KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Trước mặt giống như lại xuất hiện vẻ mặt vui cười dịu dàng, ám áp hiền hậu của Hà Viên Nguyệt, vẫn hòa nhã nhìn mình như thể đang nói với mình: “Tiểu Đa, phải cố gắng đó.”

“Bà Hà...”

Giọng nói của Tả Tiểu Đa trở nên nghẹn ngào.

Diệp Trường Thanh cười mỉm nói: “Bây giờ có thể tin rồi chứ?”

Tả Tiểu Đa ôm chặt điện thoại trong lòng, ngẩng đầu thỉnh cầu nói: trưởng, ta có thể chụp bức thư kia lại để làm kỷ niệm không?”

Diệp Trường Thanh cười nhẹ gật đầu nói: “Đương nhiên là có thể, nhưng ngươi phải nghĩ cho kỹ, nội dung đấy có liên quan đến chuyện an nguy của ngươi, không thể giải quyết tùy tiện, cẩn thận không được để lộ!”

Tả Tiểu Đa lấy điện thoại của mình ra, ngắm vào bức thư cẩn thận chụp vài tấm hình, quý trọng cất giữ.

“Cảm ơn hiệu trưởng rất nhiều, ta đã không còn nghi ngờ ngươi nữa rồi!” Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói.

Diệp Trường Thanh vui vẻ yên tâm gật đầu, nhưng vẫn không kiềm được cảm thán trong lòng.

Làm người, có thể làm đến mức giống như Hà Viên Nguyệt, khiến cho học: sinh tin đậy đến như vậy thì sự vĩ đạo của phẩm chất ấy đã rất rõ ràng, không nghỉ ngờ được nữa!

Đến cả người như Tả Tiểu Đa cũng tâm phục khẩu phục như vậy, đủ để rõ toàn bộ sự việc.

Đáng tiếc.

Diệp Trường thanh liếc nhìn là có thể nhìn ra, cho dù bản thân là hiệu trưởng của Tiềm Long, là nhân vật mà toàn bộ Viêm Võ Đế Quốc đều có thể coi như xếp trong những người đứng đầu, nhưng trong lòng của Tả Tiểu Đa thật sự không có một chút trọng lượng nào!

Vẻ kính trọng trên mặt, quả thật không thể nói lên được gì cả.

Nhưng mà trọng lượng của Hà Viên Nguyệt trong lòng của Tả Tiểu Đa chính là nặng như một ngọn núi lớn, đủ để vượt qua tất cả!

Đấy chính là chỗ vĩ đại nhất của Hà Viên Nguyệt!

Diệp Trường Thanh than thở trong lòng, trên mặt mỉm cười nói: “Vậy bây giờ ngươi có thể nói thẳng, nơi ngươi đang ở có chỗ nào không ổn thỏa, hoặc là ngươi không hài lòng về điểm nào.”

Tả Tiểu Đa gật gật đầu, nói: “Thật ra đều rất tốt, chỉ là ta không thể nào luyện công được..."

“Không có cách nào để luyện công được?”

Diệp Trường Thanh lập tức hiểu được gì đó, đột nhiên có chút kinh ngạc: “Ý của ngươi là... Binh khí thật sự của ngươi, binh khí mạnh nhất thật ra không phải là kiếm? Mà là thứ khác sao?”

Với sự kiềm chế cùng hiểu biết của Diệp Trường Thanh, thì đáng lẽ không thể lộ ra loại biểu cảm kinh ngạc như vậy.

Nhưng nghĩ đến đoạn đường mà Tả Tiểu Đa đến đây chiến đấu, sau khi lật một lá át chủ bài này lại là một lá át chủ bài khác, sau lá đấy, lại còn một lá át chủ bài khác nữa.

'Thậm chí sau khi đến cuộc đấu Long Hổ Bảng, vẫn có át chủ bài chưa lộ ra, mặc dù với tính cách của hắn cũng tự cảm thấy không thể tin nổi từ tận đáy lòng!

Thiết Quyền công tử lúc đầu được mệnh danh dựa vào nắm đấm nổi danh!

Sau đó, khi Thiết Quyền công tử xuất hiện không đối phó nổi thì tiết lộ lá át chủ bài khác, ám khí.

Hơn nữa thủ đoạn vận dụng ám khí cũng rất tuyệt vời, cách lắt léo góc độ còn hơn hẳn cái gọi là bậc thầy ám khít

Đợi đến lúc ám khí cũng bị khắc chế lại tiết lộ một lá át chủ bài khác nữa, Tỉnh Không Bước, Đá Háng Thối!

