Hiệu trưởng nhăn mặt, cúi đầu, ánh mắt nhìn Triển Tiểu Phi qua mắt kính.
Triển Tiểu Phi tức giận bất bình, nói: “Đây rõ ràng là học sinh của ta, của ta, ta bất chấp cái mặt già này đấu tranh anh dũng ở hiện trường trận đấu, tranh cướp. từ tay Vân Đoan và Tổ Long... Ta trăm cay nghìn đắng...”
“Nói xong chưa?”
Hiệu trưởng vẫn nhìn Triển Tiểu Phi qua mắt kính, thản nhiên nói: “Thầy Triển, không cần hiểu lầm vị trí của chính, ngươi chỉ là người phụ trách tuyển sinh, nói cao thượng như vậy, chậc chậc, dựa theo các nói nào đó, ngươi chỉ là kẻ đưa hàng.”
“Tuyển sinh... Giao hàng?...”
Triển Tiểu Phi cảm thấy lòng tự tôn bị đả kích mãnh liệt, lửa giận xông thẳng lên đầu!
Sau đó hắn thấy hiệu trưởng cầm lấy điện thoại di động: “Tài vụ à, bắt đầu từ năm nay thầy Triển sẽ tạm dừng thành tích, tài nguyên...”
“Không được!” Triển Tiểu Phi lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lao tới. Hắn tắt điện thoại,
một bụng lửa giận bay biến mất tiêu, thay vào đó là vẻ mặt a dua, ngay cả hai mắt cũng lộ rõ vẻ khẩn cầu: “Hiệu trưởng, ta sai rồi.”
Hiệu trưởng lẩm bẩm hai tiếng, chỉ điện thoại, thản nhiên nói: “Triển Tiểu Phi, ngươi có biết đâu là đâu không?”
“Đây là phòng hiệu trưởng! Hiểu không?” “Ngươi muốn làm trò du côn ở ngay trong phòng này à?”
Hiệu trường giễu cợt một tiếng, quát: “... Chờ ngươi lên làm hiệu trưởng rồi nói saul”
Ánh mắt hắn dựng đứng lên, chỉ tay về phía cửa: “Hiện tại! Lập tức! Lập tức! Cút đi!”
Triển Tiểu Phi đi thật nhưng không lăn thật, hắn xám xịt đi ra ngoài, dừng ở phía sau cửa, nghe thấy hiệu trưởng cười lạnh một tiếng thì không khỏi rùng mình, bèn nhẹ tay săn sóc nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thậm chí còn không nghe thấy tiếng ken két khi đóng cửa, có thể thấy hẳn nhẹ tay tới mức nào.
Một đường đi thang máy từ tầng ba mươi đi xuống, tới tầng một hắn vội vàng chạy vào WC, trong WC lập tức truyền ra tiếng mắng mắng như pháo rang!
“Lão già chết tiệt! Ngươi làm hiệu trưởng là giỏi lắm à! Chèn ép ông đây!”
“Đưa ta làm hiệu trưởng, nếu ta lên làm hiệu trưởng, ta chắc chăn chí công vô tưt"
“Quả thực là điển hình của qua sông chặt cầu! Còn làm hiệu trưởng chứ, phil”
“Người ta nói ta không cần mặt mũi, hèn hạ vô cùng, ta xem lão già chết tiệt mới thật sự không cần mặt mũi, không còn liêm sỉ, liêm sỉ không còn bóng dáng!”
“Tuyển sinh, giao hàng... Mẹ nó, thế mà ngươi cũng nói ra được!”
“Nếu không phải ta không đánh lại ngươi...”
“ĐMI Biệt thự ba nghìn mét vuông phòng ngủ ba trăm mét vuông, tiền thuê
một tháng năm mươi đồng, mẹ nó, sao không để cho ông?! Ông tìm chỗ ở cũng khó lắm chứ!”
“A... Thời hạn, trước khi rời trường? Đây không phải nói nếu Tả Tiểu Đa không rời khỏi Cao Võ Tiềm Long thì vẫn có thể ở lại đó à, đậu má, mưu mô thâm sâu lắm, tùy tiện chút là ở được cả đời, tâm tư đáng chết nà
“Quá không biết xấu hổi” Mắng người trong lúc đi tiểu quả thật nhẹ nhàng tràn đầy niềm vui.
Triển Tiểu Phi cảm thấy mình mắng đến cả người đều thăng hoa, sảng khoái cả người. Đang lúc xách quần, hắn đột nhiên nghe được tiếng nói truyền đến từ phòng bên cạnh: “Anh Triển, người ngươi mắng là... Hiệu trưởng à?”
Triển Tiểu Phi chợt thấy lạnh cả người, đợt nước tiểu cuối cùng thế mà lại bị dọa tuôn trào ra, tức khắc làm ướt hết đũng quần, hắn gian nan nói: “Ai... Là lão Hạng à?”
Phòng bên cạnh vang lên tiếng cười sung sướng: “Anh Triển, năm nay ví tiền của †a xẹp xuống nhanh quá, đã hết cả tiền ăn cơm rồi, cuộc sống gian khổ, khủng hoảng kinh tế đe dọa, ta đói...”
Mặt mũi Triển Tiểu Phi vặn vẹo: “Ta mời!”
“Ta mời cả nhà ngươi ăn một năm!”
“Cảm ơn! Anh Triển quả nhiên hào sảng, một năm sau ra sẽ xóa đoạn ghi âm vừa rồi, tuyệt đối không giữ lại bản sao lưu, cũng xóa tất cả các tệp đã được tải
lên đám mây.”
“Ta đệch em gái ngươi...”
Ngay trong ngày Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long đến thành Phong Hải đúng hạn.