KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Ngô Vũ Đình cười xoa đầu Tả Tiểu Đa nói: "Yên tâm đi, không có gì thật, tình trạng bây giờ đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt, chúng ta hồi phục trạng thái tu luyện hành công, già đi càng nhanh càng tốt”

Câu này của Ngô Vũ Đình rất thật, tiếc là nghe kiểu gì cũng không phải chuyện này,

“Trên thế giới còn có loại công pháp dị hợm như vậy ư?” Tả Tiểu Đa tỏ vẻ hoài nghĩ.

"Công pháp thế gian vô cùng kỳ lạ, muôn hình vạn trạng, ngươi mới biết mấy bộ huyền công”

Tả Trường Lộ cười nói: “Tóm lại một câu các người đừng để bụng, không cần lo lắng cho chúng ta."

Tả Tiểu Niệm nghĩ nghĩ, rất lâu sau mới nói: “Cha, mẹ, lẽ nào hai người đang... Hồng Trần Lịch Luyện?”

Ánh mắt Tả Trường Lộ chăm chú một chút, nói: “Quả thật xem ra Niệm Nhi hiểu biết rất nhiều, đến cả Hồng Trần Lịch Luyện cũng biết. Ừ, có thể nói chính là ý này”

Tuy vẫn kém bậc, nhưng Tả Trường Lộ cảm thấy con gái rất có kiến thức rồi.

'Tả Tiểu Niệm chợt hiểu ra, nói: “Con từng đọc ghi chép của sư môn, năm đó, chỉ có tổ sư sáng phái đạt đến bước này”

Tả Tiểu Đa mù mịt đầu óc: “Hồng Trần Lịch Luyện là cái gì?

“Cái này ngươi không cần hỏi đâu, với trình độ hiện tại của ngươi, biết càng ít càng tốt” Không thấy lo lắng trước đó của Tả Tiểu Niệm nữa, mặt mày trở nên rạng rỡ, cứ như hai người khác nhau vậy.

Tả Tiểu Đa càng khó hiểu: “???”

Một nhà bốn người, bây giờ ba người đều biết, chỉ giấu một mình ta, tốt thật sao?

“Sau này không cần lo lắng cho chúng ta nữa, cha, mẹ”

Tả Tiểu Niệm dịu dàng nói: “Hồng Trần Lịch Luyện, cái phải làm đầu tiên là không thể có quá nhiều vướng bận.. trước đó gọi hai chú kia đến đã ảnh hưởng rất nhiều rồi”

Tả Trường Lộ an ủi nói: "Hồng Trần Lịch Luyện, chân thành thế nào, vướng bận thế nào, một lời không nói hết được, các ngươi chỉ cần biết, chỉ cần các ngươi an ổn, ta và mẹ ngươi cũng sẽ ổn, Hồng Trần Lịch Luyện so với các ngươi, nhỏ nhặt không đáng kể, nhỏ nhặt không đáng kế”

Nói xong thì thờ ơ cười cười.

Ngô Vũ Đình như đang suy nghĩ gì đó nói: “Nhưng, nói chuyện chuyển nhà vẫn phải chuyển đi thật, nơi này không thể ở được nữa rồi, lần này hai ngươi để lộ sự lợi hại, cái gì mà thiên tài chỉ gia gì đó, nhiều người nói như thế”

“Chúng ta coi được một căn hộ ở Tè Vương Mộ, đợi các ngươi đi rồi, ta và cha các ngươi sẽ chuyển đến đó” Ngô Vũ Đình nói: "Nhưng nhà ở đây vẫn giữ lại.

Hai người các ngươi kiếm được nhiều tiền như thế, ta và cha ngươi hưởng thụ chút, tiêu chút tiền. Ha ha”

“Tê Vương Mộ?”

Tả Tiểu Đa nghĩ nghĩ, nói: "Ở đó khá là hẻo lánh.”

“Không sao, chúng ta thích yên tĩnh” Ngô Vũ Đình dửng dưng cười cười.

Dường như Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa có suy nghĩ.

Hai người không tin chỉ là thanh tĩnh; Cảm thấy, ở đó hẳn là có chuyện... nhưng cha mẹ không muốn nói

Từ ngày hôm sau, Tả Tiểu Đa không ra ngoài luyện công nữa, mà luôn ở nhà với Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình.

Ở bên cha mẹ nhiều hơn.

Nhưng chỉ đến chiều hôm nay, Tả Tiểu Đa đã bị đuổi ra rồi.

“Sao bây giờ nhóc con ngươi phiền như thế này!”

Mặt Ngô Vũ Đình chán ghét nói: " Định ở nhà đeo bám ta tới lúc nào? Mau, đi chơi đi”

“Quả thật quá phiền!"

Mặt Tả Trường Lộ bất đắc dĩ: “Ta pha trà, ngươi đến gần làm gì? Ngươi lại không biết pha, xem ngươi lãng phí trà ngon của ta rồi.."

“Không phải ta sắp lên Cao Võ Cao Võ rồi sao cha mẹ không chịu đi Phong Hải, ta muốn nhân mấy ngày cuối ở cùng cha mẹ .." Tả Tiểu Đa tủi thân.

"Đi đi đi đi... Chúng ta không cần ngươi phụng bồi.”

Hai vợ chồng cứ như đuổi vịt, đuổi Tả Tiểu Đa ra ngoài.

Sau đó lại đuổi người gác cửa Tả Tiểu Niệm ra ngoài luôn.

“Cùng đi đi, chưa đến lúc ăn cơm thì đừng về, phiền chết đi được”

Ra khỏi cổng nhà, hai chị em đưa mắt nhìn nhau.

Một tháng không gặp, nhớ gần chết, ở cùng chưa đến hai ngày lại có thể phiền thành như vậy, thật là..

“Haizz, vẫn là đi luyện công thôi”

Ngày thứ ba.

Hai người vẫn bị đuổi ra luyện công, đến tối, cả nhà mới ăn cơm.

“Hai người đều có nhẫn không gian, cái gì cũng có thể mang theo bên người, các ngươi đều rất giàu, cũng không cần cha mẹ cho các ngươi tin đi đường, học phí, tiền sinh hoạt”

Tả Trường Lộ cầm ly rượu: “Ăn xong bữa cuối này, sáng sớm mai mỗi người tự cút xéo đi. Đợi đến kỳ nghỉ rồi về, đừng mỗi ngày đều muốn về nhà, tỏ ra trẻ con”

"...."

Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm bĩu môi.


Haizz, thì ra mấy tình huống lưu luyến xem trong tiểu thuyết, trong văn chương đều là lừa người...

Hừ!

Tâm trạng hai chị em đều vô cùng buồn rầu, tối hôm đó tụ chung một phòng nói chuyện cả tối vẫn lưu luyến không rời.

Mãi đến cuối cùng, Tả Tiểu Đa đánh úp một cái, bị Tả Tiểu Niệm đánh một trận tàn khốc mà tuyên bố kết thúc giai đoạn...

Sáng sớm hôm sau, lúc Tả Tiểu Đa dậy, Tả Tiểu Niệm đã không ở đây rồi.

“Niệm Niệm mèo đâu?”

“Chị Tiểu Niệm của ngươi đã đi rồi.”

Ngô Vũ Đình mang bữa sáng ra: “Phỏng chừng đang khóc trên đường đó, đến cả bữa sáng tạm biệt cũng không dám ăn”

“Chậc, đến mức đó sao."

Tả Tiểu Đa ăn no căng một bụng.

'Võ vỗ bụng: “Thật ngon, cha, mẹ, ta cũng đi đây, đến kỳ nghĩ sẽ về thăm hai người!"

Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ cũng không thèm ngẩng đầu, xua tay như đuổi ruồi: "Đi đi đi... đi nhanh đi!

Tả Tiểu Đa cười ha ha, hôn chụt một phát lên mặt Ngô Vũ Đinh rồi chạy ra cửa.

"Đi thôi!”

Cửa 'ầm' một tiếng đóng lại.

Trong nhà đang ầm ĩ đột nhiên im ắng hẳn đi, vắng lặng không một tiếng động, kim rơi có thể nghe thấy.

“Tay cầm ly rượu của Tả Trường Lộ từ từ hạ xuống, nụ cười trên mặt tiêu tan.

Ngô Vũ Đình cúi đầu, từng dòng nước mắt im lặng tuôn ra, tí tách tí tách rơi trên mặt đất.

“Cuối cùng... đi cả rồi..."

Đột nhiên Ngô Vũ Đình bi thương trong lòng, khóc lớn.

Tả Trường Lộ cũng chớp mắt, nhẹ nhàng hít thở.

Mãi đến tôi, Ngô Vũ Đình mở cửa phòng con trai con gái, nhìn phòng ngủ trống rỗng, tối đen như mực, lại không kiềm được mà khóc cả tối.

Tả Tiểu Đa đi một mạch ra khỏi thành, thấy Lý Thành Long đã đợi sẵn ở cổng thành.

“Khóc rồi à?”

Tả Thành Long hỏi.

“Ngươi khóc rồi à?”

“Chưa!”

“Ta cũng chưa!"

“Ha ha ha..."

“Xuất phát thôi!”

Cảm xúc rời xa của cha mẹ và con cái không giống nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi