Một năm mười nghìn là có thể ép chết một cao thủ!
Ép chết một góa phụ của một hiệu phó có học sinh trong khắp thiên hạ, là tính mạng của một giáo viên đã bỏ ra tinh lực cả cuộc đời để dạy dỗ học sinh!
Võ giả không thể ra tay với người bình thường còn người bình thường thì có thể không kiêng nể gì cả sao?
Thế giới được gọi là dựa vào võ giả để được tôn sùng kia, hoang đường biết bao!
Sắc mặt Tả Tiểu Đa u ám, xoay xoay nhẫn không gian.
Bên trong có cất tất cả đồ vật đáng tiền trong nhà của chủ nhiệm Tôn! Bao gồm toàn bộ đồ điện gia dụng, đồ dùng gia đình và tiền tích góp cả đời!
Sao Tả Tiểu Đa có thể bỏ qua cho gia đình của chủ nhiệm Tôn dễ dàng như vậy được chứ!
“Ngươi mang đi hết rồi thì gia đình bọn ta sống thế nào được nữa? Ta vẫn còn vợ con... Con ta còn phải đi học...”
Chủ nhiệm Tôn kia khóc lóc kể lể, nước mắt chảy dài quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin.
Nhưng Tả Tiểu Đa vững tâm như sắt, không lộ ra chút xúc động nào.
“Ngươi nuôi vợ con ngươi như thế nào thì liên quan gì đến ta! Ông đây chính là ăn cướp đấy! Lẽ nào còn phải xóa nghèo cho ngươi?”
Tả Tiểu Đa nghênh ngang rời đi. Đã có manh mối rồi.
Những số điện thoại kia đương nhiên là chỉ dùng được một lần, dùng qua một lần thì bỏ đi không dùng lại nữa.
Nhưng chỉ cần đã từng dùng thì đều có manh mối có thể lần theo, vẫn có phương hướng để tiếp tục điều tra.
'Tổng cộng có năm số thoại, chỉ có một số đến từ khu vực trong thành Phong Hải, bốn cái còn lại toàn bộ đều đến từ... Thượng Kinh!
Thượng Kinh!
Tả Tiểu Đa mím môi, chuyện này thật sự đã lộ ra manh mối rồi sao? Hay chỉ là đối phương đang cố ý bày ra nghỉ trận?
Cố ý dẫn dắt tâm mắt của người điều tra đến Thượng Kinh?
Mặc kệ.
Đợi sau khi thí luyện xong, nếu như phía bà Thạch vẫn tiếp tục gặp phải phiền phức, thì dứt khoát cho tên nhủ nhiệm gì đấy bốc hơi khỏi thế gian luôn...
Chút chuyện nhỏ thôi mà.
Tu vi của bà Thạch cao như vậy nhưng vẫn luôn không chịu ra tay, không có lí do gì ngoài việc quá trung thực và bị vướng bận về thân phận của mình.
Mà thứ người ta ức hiếp chính là phần trung thực này của ngươi, chính vì sự đề cao thân phận này của ngươi.
Tả Tiểu Đa vẫn luôn khit mũi coi thường chuyện đấy. Trung thực? Có tác dụng gì đâu!
Ai dám đối xử với ta như vậy thử đi?
Thật sự nghĩ ông đây không dám giết cả nhà các ngươi hả?! Đứng tại đầu phố.
Nhìn bức tường vừa bị mình cạo xuống, nhìn mảng lớn phẩm màu rơi loang lỗ trên mặt đất.
'Thuốc nhuộm màu đỏ thành bãi trên mặt đất, sặc sỡ chói mắt. Giống như một lời Bích Huyết hiệu trưởng Thạch vẩy trên chiến trường vào năm đó!
Nhìn về phía con hẻm nhỏ dẫn vào nhà của bà Thạch.
Nhìn vào những gia đình ở xung quanh, phân tán Thần Thức nghe những cuộc nói chuyện tại nhà của tất cả các gia đình ở gần đấy...
Tả Tiểu Đa, vị thiếu niên lần đầu tiên kiểm tra có tâm ma Tả đạo, lần đầu tiên cảm thấy có chút mờ mịt.
Thật chí có chút cảm giác bất lực. Dường như hắn đã nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của hiệu trưởng Thạch nhìn thế gian hỗn loạn đen tối này, phía sau ánh mắt bình tĩnh đó là trái tim đang dần lạnh nhạt.
Cũng nhìn thấy thân thể gầy gò của bà Thạch đang quay cuồng trập trùng lên xuống trong cơn sóng cuồn cuộn ngất trời giữa đại dương mênh mông...
Nàng là cường giả!
Nàng có năng lực chỉ cần vung tay là có thể hoàn toàn dẹp yên cơn sóng bên cạnh, giơ tay nhấc chân là tất cả sẽ lập tức bốc hơi!
Nhưng như vậy thì sao chứ?
Đại dương mênh mông, sao nàng có thể quét sạch tất cả được?