Không đúng, là cái gì mà Thối ấy nhỉ?

Cái gì mà Long hay là Môn... Thối gì gì đấy?

Đến khi Đáng Háng Thối cũng không đủ để đánh thắng kẻ thù lại xuất hiện 'Thần Kiếm Danh Phong, sự sắc bén của kiếm pháp độc đáo tuyệt diệu, hoàn toàn được ưa chuộng.

Tiếp đó dùng kiếm bị người khác dồn ép đến nổi giận lại bất ngờ để lộ Viêm Dương Chân Kinh!

Đến lúc này mà Diệp Trường Thanh vẫn không thể quên được, khi phát sóng trực tiếp vào ngày đó, một đám lửa đỏ tác động mạnh mẽ vào thị giác bay ra ngoài đột nhiên phát nổ từ trong băng tuyết!


Khoảng khắc đó, tim của Diệp Trường Thanh gần như muốn bay theo ra ngoài.

Chỉ có một suy nghĩ: Học sinh này, Cao Võ Tiềm Long chấm rồi, nhất định phải có được!

Đến trận chiến cuối cùng khi đấu kiếm với Chu Vân Thanh, trình độ uyên thâm đối với kiếm pháp ấy khiến người khác nghe thấy cũng phải kinh ngạc, trước sau ít nhất cũng phát huy mười mấy đường kiếm pháp khác nhau, mà mỗi một đường kiếm pháp đều được đứa trẻ này hiểu thấu, thuận tay thoải mái!

Ít nhất theo như cách nhìn của Diệp Trường Thanh thì át chủ bài của Tả Tiểu Đa có lẽ là kiếm!

Cách dùng kiếm kỹ càng tỉ mỉ của tên nhóc này đã đạt đến cảnh giới thích dùng như nào thì dùng, tuy nhiên điều thiếu hụt duy nhất là về cấp độ tu vi, chỉ là cấp số sức mạnh; Và sự phối hợp qua lại giữa sức mạnh cùng kỹ năng mà thôi.

Nhưng mà bây giờ đột nhiên lộ ra không có chỗ nào để luyện công!?

Kiếm, ám khí, bộ pháp... chiêu pháp gì đấy, kĩ năng gì đấy không thể luyện được trong sân này sao?

Nơi này rộng đến 3000 mét vuông đấy!

Lý do duy nhất có thể giải thích, hoặc nói rõ một chân tướng khác: Tả Tiểu Đa còn có một vũ khí sát thủ khác còn thành thạo hơn cả kiếm thuật, hơn nữa bình thường không được để người khác biết, một khi ra tay thì nhất định sẽ khiến kẻ

thù bỏ mạng, là loại xoay xở sẽ diệt sạch tất cả kẻ thù ấy!

Suy nghĩ đột nhiên xuất hiện kia lập tức khiến Diệp Trường Thanh kinh sợi

Át chủ bài giấu kín của tên Tả Tiểu Đa này thật sự quá nhiều, nhiều đến mức bất ngờ, thậm chí là phát rồ!

Đối chiến liên tục tại cuộc thi Long Hổ Bảng, sống chết chém giết nhau nhiều lần mà vẫn không thể ép hắn dùng hết toàn bộ át chủ bài!?

Trên hồ sơ của tên nhóc này cho thấy, năm nay chỉ mới tròn 17 tuổi, phải hai tháng nữa mới vừa 18 tuổi!

Diệp Trường Thanh hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm trọng, châm chậm tự lẩm bẩm: “Không cách nào luyện công... Không thể luyện công...”

Giống như gặp phải một chuyện cực kỳ khó khăn, không thể nào giải quyết được, sắc mặt nghiêm trọng đến cực điểm.

Rất lâu rất lâu sau đó mới khẽ nói: “Viêm Dương Chân Kinh... Là ai truyền dạy cho ngươi vậy?”

Vốn dĩ câu hỏi này cho dù là toàn bộ đại lục cũng chỉ có một đáp án, nhưng Diệp Trường Thanh vẫn hỏi cho được.

Hắn, cần một đáp án chắc chắn, và trả lời chính diện!

Tả Tiểu Đa chớp chớp mắt, nói: “Là chú Nam của ta dạy cho ta đấy.”

“Chú Nam... Khụ khụ khụ...” Diệp Trường Thanh bắt đầu ho khan.

Cho dù là một câu Nam Soái hoặc bộ trưởng Nam thì Diệp Trường Thanh sẽ không cảm thấy kinh ngạc đến như vậy, nhưng câu chú Nam kia vừa nói ra lại khiến cho Diệp Trường Thanh không nhịn được mà ho khan.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi