Kìm nén rất lâu, cuối cùng Văn Hành Thiên cũng nén ra được một câu nói như. vậy, hắn cảm thấy bốn chữ không có trở ngại này của bản thân cũng là nói hay lắm.
Không thể không nói, môn ngữ văn này cả hai thầy trò học cũng không giỏi lắm.
“Không có trở ngại? Có thật không?”
Tả Tiểu Đa khiêm tốn, nói: “Thầy Văn, ngươi giải thích cho ta kỹ càng một chút đi?”
Thấy sắc mặt cái tên này đã dịu xuống, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Văn Hành Thiên chỉ cảm thấy mệt mỏi, chỉ đành thuận theo hắn, lạnh nhạt nói: “Ừ, với cấp số kiềm nén chân nguyên trước mắt của ngươi, vẫn là có thể bước lên hàng ngũ thiên tài. Ừm... So với phía trên thì không đủ, so với phía dưới thì có thừa...”
“Ta biết ngươi đã cố gắng hết sức, về cơ bản như vậy cũng vẫn là rất giỏi, sau này cứ làm như vậy là được.”
“Ta sẽ không nhúng tay vào bữa, dù sao sự giúp đỡ của ta chỉ là tác động từ bên ngoài, sử dụng ngoại lực thì dục tốc bất đạt, không tốt cho tương lai sau này của ngươi, đạo lý này... ngươi hiểu không?”
Văn Hành Thiên hẳng giọng một cái, nói.
“Hiểu rồi hiểu rồi, ta hiểu rồi.” Tả Tiểu Đa thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước ép không được đã thật sự dọa cho hắn phát sợ.
Xem ra khả năng tiềm tàng của ta cũng chỉ như vậy!
Bây giờ nghe Văn Hành Thiên nói như vậy, một tảng đá cuối cùng đã rơi xuống đất.
“Lúc ngươi đang ở cảnh giới Võ Sư đột phá Tiên Thiên đã áp chế bao nhiêu lần ấy nhỉ?” Văn Hành Thiên bỗng nhiên rất tò mò vấn đề này.
“Chắc chăn là nhiêu hơn mức độ này!”
Tả Tiểu Đa thở dài: “Lúc đó nhớ không rõ lắm... chắc là chừng ba mươi lần, nhưng khi đó chỉ có một loại tình trạng không kiềm chế được, tuy cũng có cảm giác đau đớn nhưng không có đau như bây giờ, là đau thật sự...”
“Chừng ba mươi lần..."
Văn Hành Thiên loạng choà loạng choạng đứng dậy, chỉ cảm thấy chao đảo. giống như có một vũng nước trong đầu, ào ào, trong đầu có tiếng động của thủy triều.
“Nếu có thể, cứ tiếp tục trạng thái áp chế này đi.”
Văn Hành Thiên đứng chắp tay, cố gắng duy trì sắc mặt lạnh nhạt trên khuôn mặt, dùng giọng điệu nhẹ như mây gió, nói: “Nghe ngươi nói áp chế không được, †a còn tưởng như thế nào... Bây giờ nhìn lại, là ngươi yêu cầu bản thân mình hơi quá cao, về cơ bản vậy cũng coi như là tốt rồi, nên sức người có hạn, đến mức độ cao nhất của mình là được rồi, không cần thiết phải gò ép nhiều hơn.”
“Trong mấy ngày này, trước tiên ngươi cứ ở trong biệt thự tự mình luyện công đi, tự mình áp chế. Nếu như tài liệu tu luyện không đủ thì ta có thể cung cấp cho ngươi một ít... Ữm, hôm nay cứ như vậy đi đã.”
“Tạm thời không cần đến trường học, hiện giờ người của lớp sáu năm hai chuẩn bị tìm ngươi cướp bàn, ngươi đi rồi cũng chỉ đánh nhau một trận, không có ý nghĩa cả, chỉ bằng cứ ở biệt thự củng cố nền tảng, để cho con đường tương lai càng yên ổn hơn nữa.”
“Đợi đến một ngày trước thí luyện ta sế bảo Lý Thành Long nói cho ngươi biết là được.”
Văn Hành Thiên ngẩng đầu nhìn thử, hơn ba giờ sáng rồi, đợi thêm một lúc nữa là trời sáng!
Thầy Văn bình tĩnh đi ra ngoài: “Ngươi nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng mệt rồi, nhớ chăm sóc cho cổ họng đấy.”
Trận gào thét trước đó của Tả Tiểu Đa thẳng đến sau này cổ họng cũng khàn luôn rồi.
“Dạ, cảm ơn thầy đã quan tâm.”
Tả Tiểu Đa có hơi lo lắng, trạng thái của Văn Hành Thiên nhìn thì thấy rất bình tĩnh, nhưng sao lại giống như có chút không được ổn lắm.
Có chuyện gì vậy?
Lúc này dưới lầu truyền đến một tiếng đùng, giống như âm thanh ngày đó Hạng Thiên bay đâm vào khung cửa.
Sau đó lập tức vắng vẻ yên tĩnh, chỉ có khung cửa vẫn đang vang lên tiếng vù vù.
Cũng không biết là ai va phải.