KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Những câu nói của Văn Hành Thiên một mực ghi nhớ ở trong lòng, Tả Tiểu Đa cảm giác những lời này thật sự rất có lý, lời lẽ chí lý!

Đúng vậy, tại sao hắn cứ nhất định phải coi chùy là át chủ bài chứ?

Tất cả bản lĩnh, đều có thể trở thành con át chủ bài nha!

Sau đó, Tả Tiểu Đa cố gắng dùng thân thể chưa hồi phục của mình, bắt đầu bố trí bia ngắm ám khí trong không gian của Diệt Không tháp, bây giờ bản thân mệt mỏi muốn chết, nhân lúc làm những công việc hậu cần này, vừa làm vừa nghỉ ngơi.

Chờ đến khi thể lực hồi phục thì một lần nữa tiến hành huấn luyện cường độ cao.

Như vậy mới có thể làm được, thời gian cũng không bị lãng phí.

Từng viên hồ lô nhỏ, đóa hoa nhỏ, hay tiểu phi đao... Từng cái một lần lượt xuất hiện.

Tốc độ không giống nhau, quỹ đạo cũng không giống, phương hướng và lực đạo cũng không...

Tả Tiểu Đa đem hết tâm tư và sức lực, tu luyện nửa giờ cách điều khiển chuyển động của ám khí.

Sau đó nhân lúc hồi khí công pháp, mới bắt đầu chuyển sang lật xem sách ám khí mà Hà Viên Nguyệt để lại, nghiền ngẫm những tỉnh hoa trong đó, tự mình hấp thu và nắm chắc được các phần, dung nhập vào trí óc của mình.

Mấy ngày nữa, thì phải tiếp xúc với Tiềm Long võ học.

Trước khi tiếp xúc với võ học, phải dành hết khả năng thấu hiểu toàn bộ những thứ này, hóa thành bản năng của mình, có như vậy mới không cản trở tiến độ học võ học được!

Một giờ sau, lại tập luyện kiếm pháp.

Một giờ nữa, bắt đầu luyện tập những thứ cha giao cho mình và đọc một chút miêu công pháp, độn pháp, bộ pháp và thân pháp.

Sau đó trong lúc nghỉ ngơi rèn luyện công phu quyền cước.

Ở nửa giờ sau, khi khí lực khôi phục được tám chín phần thì lại bắt đầu luyện chùy, cái đồ chơi này nếu không có sức lực dồi dào thì đúng là chơi không nổi.

Trong đầu, các loại kỹ xảo đang không ngừng dung hợp, không ngừng sinh ra giác ngộ mới.

Sau đó sẽ bắt đầu luyện ám khí, cứ tới đúng giờ mà làm, từng cái từng cái tuân thủ.

Nhất là ở khi ở dưới sự chèn ép cực hạn của Văn Hành Thiên, Tả Tiểu Đa phát hiện trong lòng mình thấu hiểu, lĩnh hội, giống như là đất đai phì nhiêu vậy, mới vừa mưa to vô cùng dễ chịu, sau đó cỏ dại rối rít đâm chồi nảy lộc!

Mà nơi này vừa mới nhô lên, bên kia lại là xuất hiện một mảnh xanh biếc!

Một đêm này, hắn trực tiếp không ngủ, một mực kéo dài đến tận lúc trời sáng!

Cho đến điểm lĩnh ngộ cuối cùng, cũng bị hắn tập đi tập lại, sau khi đã nghiệm chứng thì mới hài lòng rời khỏi không gian của Diệt Không tháp.

Ngay sau đó, liền kinh ngạc phát hiện. “Ôi trời, vậy mà đã năm giờ rồi!”

Mặc dù một đêm không ngủ, nhưng tinh thần của bản thân lại có một trạng thái vô cùng phấn chấn, không hề buồn ngủ chút nào.

Thậm chí, tu vi của mình đã tiến thêm một đoạn lớn so với lúc trước, bây giờ, đã là đỉnh của Tiên Thiên, nửa bước tới Thai Tức!

Trong đan điền, mật vân bất vũ, tràn đầy màu lửa đỏ của nguyên khí tỉnh thuần, rậm rạp chẳng chịt mà chèn ép, đã lộ ra một trạng thái bão hòa.

(Mật vân bất vũ: mây dày không mưa; sự việc đã chín muồi mà chưa hành động,(ví với những việc đang ngấm ngầm tiến hành nhưng chưa bộc lộ ra)

Đây là nguyên khí dư thừa, tùy lúc đều có thể đánh vào ranh giới của Thai Tức!

Tả Tiểu Đa thử vận lên Viêm Dương Chân Kinh, trong giây lát sau, trong đàn điền bỗng sôi lên, vận hành một hơi, lại giống như có vạn con ngựa đang chạy, giống với thủy triều nơi biển khơi vậy, trải qua hồi lâu cũng không ngừng.

“Tả lão đại! Đã đi chưa?” Tiếng nói của Lý Thành Long như chiêng gõ vang lên. “Dậy rồi!" “Đi thôi! Đi học chứ?”

Đến trường học, sau khi vào học thì Tả Tiểu Đa đi tìm Văn Hành Thiên.

“Thầy Văn, có cái gì có thể đặc biệt kiềm chế sự xao động của Chân Nguyên Khí không, hạn chế chuyên môn công pháp của bản thân đến cực hạn ấy?” Tả Tiểu Đa dò xét hỏi.

Văn Hành Thiên ngẩn người: “Ngươi đã đến trình độ có thể đột phá Thai Tức. rồi sao?” “Đúng vậy.”

Tả Tiểu Đa rất buồn rầu: “Hiện tại đan điền đã hơi trướng, ta lo lắng nếu thời điểm nào đó mà kích động một cái, chỉ sợ khó có thể ngăn chặn mà đột phá, nếu quả thật không cẩn thận mà đột phá, thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới sau này, ta hy vọng có cơ hội đi đến giai đoạn cực hạn, sau đó lại tiến vào cảnh giới tiếp theo.”

Văn Hành Tiên vươn tay sờ lên cổ tay của Tả Tiểu Đa, sau khi kiểm tra kỹ, thì không khỏi thấy kì lạ.

Rõ ràng là tối hôm qua còn chưa tới loại trình độ này, thế nhưng tại sao mới chỉ sau một đêm mà như vậy được, thằng nhóc này giống như thiên tài địa bảo vậy.

“Nói một chút xem, chuyện gì đã xảy ra?”

“Chính là... Tối hôm qua, những lời ngươi đã nói lúc đánh nhau với ta...”

Tả Tiểu Đa cau mày, nói: “Nhất là sau khi ngài đi, ta tĩnh tâm lại suy nghĩ từng thứ một, kết quả cũng không biết có chuyện gì, nói chung là đã có thể tự mình ngộ ra rất nhiều điều... Ta đã thực hành tất cả những gì đã từng học qua, tất cả đều tập luyện một lần, sau đó thì như bây giờ, cũng không có gặp chuyện gì khác.”

Tả Tiểu Đa than một cái, bộ dáng rất bất đắc dĩ, nhưng trông vô cùng gợi đòn.

Văn Hành Thiên mắng: “Nhìn ngươi được nước làm tới kìa!”

Ngoài miệng thì mắng, nhưng trong lòng tất cả đều là vui vẻ.

Tả Tiểu Đa suy cho cùng cũng là thiếu hiểu biết, kinh nghiệm cũng chưa đủ, chỉ biết là như không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Văn Hành Thiên sao lại có thể không biết được, một khi giác đã ngộ ra thì có ý nghĩ vô cùng lớn với tu giả, cũng bởi vì thấy được chỗ tốt nên đối với tầm nhìn xa trông rộng của Tả Tiểu Đa càng thưởng thức hơn, cảm thấy rất vui vẻ và an tâm!

Người trẻ tuổi bây giờ, đều luôn tự cho mình là đúng, thầy cô cha mẹ nói rất nhiều nhưng chân chính để vào trong lòng thì cũng không có bao nhiêu người, còn chân chính tự nghiệm ra, lại là vạn người mới có một người.

Đại đa số đều là đến khi tự mình gặp phải tình huống tương tự, mới có thể xuất hiện sự cảm động và thấu hiểu như vậy, lúc đó mới có thể chân chính trưởng thành, lớn lên.

Người bình thường như vậy, võ giả cũng là như vậy, cho dù có khác biệt to lớn về phương diện sức mạnh, nhưng rốt cuộc trong xương cốt cũng là con người, cũng có thói hư tật xấu của người thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi