KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Tham của, keo kiệt, vô cùng yêu tiền bạc như Tả đại sư vì chuyện này đã liên tục nổi cơn thịnh nộ nhiều lần, nhưng đám người Long Vũ Sinh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, sống chết quỵt nợ không trả.

“Mắc nợ! Cũng không phải không trả cho ngươi! Chờ lúc tình hình kinh tế giàu có dĩ nhiên là sẽ trả cho ngươi rồi!”

“Nhìn ngươi sốt ruột như vậy kìa, chúng ta là người hay. quỵt nợ sao?”

“Ngươi vội cái gì! Mọi người đều là bạn cùng trường, ngươi còn sợ chúng ta chơi xấu quỵt nợ ngươi sao?”

Đối với lần này, Tả Tiểu Đa hết đường xoay xở, những thứ khác còn có thể cướp lại nhưng bốn chiếc nhẫn này thật sự đã quấn thần hồn rồi, chẳng lẽ còn có thể giế t chết bốn cái đứa quỵt nợ này sao?

Vừa nhắc tới nhẫn không gian, hai mắt của Tả gia đã đỏ lên!

Trong cuộc đời ông đây lần đầu tiên bị người khác hớt tay trên như vậy!

Bốn người các ngươi chờ ở đấy cho ông!

Mãi cho đến lúc mười một giờ... cuối cùng đã xác định được top 15.

Tả Tiểu Đa tiến lên rút thăm, lập tức gặp Ngô Vân Thiên.

Hai người mặt đối mặt, Tả Tiểu Đa không nhường đường; Ngô Vân Thiên hơi thấp hơn Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa từ trên cao nhìn xuống, hơi cúi đầu mà Ngô Vân Thiên lại thoáng ngẩng đầu lên.


Đúng lúc... Bốn mắt nhìn nhau!

Tả Tiểu Đa cúi thấp đầu nhìn chằm chằm Ngô Vân Thiên, đảo mắt một vòng sau đó trợn trắng lộ ra tròng trắng.

Bên trong ánh mắt lộ rõ hai chữ: Rác rưởi!

Con mắt lại trợn lên, ánh mắt xem thường: Ngu xuẩn!

Vì hắn đang trong tình trạng cúi thấp đầu nên ngoài Ngô Vân Thiên ra thì những người khác đều không thể nhìn thấy.

Ngô Vân Thiên nhếch nhếch miệng muốn mắng hắn, nghĩ thấy ảnh hưởng sẽ rất lớn nên quyết định trước tiên rút thăm rồi nói tiếp, di chuyển một bước, bĩu bĩu môi, đi qua Tả Tiểu Đa.

Trước tiên cứ để ngươi đắc ý vậy, lát nữa sẽ đánh chết ngươi!

Nhưng Tả Tiểu Đa nhìn thấy khoảng khắc hẳn bĩu môi, bùng nổ không có dấu hiệu: “Ngô Vân Thiên! Ngươi bị điên hả? Trọng tài có làm gì ngươi đâu mà ngươi lại mắng bọn họ? Con người ngươi sao lại không có gia giáo như vậy!"

Lúc này là lúc tràn đầy yên lặng đợi chờ rút thăm, hầu như tất cả mọi người đều nhìn vào, hiệu quả của việc Tả Tiểu Đa đột ngột hét lên thực sự kinh động lòng người.

Trong lúc nhất thời mọi người đều bị dao động một lúc, ánh mắt dò theo âm thanh nhìn sang, nhất là những vị bao giám khảo, sắc mặt đã ngay lập tức trở nên u ám.

Mắng trọng tài?

Ngô Vũ Thiên chỉ cảm thấy máu nóng lên đến não, tức giận hét lớn: “Tả Tiểu Đa, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người! Ta mắng... Măng giáo viên khi nào vậy?”

Ngô Vũ Thiên nói đến nửa câu thì Tả Tiểu Đa đột nhiên xoay người, khí thế ác liệt chỉ một ngón tay vào mắt hắn.

Ngô Vũ Thiên nói được một nửa vô thức dừng lại, thế là lời nói đã trở thành: “Ta mắng... Mắng giáo viên khi nào đâu?”

“Rõ ràng ngươi vừa mắng còn gì!”

Vẻ mặt Tả Tiểu Đa thật thà, đủ loại khinh thường nói: “Ta không nhìn nổi loại tiểu nhân đê tiện khẩu Phật tâm xà như ngươi, nếu vừa rồi ngươi không mắng thì cần gì phải nói ngươi mắng thầy Mã khi nào? Ta có nói là ngươi mắng ai đâu, ngươi vội vã phân biệt những việc nhỏ không đáng kể đấy làm gì?” (Note: trong tiếng Trung khi phát âm từ mắng nghe sẽ khá giống với từ mã, nên khi Ngô Vũ Thiên nói lắp, thì từ mắng lão sư nghe rất giống như Mã lão sư.)

Tả Tiểu Đa lòng đầy căm phẫn: “Nếu ngươi đã không đánh mà khai, vậy ta hỏi ngươi, thầy Mã đã làm gì ngươi mà ngươi lại mắng hắn?”

Trong ban giám khảo có một vị giáo viên họ Mã, mà điều này Tả đại sư đã biết từ lâu, điểm này cũng chính là thao tác nhanh nhẹn của Tả đại sư.


Thầy Mã này lại vừa khéo sinh ra đã có gương mặt dài dài như ngựa trông có phần hung ác; Vốn đã tự ti vì kém người khác, rất để ý đến vẻ ngoài thậm chí có thể nói là rất nhạy cảm.

Lúc này, sắc mặt càng thêm u ám.

Những giáo viên khác cũng vô cùng kinh ngạc, vừa rồi thật sự không để ý bên đây có hoạt động nhỏ gì.

Lẽ nào tên Ngô Vân Thiên này thật sự có mắng sao?

Nếu như không mắng thì thật sự là không cần thiết phải tranh cãi về tình tiết nhỏ nhặt đó...

Tả Tiểu Đa thật thà trung thực xoay người mặt mũi tràn đầy oan ức nói chuyện với thầy Mã trên bàn bán giám khảo: “Thầy Mã, tên Ngô Vân Thiên này mắng ngươi.”

Sắc mặt của thầy Mã càng thêm âm u, ánh mắt ác liệt liếc. nhìn Ngô Vân Thiên một cái, thờ ơ nói: “Mở camera giám sát lên xem thử."

Sắc mặt của các giáo viên khác cũng trở nên u ám, hơi cảm thấy thầy Mã đang chuyện bé xé ra to, nhưng ngược lại có một số người cảm thấy chuyện này cần phải là cho rõ ràng.

Video giám sát rất nhanh đã được phát lên, mặc dù rất mơ hồ không thể nào xem rõ, hơn nữa còn không có âm thanh cụ thể, nhưng cho dù là nhìn từ bên trái hay là nhìn từ bên phải, tóm lại khi hai người đi ngang qua nhau, miệng của Ngô Vân Thiên giống như đang động đậy, nhếch lên, lộ ra biểu cảm cực kỳ khinh thường...

Tả Tiểu Đa lập tức hét lớn với vẻ mặt kinh ngạc...

Có vẻ như... Sự thật đã quá rõ ràng rồi?!

Quả nhiên Ngô Vân Thiên đã mắng rồi.

Hơn nữa nhìn loại khẩu hình miệng châm biếm kia, lời nói trong khoảng khắc kia của hắn có lẽ là đã dùng những lời lẽ cực kỳ khó nghe.


Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả ban giám khảo và trọng tài nhìn Ngô Vân Thiên đều trở nên khó chịu.

Bọn ta khó khăn cực khổ từ nơi xa xôi đến đây làm trọng tài là để bị mắng sao?

Hơn nữa Ngô Vũ Thiên ngươi là cái thá gì vậy?

Lúc này Ngô Vân Thiên chỉ cảm thấy cho dù bản thân có mọc ra một trăm cái miệng cũng khó có thể rửa sạch nỗi oan ức này.

Đau buồn phẫn nộ nói: “Ta không mắng! Ta không có mắng! Thật sự không mắng mà!”

Tả Tiểu Đa cũng đau thương căm giận nói: “Ngươi mắng rồi! Ngươi măng rồi! Ngươi đã mắng rồi!”

Vẻ mặt Tả Tiểu Đa chính trực lẫm liệt, thật thà trung thực, theo bản năng cho người khác một loại cảm giác: Lời đứa trẻ này nói có thể tin được, chắc chẳn đáng tin!

Đứa trẻ này vừa nhìn là biết không phải loại thích nói dối tùy tiện vu khống người khác, mà là một đứa trẻ có tỉnh thần chính nghĩa mãnh liệt...

Hừm, thầy chủ nhiệm của hắn đêm qua có vẻ như có nhấn mạnh về tính cách kia của hẳn: Chính nghĩa! Làm người làm việc rất nghiêm túc, không chịu nổi sai lâm của người khác!

Bàn trọng tài.

Vẻ mặt thây Mã u ám nói: “Việc đã qua rồi thì bỏ qua đi, nhanh chóng rút thăm!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi