đối phó với một đám là nô lệ của đồng tiền như các ngươi, chưa biết ai thắng ai thua đâu!"

Dư Mạc Ngôn nhìn hẳn như nhìn một tên ngốc, thản nhiên nói: "Xem ra tất cả mọi người hiểu lầm rồi, số tiền một triệu vừa rồi, là bọn họ phải đưa cho chúng †a mỗi người một triệu, dùng số tiền này để đổi lấy việc không bị chúng ta đánh tơi bời ở trước mắt bao người, để giữ chút thể diện, còn như đề nghị mỗi người mười triệu kia của ngươi là định làm gì? Cũng muốn thua được đẹp mắt một chút à!? Nếu là như vậy, vậy thì chúng ta cũng không ngại!"

"???” Mọi người nghe tới đây, lại rời vào trạng thái sững sờ.

Mọe, còn có loại thao tác này?

Có nổ quá không?!

Dư Mạc Ngôn không kiên nhẫn thúc giục nói: “Bây giờ ta thật sự không muốn nhiều lời với cácngươi, nhanh lên đi, thu thập xong ta còn muốn trở về đánh bài, ván này bài của ta rất đẹp, Tả lão đại gặp phải chắc chắn sẽ không ăn được điểm nào, ta thẳng chắc, các ngươi bớt dài dòng đi!"

"...."

Sáu người đối diện càng lúc càng hoang mang.

Mẹ kiếp, rõ rằng ta có thể nghe hiểu lời ngươi nói, nhưng tại sao khi đặt trong hoàn cảnh hiện tại, lại có vẻ như nghe không hiểu lảm nhỉ?

Một nữ sinh xinh xắn ở phía đối diện không nhịn được nữa, lập tức nhảy ra, lạnh lùng nói: "Xưng tên đi!”


“Dư Mạc Ngôn!"

“Khai chiến!”

“Nhào tới đây!

Nào ngờ, nữ sinh này cũng thành thật, trực tiếp vọt tới ra tay, đao trong tay phát ra một luồng ánh sáng sắc bén, che chắn cho bản thân, sau đó vọt lên cao, cá người cả đao biến thành một ánh đao lóe sáng, tấn công bất ngờ Dư Mạc Ngôn!

Rõ ràng là thấy đao mà không thấy bóng người, cho dù là đao pháp hay là tu vi tất cả đều không tầm thường.

“Thực lực cá nhân của thành An Thái này cũng được lầm.” Trước mắt trọng tài trên đài là ánh đao sáng ngời.

“Ừ, người khác thì khó nói, nhưng nữ sinh này đúng là rất được”

Một tia khinh thường lóe lên trong mắt Dư Mạc Ngôn khi nhìn nữ sinh đối diện, chẳng qua chỉ là khoa chân múa tay, hào nhoáng bên ngoài, đẹp mắt mà vô dụng, dùng được trong thực chiến sao?

Đối mặt với sự đột kích của ánh đao, không trốn không tránh, sừng sững hiên ngang, ngay cả vũ khí cũng không lấy ra.

Ánh đao phía đối diện tới rất nhanh, trong chớp mắt đã ở trước mất.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi