KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Lúc này người khó chịu nhất vẫn là Chu Vân Thanh đối diện.

Tuy Chu Vân Thanh luôn luôn điềm tĩnh, ngay thẳng nhưng, hẳn với tư cách là người trong cuộc, vậy lúc này chắc cũng đang đau răng từng trận!

Nếu có thể, hẳn thật sự muốn bắt lấy Tả Tiểu Đa đánh một trận tơi bời!

Chưa có người nào đê tiện như ngươi!

Cho dù ngươi là Kiếm Vương nhưng cũng quá đê tiện rồi?!

Lúc mình ra trận, chỉ hành động theo thói quen là rút kiếm ra, ngay lập tức đã bị đối phương nắm bắt được nên suy đoán thanh kiếm này chính là đồ vật mình yêu thích, cho nên mới có đoạn nói chuyện lúc nãy.

Học viên của Nhất Trung Thủy Thành dùng kiếm trứ danh, dĩ nhiên hiểu biết rất nhiều các thanh kiếm nối tiếng, nếu thật sự có một thanh kiếm thần kì có độ sắc bén bậc nhất được Đại lục công nhận, bản thân mình chắc chắn không thể không biết tên của nó, không biết lai lịch, chuyện cũ của nó!

Chu Vân Thanh gần như có thể kết luận, Đông Phương đại soái tặng, thợ rèn nổi tiếng nhất Đại lục, độ sắc bén đệ nhất thiên hạ được Đại lục công nhận vân vân và mây mây, mấy thứ này có tám phần mười chắc chắn là Tả Tiểu Đa nói bậy.

Nhưng cho dù là như vậy, cho dù biết rõ Tả Tiểu Đa là đang chọn áp dụng tâm lý chiến, Chu Vân Thanh lại không thể không để ý.

Còn có hai phần mười kia đâu? Ngộ nhỡ là sự thật?


Thanh kiếm này của mình thật sự sứt mẻ một chút thôi hẳn đã đau lòng chừng mấy ngày!

Đúng là đồ vật yêu thích!

Kiếm của đối phương cho dù mọi thứ đều là giả, nhưng khí chất, vẻ bề ngoài lúc nấy mới chỉ nhìn qua thật sự không tầm thường,

Ngộ nhỡ thật sự rất sắc bén thì sao?

Thật sự khiến bảo kiếm của mình bị tổn hại thì sao?

Nhưng nói đến việc không dùng thanh kiếm này, công phu của mình gần như mất tới tám phần mười, đối đầu với Tả Tiểu Đa, e rằng đến cả ba chiêu cũng không vượt qua nổi

Sau một lúc rối như tơ vò khiến sắc mặt Chu Vân Thanh cũng thay đổi.

Ngay vào lúc này.

Trên đài một giáo viên râu mép điểm bạc đến từ Cao Võ Tổ Long đang làm trọng tài cuối cùng cũng không nhịn được cau mày, nói: "Chu Vân Thanh, nếu đây là chiến trường... trong tay kẻ địch cầm thần binh vô cùng phi thường, ngươi có muốn từ bỏ việc chiến đấu chỉ vì bảo toàn bảo thanh kiếm yêu thích của ngươi hay không?”

Lời nói này giống như trống chiều chuông sớm, thong thả vang lên.

Trong lòng Chu Vân Thanh hỗn loạn dường như được gột rửa mãnh liệt, sợ hãi tỉnh ngộ! Ánh mắt phức tạp, trầm giọng nói: “Cám ơn lời cảnh tỉnh của thầy!”

Một chút cũng không sai, thứ mà giáo viên lúc nấy sử dụng chính là công pháp nổi tiếng: lời cảnh tỉnh!

Năm trọng tài khác cùng nhau suy nghĩ lại, khuôn mặt hiện ra vẻ khiếp sợ, đặc biệt là giáo viên Đinh Tú Lan cùng đến từ Cao Võ Tổ Long, nhìn giáo viên làm trọng tài vừa lên tiếng với ánh mắt không thể tin được.

Tất cả khán giả trên khán đài đều ồ lên.

Cho dù Tả Tiểu Đa sử dụng miệng lưỡi để giành ưu thế khiến người khác phạm sai lầm, rốt cuộc vẫn là học sinh thi đấu, hơn nữa còn đang tiến hành trận chung kết.

Trong trận chung kết, dùng bất cứ phương thức nào đả kích sự tự tin và sĩ khí của đối phương vẫn được phép trong quy định!


Bởi vì tâm cơ vốn là một phần của thực lực!

Mà thầy giáo kia bỗng nhiên mở miệng, lời cảnh. tình giống như giúp người khác giác ngộ lại chẳng khác nào đang trực tiếp nhúng tay giúp đỡ bên kia!

Chuyện này có thể nói là tối kỵ khiến cuộc thi mất đi sự công bằng và hợp lý, đồng thời cũng khiến trọng tài mất đi lập trường trung lập!

Tả Tiểu Đa cũng cảm thấy tâm trạng chấn động.

Lời cảnh tỉnh chính là giúp đỡ đối với Chu Vân Thanh, bởi vì hân đang hoang mang, một tiếng la hét rõ ràng khiến hắn như vừa tình giấc chiêm bao, ngược lại thần trí càng thêm nhạy bén. Nhưng đối với Tả Tiểu Đa mà nói lại là làm hại.

Thậm chí tâm trạng vì thế mà chịu sự dao động.

Giống như là đang vô cùng bình tĩnh bỗng nhiên gặp phải sự chân động mạnh mẽ.

Nếu phải chiến đấu vào lúc này tất nhiên trong lòng sẽ bất ổn, hơn nữa còn sợ sệt.

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn, cười ha ha, nói: “Thầy giáo thật sự có tu vi tốt, ngay cả học trò cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.”

Thầy giáo râu lấm tấm bạc cau mày nói: “Tả Tiểu Đa, ngươi cũng không cần bất mãn; Ta biết trong lòng ngươi có ý khác, cho là ta phá hoại chiến thuật của ngươi, nhưng thái độ làm người, làm việc thì nên đường đường chính chính tốt hơn, cứ luôn ỷ vào mấy trò vặt, cho dù giành thẳng lợi thì có lợi ích gì chứ?”

“Những thứ mà ngươi sử dụng chung quy chỉ là tiểu xảo mà thôi”

Thầy giáo râu lấm tấm bạc nói lời ý vị sâu xa.


Tả Tiểu Đa cười nhạt một tiếng, thân hình càng tỏ ra kiên cường, giọng điệu rất bình thản nói: “Tiểu xảo. cũng tốt, đại xảo cũng cũng xong; Nhưng những thứ này không liên quan đến trận đấu trước mắt. Mà chuyện mà ta muốn nói bây giờ là, thầy giáo ngươi đã phá hủy sự công bằng của trận đấy này!”

“Ta tôn trọng ngươi là thầy giáo, nhưng bây giờ ngươi đang ngồi trên ghế trọng tài, lời cảnh tỉnh như vậy lại đang gây ra sự thiên vị, làm mất đi lập trường trung lập thuộc về trọng tài!

“Với trận đấu này mà nói, thứ ta theo đuổi chỉ có thắng lợi mà thôi, không quan trọng là tiểu xảo hay gì, thứ ta muốn cũng chỉ là chức quán quân! Cho dù là trò vặt, chỉ căn có thể khiến ta thắng lợi, đó chính là thủ đoạn cao cường, liên quan gì đến thái độ làm người?! Ít nhất trong trận đấu này, bất kể thủ đoạn gì đều là chúng ta dùng thủ đoạn lẫn nhau, ngầm đấu đá lẫn nhau."

“Mặc dù ta chỉ là một học sinh, nhưng ở nơi này, ta muốn đưa ra kháng nghị! Kháng nghị, trọng tài bất công!"

Vẻ mặt Tả Tiểu Đa chuyển thành lạnh lùng nghiêm nghị.

Từ trước đến giờ thái độ của hắn luôn là tao nhã lễ độ, đối xử với thầy cô giáo cũng đặc biệt tôn kính; Lễ phép chu đáo, không thiếu sót lễ nghi.

Cho dù là ai cũng không ngờ, vào đúng lúc này, Tả Tiểu Đa lại bộc phát khí thế cao chót vót như vậy!

Lỗ mãng trước công chúng, trước chương trình phát sóng trực tiếp toàn quốc, nhắm thắng vào trọng tố cáo bất công! Đưa ra kháng nghị một cách thẳng thắn!

Cho dù là thầy cô giáo hay là khán giả, tất cả đều có một nỗi khiếp sơ không thể gọi tên.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi