KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

790: Một người tung, một người hứng


“Từ từ thôi, chuyện này không vội được.”

“Đúng vậy, đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi. Chúng ta vừa mới tiếp xúc thì muốn tra ra được gì chứ, suy nghĩ có hơi viển vông rồi.”

“Đúng, nhưng mà bây giờ có được mấy số là có chút thu hoạch nhỏ rồi.”

“Chỉ hy vọng bên kia gọi điện đến sớm chút... Không hẳn.”

“Ừm"

“Tài khoản gửi tiền thì sao?”

“Tài khoản cá nhân, cũng là tài khoản của người bình thường, hơn nữa mỗi lần chuyển mỗi lần đổi... Không có ý nghĩa gì cả, đối phương nắm rất chắc phương diện này.”

“Haizz...”

Năm giờ sáng.

Tất cả học sinh đã tập trung xong xuôi. “Đầu sẵn sàng rồi chứ?”

“Sẵn sàng rồi.”

“Binh khí, đồ ăn thức uống thì sao?” “Đều đã chuẩn bị hết!”

“Xuất phát!” Văn Hành Thiên vung tay.

“Khoan đã” Tả Tiểu Đa tiến lên một bước, vẻ mặt vui vẻ: “Thầy Văn, cho ta thời gian hai phút, ta có vài câu muốn nói.”

Văn Hành Thiên nheo mắt. 'Tên nhóc nhà ngươi... Lễ nào muốn làm giáo viên chủ nhiệm? “Nói đi.”

Tả Tiểu Đa bước một bước ra khỏi đội ngũ, đứng trước mặt tất cả bạn học, người đứng thẳng tắp.

“Sắp phải xuất phát! Thân là lớp trưởng nên cũng muốn nói vài câu từ tận đáy lòng.”

Vì biểu cảm nghiêm túc hiếm thấy trên khuôn mặt của Tả Tiểu Đa mà khiến cho sắc mặt của đám học viên cũng đều trở nên nghiêm túc.

“Nhờ có sự coi trọng của các vị mà Tả Tiểu Đa ta được đảm nhiệm chức lớp trưởng lớp một, chức vụ vĩ đại mà còn vinh quang!”

“Lần thí luyện này, mặc dù trên danh nghĩa là tặng điểm cống hiến cho mọi người, nhưng truy cứu kĩ thì nó vốn có liên quan đến vấn đề xếp hạng. Chúng ta là lớp một năm nhất, là lớp hạt giống, là tiêu điểm quan sát của toàn trường!”

“Vì vậy mà lần thí luyện này, mỗi một người đều cần phải liều mạng! Ai gây cản trở, sau này bị người khác cướp bàn ở quán cơm cũng không thể trách lớp trưởng ta đây không giúp các ngươi đi lấy lại!”

Đây là... Uy hiếp trắng trợn?!

34 người trừ Lý Thành Long ra thì trên đầu của mỗi người đều có vạch đen.

Tên lớp trưởng này thật là...

Hừm, sở dĩ Lý Thành Long không có vạch đen là vì hắn biết đây không phải là uy hiếp mà là hiện thực, tên Tả Tiểu Đa này thật sự sẽ làm như vậy!

“Sau đây ta sẽ đưa ra vài yêu cầu nhỏ, thứ nhất, hạng nhất tổng điểm, nhất định phải là lớp một chúng ta! Thứ hai, top 3 cũng nhất định phải là lớp chúng ta!”

Tả Tiểu Đa dừng một lúc, nói: “Những việc đó đều không có vấn đề gì hết, đúng không?”

“Không vấn đề!”

Tất cả học sinh đều cùng nhau hét lớn một tiếng.

“Tốt! Có chí khí! Thứ ba, top 10, chỗ trống do thầy Văn đưa ra rất rộng rãi, giữ 7 ghế là được, nhưng yêu cầu của ta là top 10 nhất định phải do lớp một chúng ta chiếm giữ! Nếu như top 10 đã được xác định sẵn, vậy dứt khoát top 36 là lớp một chúng ta luôn đi, đã thắng phải thắng thật hoàn hảo, không cho phép có lỗ hổng! Ta ở đây đề nghị, nếu như ai lọt ra khỏi top 36 thì tất thối của tất cả học sinh trong lớp sau này đều sẽ do một mình hắn giặt, giặt trong 1 tháng! Không ai được phép. nương tay! Nghe rõ chưa?”

Lần này kể cả Lý Thành Long, 35 người lớp một đều lặng ngắt như tờ.

Ôm trọn top 10 chưa đủ mà còn muốn ôm hết top 36 luôn hả?

'Thầy Văn còn chưa dám nghĩ như vậy luôn ấy.

Cái gì gọi là thắng hoàn hảo, cái thứ đồ chơi này có hoàn hảo để nói sao?


Văn Hành Thiên đứng một bên liên tục gật đầu, trong lòng rất vui vẻ yên tâm, lúc đầu để Tả Tiểu Đa làm lớp trưởng thật sự là một lựa chọn đúng đắn.

Mặc dù điều kiện này có chút khắc nghiệt, nhưng mà... Nhất định có thể khiến cho sĩ khí của mọi người tăng lên một cách đáng kể, Dù sao cũng không có ai bằng lòng giặt tất cho người khác, còn giặt đến 1 tháng.

“Ta biết trong lòng của mỗi người các ngươi đều không có chuẩn bị”

Tả Tiểu Đa cười cười nói: “Yên tâm đi, ta dám đưa ra mục đích này chính vì đã có sự chắc chắn tương đối, đã nghĩ thay cho mọi người biện pháp khả thi.”

“Sau đây ta sẽ điểm danh. Mỗi người đều phải đến chỗ ta lấy trợ giúp mạnh nhất cho hành động lần này.”

Nói rồi bắt đầu điểm danh: “Lý Thành Long!” “Gót"

Phù Phù không có bất cứ nghi ngờ nào, nhận lấy một bì thư mỏng từ trong tay Tả Tiểu Đa sau đó đi về chỗ cũ.

“Hạng Xung!” “Gói” “Mạnh Trường Quân!”

“Cót"

“Băng Đản!”

“..” Hai mắt Hạng Băng bốc lửa, lập tức lấy dao ra.

“Hạng Băng!” “... GóI”

Thư của 35 người đều đã phát xong, chỉ có điều chuyện này đến cả Văn Hành Thiên cũng đang rất tò mò thứ trong thư đấy là gì, sao lại là trợ giúp mạnh nhất.

“Thứ đồ trong đó rất đơn giản, ha ha, chính là diệu kế cẩm nang ta tặng các ngươi.”

Tả Tiểu Đa cười ha ha, cơ thể lập tức trở nên không còn thẳng tắp nữa, dùng loại giọng điệu thành thật chân thành nói: “Chúng ta đều là bạn học với nhau, sao. ta có thể mở to mắt nhìn các ngươi bị vượt qua được? Vậy nên ta đã nghĩ cách cho mọi người từ lâu, cả đêm hôm qua ta chỉ nghĩ đến diệu kế tuyệt thế.”

Toàn bộ trên dưới lớp học đều cảm thấy mơ hồ, kể cả giáo viên chủ nhiệm Văn Hành Thiên cũng vậy.

“Mọi người đều biết đấy, khi khai giảng ta có tự mình giới thiệu qua, tướng pháp thứ nhất, vơ vét của cải thứ hai, tu hành cuối cùng.”

Tả Tiểu Đa vênh vang đắc ý, nói: “Lần rèn luyện này ta có tính quẻ cho mỗi người các ngươi, diệu kế cẩm nang trong đấy chính là ta tặng các ngươi, phù hợp với tướng mạo của các ngươi nhất, phương hướng số mệnh của các ngươi, chỉ cần đi theo phương hướng bên trong bì thư thì nhất định có thể thắng lợi trở về!”

Nghe thấy lời đó thì vạch đen trên đầu của toàn bộ học sinh lại nổi lên lần nữa, nhìn bì thư đang được nắm chặt trong tay, dở khóc dở cười, cười ra nước mắt.

Chính là cái này? 'Trợ giúp mạnh nhất?!

Văn Hành Thiên suýt nữa cũng không thở nổi, ngươi muốn nói hai câu, mục đích thật sự chính là vì cái này sao?!

“Nếu như mọi người nghỉ ngờ thì có thể hỏi Lý Thành Long xem ta có từng tính sai lần nào chưa? Thất thủ chưa!”

Tả Tiểu Đa nói lớn: “Nhưng mà ấy, pháp không thể dễ dàng truyền lại, tướng không thể xem thật rõ ràng, đêm hôm qua ta bí mật dò xét thiên cơ, cũng hao tổn rất nhiều, bây giờ nói miệng không có bằng chứng, vậy lấy lợi ích thu được của hành động lần này làm chuẩn, nếu như ta tính chuẩn, để cho các ngươi không out khỏi top 36, mà lợi ích thu được cũng khả quan thì mỗi người liên quan phải cho ta 10 nghìn tệ... Thế nào?”


791: Một người tung, một người hứng (2)


Không một tiếng động.

Mọi người nhìn hắn giống như nhìn một tên ngốc, cứ như vậy sẽ thu được 350 nghìn? Ngươi là đang xem bọn ta như lũ ngu hả?

“Năm nghìn cũng được...” Tả Tiểu Đa cười gượng.

Không ai lên tiếng, nếu như nói lúc nãy vẫn có người tin một chút điểm đấy thì bây giờ khi nghe thấy người trong cuộc chủ động giảm giá, chắc chỉ còn quỷ mới tin nổi thôi!

“Hai nghìn...”

Vang lên một tiếng phù trầm đục, Tả Tiểu Đa bị Văn Hành Thiên đá trở về chỗ.

Sắc mặt của Văn Hành Thiên giống như màu sắt, nghiêm nghị nói: “Xuất phát!”

Đi trước dẫn đầu.

Chỉ nghe thấy Tả Tiểu Đa vẫn đang lải nhải ở phía sau: “Thật sự là rất chuẩn

đấy...

Lý Thành Long ở phía sau bịt miệng Tả Tiểu Đa lại: “Lão đại, thực hành rồi sẽ biết được kết quả, có kết quả đương nhiên sẽ có thanh toán thôi, sao ngươi còn phải tự mình làm mất giá mình vậy, ngươi thật sự không biết làm ăn mà!”

Sự náo động trong lòng đám học viên càng nhiều hơn, Lý Thành Long quả nhiên là người phụ họa của Tả Tiểu Đa mà, hai người này đúng là cùng một giuộc!

Văn Hành Thiên càng bước nhanh hơn.

Tả Tiểu Đa cD Lý Thành Long cũng nhanh chóng đuổi theo, một đoàn người phá vỡ lớp sương mù buổi sớm giống như mũi tên.

Xa xa ở hướng khác cũng có một hàng dài đang sôi nổi vượt lên không trung, giống như vượt mây phá sương bay nhanh ra ngoại thành.

24 lớp tân sinh của Cao Võ Tiềm Long cũng nhau xuất phát, đi đến nơi rèn luyện!

Hạng Xung, Hạng Băng và Lý Thành Long vừa đuổi theo sánh bước đi cùng nhau, nhìn thấy Lý Thành Long trân trọng nắm chặt bì thư, nhịn không được hỏi: “Phù Phù, lớp trưởng giở trò mánh khóe để lừa gạt mà sao ngươi còn đi theo nịnh bợ vậy, đều đã bị mọi người để ý đến rồi mà còn giả vời

Lý Thành Long hừ một tiếng, nói: “Không tin thì các ngươi có thể không làm theo, dù sao thì cũng là các ngươi bị thiệt hại, lão đại là có lòng tốt muốn kéo các ngươi cùng nhau tiến triển, nếu như ta có bản lĩnh kia của hắn thì nhất định sẽ giấu đi.”

Lại gọi ta là Phù Phù...

Lúc này Lý Thành Long rất nhớ đám Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Lý Trường Minh và Dư Mạc Ngôn.

Mặc dù quan hệ với Hạng Băng VÀ Hạng Xung lúc này càng lúc càng thân thiết, nhưng khi bị gọi là Phù Phù vẫn có cảm giác không quen lắm.

Chỉ cần nhớ đến cảnh tượng đám Tả Tiểu Đa, Long Vũ Sinh gọi mình là Phù Phù, bản thân sẽ lập tức vui vẻ thích thú... Có lẽ đây chính là khác biệt nhỉ?

Nhìn thấy Hạng Xung vẫn còn nửa tin nửa ngờ, Lý Thành Long hừ một tiếng, nói: “Các ngươi chính là thứ có con mắt nông cạn, có được lợi ích còn ra vẻ thông minh, lúc trước ở thành Phượng Hoàng, số tiền phải trả khi Tả lớp trưởng xem cho. một quẻ giá trung bình sẽ bắt đầu từ 200 nghìn, đấy chỉ là những việc không quan trọng. Có vài ông trùm đi xem bói, vung tay một cái ít nhất cũng phải trả một triệu chỉ để thỉnh hắn vài chữ.”

“Thật hả?” Hạng Băng kinh ngạc hỏi.

“Bây giờ ta không có tâm trạng phân tích rõ ràng với các ngươi, thực hành rồi mới thực sự hiểu hết được, tất cả đều để sự thật chứng minh đi!”

Lý Thành Long thất vọng: “Các ngươi còn nói ta nịnh bợ, chúng ta đã là bạn học một khoảng thời gian rồi, anh em các ngươi đã từng thấy ta nói dóc một câu,

nói quá sự thật một câu nào chưa?”

Hai anh em có chút chết lặng, một lúc lâu cũng không biết nên phản ứng thế nào.

“Có nên nói không ta... Chính là mấy ngày trước kia, Diệp hiệu trưởng của chúng ta ấy, cũng có đến tìm Tả Tiểu Đa để xem bói đấy... Hừ.”

Lý Thành Long lấm la lấm lét nhìn quanh một vòng, nói nhỏ.

“Còn nữa, cướp bàn lần đấy sau khi cướp xong, thì sao bà Thạch lại gọi Tả Tiểu Đa đi chứ? Đấy là vì muốn nhờ hắn xem bói cho đó!”

Lý Thành Long chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Các ngươi ấy, rõ ràng là đang có lợi ích rất lớn nhưng vẫn nghĩ người khác làm gì đó các ngươi... Thật là... Đang ở trong phúc mà không biết hưởng...”

Nói đến đây, Mạnh Trường Quân và Hách Hán cùng những người khác đang ở bên cạnh đột ngột rời khỏi hàng ngũ giống như mũi tên, bay vọt trở về phía đường đi.

Chỉ để lại một câu: “Con mẹ nó sao lúc nãy ta ném bỏ ngươi không chịu nói!”

Lời còn chưa dứt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Hóa ra đám người này căn bản không hề tin lời nói của Tả Tiểu Đa nên lúc nấy đã ném bì thư đi rồi.

Lý Thành Long nghiêng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo.

Ta dựa vào gì mà phải nói với ngươi?

Ta chính là thích nhìn các ngươi mệt như chó bay trở về lấy đấy. Vội vã trở về cùng nhau, ngoài ra chỉ còn lại bốn, năm người.

Hạng Băng và Hạng Xung lập tức nắm chặt bì thư trong tay, vẫn cảm thấy không an toàn nên đã vội vã cất vào nhẫn không gian.

Sau đó lập tức tiến đến trở thành nơi để Lý Thành Long phổ cập kiến thức. Talkshow phổ cập kiến thức về công tích vĩ đại của Tả Tiểu Đa.

“.. Năm đó khi Tả lão đại ở thành Phượng Hoàng là một sự tồn tại được gọi là Tả đại sư... bla bla...” Lý Thành Long nói không ngừng nghỉ.

“Ví dụ như người đó..." “Hay như người đó...”

Lý Thành Long thật sự biết rất nhiều, nói ra từng chuyện từng chuyện, tất cả đều là những câu chuyện truyền kỳ.


Nói tới nói lui, rõ ràng là để xây dựng hình ảnh của một vị Thông thiên tướng sĩ, một vị thần tiên sống ở nhân gian.

“Nhân tiện, ta nói cho các ngươi một câu... Hễ có gì khó hiểu, có gì không hiểu; chẳng hạn như nhà cửa không yên, mộ tổ không hợp, xui xẻo, nhân duyên tiền đồ, vận mệnh duyên pháp... Sinh tử khốn cục, bị người hãm hại... Vân vân, tất cả mọi chuyện...

Lý Thành Long nói chắc như đinh đóng cột: “Đều có thể tìm Tả lão đại để được chỉ điểm bến mê. Chúng ta đều là bạn học, chắc chắn Tả lão đại sẽ không thu nhiều tiền của các ngươi, muốn tặng quà thể hiện thành ý cũng được... Nhưng phải nắm bắt cơ hội, Tả lão đại rất bận, sau này tốt nghiệp rồi, không ở cùng nhau nữa... Tới lúc đó, muốn tìm Tả lão đại nữa, vậy thì khó rồi...

“Thân phận lập trường của con người, còn cả giá trị con người, đều thay đổi bất định theo thời gian địa điểm hoàn cảnh, một khi phong vân hóa rồng thì sự khác biệt giữa quá khứ và hiện tại là rất lớn, chuyện như vậy chỗ nào cũng có!”

Hạng Băng, Hạng Xung và những người khác đều hết sức đồng tình.

Từng câu từng chữ đều lọt vào tai Văn Hành Thiên - người đứng đầu, trong lúc nhất thời, hắn chỉ cảm thấy buồn nôn.

Tả Tiểu Đa này... Đi học lại còn dẫn theo một kẻ nịnh hót, nịnh hót lấy được, không có giới hạn....

Lý Thành Long ở bên kia nịnh hót liên tục, đa thế còn làm ra vẻ bí ẩn, thần kỳ, mà ngay từ đầu Tả Tiểu Đa sợ mọi người không tin, nên

vẻ mặt trở nên thờ ơ, chắp hai tay sau lưng, đứng bên cạnh Văn Hành Thiên, mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, phong phạm của cao nhân...


792: Có chuyện bất thường rồi!


Cứ như trích tiên trên trời, dựa hư không đón gió.

Phong lưu phóng khoáng không thể tả được, thoải mái tự nhiên vô cùng vô tận.

Xem ra phong độ đã tốt, khí chất còn tốt hơn nữa!

Đương nhiên, chủ yếu là dáng người đẹp, nên nhìn vào hình ảnh này, tự nhiên siêu việt!

Sương mù sáng sớm dày đặc cuồn cuộn ở phía trước, được linh khí thấm thêm vào, càng như nước thủy triều, sáng đẹp như kỳ quan.

Văn Hành Thiên dẫn theo người xông thẳng vào sương mù dày đặc.

Chỉ nghe thấy tiếng cười bất chợt của Tả Tiểu Đa ở bên cạnh, chắp hai tay sau lưng, cứ như vậy mà nhẹ nhàng bay vào cùng với mình, tay áo bay bay, siêu thoát xuất trần.

Miệng ngâm thơ: “Ngã bản cửu thiên trích tiên nhân, vân đoan quỳnh tiêu vũ phong vân, kim nhật đạp túc phàm tục sự, thả tương song thủ nhạ hồng trần, nhất nhãn khán thấu nhân tam thế, nhất tự giải tấn thiên hạ nhân, yếu vấn thiên cơ tại hà xử, tu hướng tả sư môn hạ tầm (*).”

(*) Tạm dịch: Ta vốn là Cửu Thiên Trích Tiên nhân, là áng mây trời đùa giỡn với gió mưa, hôm nay đặt chân vào phàm tục, tạm để hai tay đùa giốn với hồng trần, liếc mắt nhìn thấu người trong tam thế (quá khứ hiện tại và tương lai), một chữ hiểu rõ mọi người trong thiên hạ, muốn hỏi thiên cơ ở nơi nào, phải tìm học trò bên trái thầy (ý chỉ Tiểu Đa đang ở bên trái Văn Hành Thiên).”

“Khụ khụ khu..."

Văn Hành Thiên ho khan một trận, nhất thời hô hấp hỗn loạn, cứ thế rơi từ không trung xuống ba mươi trượng, rồi lại bay lên.

Mặt mày tối sầm chửi rủa: “Câm miệng!”

Tả Tiểu Đa hoảng sợ, vì thế chắp hai tay sau lưng không nói lời nào, chỉ bay với dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Dọc đường ra khỏi thành, hắn không gặp một ai, thậm chí ngay cả một đạo thần niệm, cũng không xuất hiện.

Học sinh Cao Võ Tiềm Long thí luyện, rất nhiều giáo viên đi theo, khí thế kinh thiên động địa, áp chế toàn thành không ai dám lớn tiếng thở mạnh!

Nghe nói trước kia có vị võ giả, vào đúng thời điểm này ở bên dưới nói thầm một câu: “Vênh váo cái gì, hiệu phó đi ra ngoài chơi gái, còn vẻ vang sao?”

Kết quả người này bị giáo viên dẫn đội của Cao Võ Tiềm Long trực tiếp bay xuống bắt được, hỏi rõ người này thuộc về thế lực nào, rồi trực tiếp đánh tới cửa.

Đối với người thường, chúng ta có thể không truy cứu, cũng không thể truy cứu.

Nhưng đối với võ giả, thì cần có lời giải thích! Cuối cùng toàn bộ trên dưới của bang phái này đều bị bắt, bị tra hỏi một phen.

Mà người dẫn đầu đội năm đó, đúng là Văn Hành Thiên và Triển Tiểu Phi; sau khi tra được những tội ác khác, hai người trực tiếp ra tay, ỷ mạnh diệt cả bang!

Kể từ đó, hễ võ giả nào muốn nói xấu về Cao Võ Tiềm Long, việc đầu tiên phải làm, đó chính là tìm nơi bí mật rồi hãy nói.

Lửa giận của học sinh giáo viên toàn trường Cao Võ Tiềm Long, sớm đã bốc lên trời, không chỗ trút giận.

Người nào dám xuất đầu lộ diện thì người đó xui, ai cũng không ngốc!

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot  hoặc truyen.azz  thì mới có bản full đầy đủ vì bên các site khác copy bị thiếu phần ẩn và hơn chục chương sớm nhất nhé.

 Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Năm đó, một học sinh của hiệu phó Thạch và đồng nghiệp uống rượu ở Nhật Nguyệt Quan, có một vị Thượng Quan sau khi uống rượu đã lấy chuyện của Tiềm Long ra làm trò cười, kết quả bị tất cả học sinh của Cao Võ Tiềm Long ở tiền tuyến chống lại!

Mặc kệ là cấp trên hay cấp dưới, một ngày bị đánh hàng chục lần, ngày nào cũng như vậy

Sau đó Đông Phương đại soái lại trực tiếp hạ lệnh bãi miễn, khai trừ quân tịch.

Đông Phương đại soái chỉ nói một câu: Chính là tu vi Hóa Vân hiện tại của ngươi đi chơi gái, có 'gái' nào ở trên đời này có thể chịu nổi ngươi?

Dù là cảnh giới Đan Nguyên cũng đã không thể tìm người bình thường 'trút' dục vọng...

Người không rõ chân tướng nói lung tung cũng thôi, nhưng võ giả cao giai như ngươi lại cũng nói như vậy, vậy chính là cố ý, không tôn trọng anh hùng, không xứng đảm nhiệm chức vụ ở trong quân đội của ta!

Nếu không bị quân quy quân kỷ hạn chế, hẳn là ta sẽ tự tay bắn chết ngươi!

Đó là những gì Đông Phương đại soái đã nói, không sửa một chữ nào!

Mọi người ra khỏi thành.

Một kết giới ngăn cách hai bên, bên trong chính là thành Phong Hải - nơi gió yên sóng lặng.

Mà bên ngoài, sao băng từ trên trời rơi xuống, tạo thành hố lỗ chỗ khắp nơi, giống như chiến trường thời xa xưa, vạn pháo cùng bắn, khắp nơi khói lửa ngút trời.

“Khoảnh khắc đầu tiên ra khỏi thành, cũng chính là khoảnh khắc thí luyện lần này bắt đầu.

Văn Hành Thiên chờ tất cả các thành viên xếp hàng xong rồi mới nói: “Bây giờ, mở toàn bộ máy truyền tin thí luyện, kiểm tra xem chúng bình thường hay. không.”

Khi tất cả máy truyền tin được mở ra, lập tức trên cổ tay của mọi người đều có những chấm đỏ nhấp nháy liên tục.

“Các quy định liên quan đều đã nói với các ngươi nhiều lần, khi các ngươi săn được tỉnh thú thành công, máy truyền tin này sẽ tự động ghi lại, chụp ảnh, sau đó ấn nút phía trên, trường học sẽ nhận được tin tức của ngươi. Tới khi hết thời gian thì cầm thu hoạch của ngươi quay về trường kiểm kê, kiểm tra đối chiếu đúng số lượng, tính thành tích cuối cùng.

“Mọi thứ cướp đoạt đều không được tính!” Khi Văn Hành Thiên nói những lời này, hắn cố ý liếc nhìn Tả Tiểu Đa một cái.

Mặt Tả đại sư không biến sắc, đứng khoanh tay, mạnh mẽ kiên cường, tiếp tục duy trì khí chất tiên phong đạo cốt, vân đạm phong khinh, dáng vẻ thờ ơ, không liên quan tới ta.

“Vào thời điểm phát hiện con mồi, tất nhiên có thể có hai hoặc thậm chí nhiều người cùng phát hiện.”


Văn Hành Thiên nhấn mạnh, nói: “Tại thời điểm đó, phải đặc biệt chú ý hành động, có thể cạnh tranh với nhau, nhưng chắc chắn không được hạ độc thủ với người bên mình! Máy truyền tin của tất cả mọi người đều đang quay phim, chụp ảnh, một khi phát hiện ra người làm trái quy định, sẽ lập tức đuổi khỏi Tiềm Long, đúng người đúng tội!”

Hai mắt Tả Tiểu Đa sáng ngời hỏi: “Vẫn có thể cạnh tranh sao?”

“Bỏ chủ ý xấu xa của ngươi đi!” Văn Hành Thiên lớn tiếng quát mắng.

“Vâng...” Tả Tiểu Đa cúi đầu xấu hổ.

Nhất thời từ trong hàng ngũ truyền ra tiếng cười.

“Không có cái gọi là khu vực chỉ định, vậy nên ngươi có thể đi khắp ngoại thành, chỉ cần ngươi đủ mạnh, tự nhiên có thể có được

nhiều thu hoạch hơn, cần gì phải để mắt tới thu hoạch của những người khác, đúng là tầm nhìn hạn hẹp!”

“Nhưng phải chú ý, ít nhất phải có tinh thủ trên cảnh giới Thai Tức, mới có thể giành được điểm thưởng! Sau khi xếp hạng, tinh thủ mà người săn được, nộp cho.

trường học, cũng sẽ trở thành nguồn điểm đầu tiên của bản thân các ngươi ở trường!”


793: Có chuyện bất thường rồi! (2)


Văn Hành Thiên nhìn đồng hồ, nói: “Thí luyện lần này sẽ diễn ra trong ba ngày! Thu hoạch trong ba ngày này, ít nhất phải đạt được số điểm đủ cho các ngươi dùng trong nửa tháng tới. Bởi vì sau lần này, cho đến cuối tháng, học sinh mới sẽ không được ra ngoài thí luyện nữa. Và vào đầu tháng sau, cuộc thi dành cho các học sinh mới sẽ bắt đầu, mười ngày sau cuộc thi này, mới có thể tiến hành thí luyện lần thứ hai.”

“Nửa cuối tháng này của học sinh mới, tiêu hao tài nguyên không tiêu hao điểm, nhưng bắt đầu từ mùng một tháng sau, tất cả tài nguyên liên quan, bao gồm cả đồ ăn thức uống, tất cả đều phải dùng điểm để đổi!"

“Nhớ kỹ đấy!”

Văn Hành Thiên nhấn mạnh: “Bắt buộc, ít nhất phải tích lũy đủ cho nhu cầu tu luyện, nhu cầu cuộc sống trong nửa tháng, nếu không, cũng chỉ có thể tiêu hao đồ dự trữ trong nhẫn không gian của bản thân ngươi! Có điều tại Cao Võ Tiềm Long thì đó là chuyện vô cùng mất mặt.”

“Tất cả đều phải nhớ cho kỹ!”

'Tổng chỉ huy phụ trách thí luyện lần này, là hiệu phó Hạng Cuồng Nhân của Cao Võ Tiềm Long vừa mới trở lại vị trí công tác, trong sương sớm, chỉ thấy một bóng dáng vô cùng to lớn, thế rồi bóng dáng ấy vượt qua lớp sương sớm xuất hiện ở giữa không trung.

“Tất cả các thành viên tập hợp!”

Các lớp khác, bao gồm cả lớp một của Tả Tiểu Đa cũng tập hợp về bên đó.

Nhưng ngay tại thời khắc đó, Tả Tiểu Đa nhìn thoáng qua tướng mạo của Hạng Xung, Hạng Băng, đột nhiên mặt Tiểu Đa biến sắc.

Hắc khí trùng thiên! Đại kiếp nạn sinh tử! Tả Tiểu Đa hồi hộp lo lắng ở trong lòng.

Khi vừa mới xuất phát vẫn chưa có, sao bây giờ lại có?

'Tâm niệm vừa động, đến gần Lý Thành Long, hỏ sao?”

Hạng Xung, Hạng Băng nói

Lý Thành Long nói: “Bọn họ nói sẽ làm theo hướng dẫn bên trong cẩm nang.” Tả Tiểu Đa nhíu mày, nói: “Có chuyện bất thường rồi.” Lý Thành Long: “???2”

Ta vừa mới chém gió là ngươi giỏi giang, sao lại có chuyện bất thường rồi, ngươi đừng tự vả mặt mình nhanh thế chứ!

Tả Tiểu Đa không nói lời nào, chỉ đuổi theo đội ngũ với vẻ mặt bình tĩnh, cho tới khi đuổi kịp Hạng Xung và Hạng Băng, thấp giọng nói: “Bây giờ nghe ta nói, hai người các ngươi không được nói, một chữ cũng không được nói.”

Hạng Xung và Hạng Băng đều ngẩn người, nhưng vẫn yên lặng lắng nghe.

“Sau khi ra khỏi thành một lúc, hai người các ngươi tạm thời tách nhau ra, sau đó lập tức đi về phía trước rồi tập hợp ở hướng mười một giờ, nhất định phải làm theo lời ta nói.”

Giọng của Tả Tiểu Đa rất vội.

“Tại sao?”

Mặt của Hạng Băng tràn đầy sự khó hiểu: “Nhưng lần này là hành động cá nhân, lấy cá nhân làm đơn vị, không được phối hợp hành động.”

Hạng Xung lại hơi đăm chiêu.

“Hiện tại nghe theo ta!”

Tả Tiểu Đa gầm nhẹ một tiếng, sau đó nhỏ giọng: “Nhớ lại chuyện nhà hiệu phó Thành, nếu hai anh em các ngươi muốn tiếp bước lão nhân gia hắn, vậy cứ tự ý làm đi”

Hai người lộ vẻ sợ hãi, sững sờ ngay tại chỗ.

“Lần tái xuất này của ông cố nhà các ngươi quá mạnh mẽ, đã động chạm rất lớn đến lợi ích của người ta... Mới sáng nay, ta thấy tướng mạo của các ngươi vẫn ổn, nhưng hiện tại, trên mặt các ngươi tràn đầy hắc khí... Trong nháy mắt mà có biến cố, khí tướng sẽ rất khác, chủ yếu là do có thế lực mạnh bên ngoài can thiệp vào, cũng chính là chuyện xấu đột nhiên tới' mà người ta hay nói... Nói cách khác, đây chính là quyết định hành động tạm thời của đối phương.”

Tả Tiểu Đa nói: “Ta nghĩ, rất có thể là vì nội dung chính của lần thí luyện này là tính thành tích cá nhân, nên đối phương muốn nhân lúc các ngươi ở một mình ra tay, dùng hai người các ngươi đả kích ông cố các ngươi, không thể không nói, đây thật sự là cơ hội trời ban đối với bọn họ! Thử nghĩ mà xem, ông cố nhà các ngươi là người tổng phụ trách trong lần rèn luyện này, mà chất trai chắt gái của mình lại gặp tai nạn bất ngờ, vậy trách nhiệm thuộc về ai? Phải thu xếp thế nào?! Một khi sự việc xảy ra, nhà họ Hạng không chỉ đối mặt với việc người đầu bạc tiễn người đầu xanh, mà còn phải chịu trách nhiệm liên đới!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Hạng Băng trở nên trắng bệch.

Sự tồi tệ xấu xa trong chuyện nhà hiệu phó Thành năm đó, khiến những người biết được, không ai là không chửi rủa, mà nay, lại có người muốn dùng thủ đoạn như vậy để đối phó với mình?

“Nhưng mà không sao. Lần này giáo viên của Cao Võ Tiềm Long, đã dùng khí thế khí cơ liên tỏa, phong ấn cả khu vực, toàn bộ người có tu vi trên Anh Biến, đều không thể tiến vào khi khí cơ liên tỏa đã đóng, vào là bị phát hiện ngay. Vậy thì, muốn làm việc này, tu vi nhiều nhất chỉ dưới Anh Biến.”

Tả Tiểu Đa nói: “Chỉ cần các ngươi nhớ kỹ lời của ta, sau khi ra khỏi thành, trước tách nhau ra, sau đó lập tức đi về hướng mười một giờ, tụ họp với ta, thì có thể đảm bảo vô lo!”

“Hiểu rồi!”

“Nhớ kỹ việc này đừng lộ ra trước, để tránh đánh rắn động cỏ, ta sẽ báo chuyện này cho thầy Văn trước, cái gọi là cơ hội trời ban, cũng chưa chắc là cơ

hội của mình bọn họ!”

Tả Tiểu Đa khẽ dặn: “Duy trì vẻ mặt tự nhiên chút, đừng để kẻ địch từ bỏ hành động lần này.”

Hai người đều cười gượng.

Năm đó, cháu gái của hiệu phó Thành bị hãm hiếp và giết chết, còn cháu trai bị cũng bị giết hại, số phận bi thảm như vậy, rõ ràng như hiện ra trước mắt, giờ đây lại có người nổi lên ý nghĩ xấu xa như vậy đối với mình và chuẩn bị đưa nó vào hành động, ngươi bảo ta làm sao mà có thể tiếp tục buông lỏng.

Lúc này Tả Tiểu Đa cũng không có cách tốt hơn.


Hạng Xung và Hạng Băng cũng không phải là loại người dễ bị người khác thao túng, ngược lại là loại người rất có chủ kiến. Nếu mình không chỉ thẳng ra mấu chốt trong đó, hai người này chắc chắn sẽ không nghe, điều này thì Tả Tiểu Đa năm chắc. Hạng Cuồng Nhân đang nói chuyện ở phía trên.

Và Tả Tiểu Đa lặng lẽ đi tới bên cạnh Văn Hành Thiên, kéo ống tay áo của Văn Hành Thiên.

Văn Hành Thiên quay đầu: "????"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có của Tả Tiểu Đa, thậm chí còn lộ rõ vẻ sợ hãi và dè chừng, lòng Văn Hành Thiên thoáng động.

“Chuyện gì?” Đi theo Tả Tiểu Đa ra ngoài vài bước, Văn Hành Thiên thấp giọng hỏi.

“... Thầy Văn, nếu ngươi tin ta thì che chắn xung quanh một tý, ta còn chưa tới Thai Tức, không biết truyền âm.” Tả Tiểu Đa nói.


794: Bày mưu tính kế.


Văn Hành Thiên không chút nghĩ ngợi, lập tức bày ra kết giới, nói: “Nói.”

“Vừa rồi ta nhìn thấy tướng mạo của Hạng Xung và Hạng Băng sinh biến, có đại họa tới người, thầy Văn, ngươi có tin ta biết xem tướng không?” Tả Tiểu Đa hỏi.

Ánh mắt của Văn Hành Thiên sâu xa, nói: “Tin!”

Thứ nhất, Diệp Trường Thanh từng bảo Tả Tiểu Đa xem tướng, chỉ điểm con đường phía trước, Diệp Trường Thanh đã từng nói điều này với Văn Hành Thiên, thứ hai, bà Thạch bắt Tả Tiểu Đa đi ngay trước mắt hắn, chủ ý trong đó tự nhiên là

trong lòng Văn Hành Thiên biết rõ.

Bản lĩnh này của Tả Tiểu Đa đối với Văn Hành Thiên mà nói, cho dù hắn không tin tưởng tuyệt đối thì cũng tin tường bảy mươi tám mươi phần trăm.

Còn có chính là...

Vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng có của Tả Tiểu Đa lúc này, chuyện muốn nói, chắc chắn không đơn giản, vậy thì thà tin là có còn hơn không!

Cao Võ Tiềm Long, không chịu nổi những chuyện như thế này nữa!

“Tình huống thật ra cũng đơn giản, không nằm ngoài việc hiệu phó Hạng bất ngờ khôi phục lần này, đã đụng chạm tới lợi ích cơ bản của một số người...”

Tả Tiểu Đa nói: “Vừa rồi ta xem tướng mạo của Hạng Xung, Hạng Băng, rất xui xẻo, điềm báo đại họa sắp xảy ra, cho nên ta nghĩ ngay tới, phải chẳng những

người đó... Bọn họ muốn dùng cách đãđối phó với hiệu phó Thành năm đó...”

Những lời này vừa nói ra, hai mắt Văn Hành Thiên đột nhiên hóa thành màu máu, nghiêm nghị hỏi: “Ngươi nói cái gì!?”

“Bình tĩnh!!” Tả Tiểu Đa nhắc nhở ngay. “Đáng chết!”

Cảm xúc của Văn Hành Thiên từ từ khôi phục lại, nhưng trong đôi mắt vẫn lóe lên sự giận dữ.

Thảm án của nhà hiệu phó Thành năm đó, có thể nói là nỗi đau lớn nhất của cả Cao Võ Tiềm Long!

Cô gái đáng yêu đang ở lứa tuổi đẹp như hoa bị hãm hiếp và giết chết, lõa thi ở đầu phố, cậu thiếu niên với tương lai rộng mở bị trọng thương, chết trong miệng của tỉnh thú!

Loại thủ đoạn tỉ tiện đó, giờ đây, lại sắp xuất hiện?

“Bởi vì biết trước sắp có chuyện xảy ra, chúng ta đã có sự đề phòng, cộng với việc phong ấn khí cơ của nhiều giáo viên Tiềm Long, tu giả trên Anh Biến không thể tiến vào một cách im hơi lặng tiếng, chỉ dưới Anh Biến mới có thể tiến vào... Ta đã dặn Hạng Xung và Hạng Băng, sau khi tiến vào sẽ tụ họp với ta ở hướng mười một giờ...”

“Chỉ cần thực lực của người tới không vượt qua Anh Biến... Ta nghĩ ta vẫn có thể ngăn được “sóng”... Nhưng thầy Văn ngươi không được phép thể hiện bây giờ, giờ ngươi mà có hành động, sẽ chỉ khiến đối phương từ bỏ kế hoạch đã định...”

Văn Hành Thiên lặng lẽ gật đầu.

Những lời này hoàn toàn đúng.

“Ta thật sự hy vọng lần này có thể bắt được người sống.”

Tả Tiểu Đa nói: “Nếu đúng như ta đoán, hẳn là có liên quan đến thảm án trong nhà hiệu phó Thành năm đó, tồi tệ nhất là, chuyện này cũng liên quan tới chuyện của một trong năm vị hiệu phó, đây là kết quả tất yếu. Trên thực tế, đối phương đã chọn được thời cơ vô cùng tuyệt vời, nếu không có sự can thiệp bất ngờ của ta, thì chín mươi chín phần trăm thảm kịch này sẽ xảy ra.”

“... Ta hiểu!” Văn Hành Thiên hít một hơi thật sâu.

“Nói cách khác, ngươi ngàn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ!”

Tả Tiểu Đa nói: “Cho ta một cách thức có thể lập tức liên lạc với ngươi.”

Lập tức!

Văn Hành Thiên nhăn mặt nhíu mày, lấy ra một viên Tinh Hồn Ngọc hạ phẩm, hỏi: “Ngươi có thể bóp nát thứ này không?”

“Chuyện nhỏ.”

“Có thể là tốt rí ăn Hành Thiên vẫn hơi lo lắng, trước nặn ra vài vết nứt trên viên Tinh Hồn Ngọc hạ phẩm kia, sau đó vận công, trói chặt một tia tinh hồn chỉ lực vào đó.

“Bóp nát thứ này, ta sẽ tới ngay lập tức!” “Được.”

Tả Tiểu Đa thu vào một cách cẩn thận, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy lo lắng, nói: “Thầy Văn, việc này của ta không thể bại lộ! Nhỡ bị người biết được năng lực này của ta... Haizzz, sớm biết thì đã không gửi phong thư vào sáng sớm nay, tóm lại nơi này không phải là thành Phượng Hoàng, ta thật sự không nên nói thánh nói tướng như vậy...”

“Ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ, không nói sợ người ta không biết, ngươi cho. rằng sáng sớm nay ta diễn như vậy là nhắm vào ai!” Văn Hành Thiên cả giận nói.

“Cái đồ có tí bản lĩnh mà một ngày không khoe là ngứa toàn thân! Cút đi, chuyện này giao cho tai”

“Vâng ạ...” Tả Tiểu Đa nói: “Một câu cuối cùng... Trước khi quay về trường không thể bị

hiệu phó Hạng biết! Ta thấy tính khí của vị hiệu phó này rất nóng nảy, kiểu người này, có thể được việc nhưng cũng có thể... Ngươi hiểu là được!”

Văn Hành Thiên cười mà như không cười, đá vào mông Tả Tiểu Đa một cái: “Cút đi! Hẳn là lòng dạ của Hiệu phó Hạng thâm trầm hơn ngươi nhiều lắm! Ngươi thật sự cho rằng một kẻ lỗ mãng có thể làm được hiệu phó của Tiềm Long...”

“Hì hì

Tả Tiểu Đa cười gượng một tiếng rồi vội vàng trở về hàng ngữ.

Hắn tự vả miệng mình vì câu nói cuối cùng kia.

Thầy Văn nói rất đúng, là ta đã nghĩ sự việc quá phiến diện.

Haizzz, Tả Tiểu Đa, tại sao ngươi luôn coi thường anh hùng thiên hạt! Bên kia, Hạng Cuồng Nhân đã nói xong.

Nhưng nhìn thấy Văn Hành Thiên ở bên cạnh lại bố trí kết giới nói chuyện, vì thế hắn không hạ lệnh ngay mà giả vờ tưởng niệm trong một phút.

Nhìn thấy hai người tách ra, Hạng Cuồng Nhân ra lệnh: “Xuất phát!” Đột nhiên kết giới mở ra một lỗ hổng, lớp một của Tả Tiểu Đa xếp ở hàng đầu tiên, Văn Hành Thiên bay ra trước, lập tức ba mươi sáu người của lớp một cũng

nối đuôi nhau mà ra.

Sau đó là lớp hai lớp ba...

Ngay khi giáo viên chủ nhiệm của hai mươi tư lớp di ra, lập tức di chuyển về mọi hướng, tất cả đều hóa thành từng luồng ánh sáng, đi tới khu vực chỉ định của mình để trông coi.

Cuối cùng còn lại Hạng Cuồng Nhân.

Bên tai còn văng vẳng tiếng truyền âm của Văn Hành Thiên: “Ngươi đừng đi vào trong đây."


Hạng Cuồng Nhân gãi đầu, thầm hỏi trong lòng: “Làm cái quỷ gì đấy?”

Nhưng Văn Hành Thiên đã nói như vậy, chắc chắn có lý do, hơn nữa khả năng cao là lý do quan trọng.

Hạng Cuồng Nhân đang suy đoán ở trong lòng, chỉ có mặt là không biến sắc, đứng khoanh tay ngay tại chỗ kết giới, xoay người quát: “Đi chuẩn bị cho ta ít rượu, ít đồ ăn, đợi cả một ngày như thế, chẳng phải là muốn ta chán chết sao.”

Mọi người ở bên cạnh đều cười, lập tức có người đi làm.

Hạng Cuồng Nhân ngồi xếp bằng, cúi đầu, giống như đang ngủ gật, nhưng trong mắt - nơi không ai nhìn thấy, lại tràn đầy sát khí.

“Hản là Văn Hành Thiên đã phát hiện ra cái gì.”

“Nếu đã đặc biệt nhắc nhở ta, vậy thì biến cố tiếp theo chắc là có liên quan đến ta.”

“Ta vừa mới xuất quan, đã đại náo Tiềm Long... hừ.”


795: Tiền của ta!


“Hôm nay, có một chắt trai, một chắt gái của ta đi ra ngoài thí luyện,...” Hạng Cuồng Nhân nghĩ đến đây, tâm trí sáng tỏ một chút, suýt nữa không áp chế được sát ý đang dâng trào ở trong lòng.

Vội vàng vận công để bình tĩnh lại, thở hổn hà hổn hển.

“Không được không được, phải bình tĩnh bình tĩnh, phải tin tưởng Văn Hành Thiên, tin tưởng Văn Hành Thiên...” Hạng Cuồng Nhân không ngừng đè nén tâm trạng của mình.

Nhưng làm sao mà hắn có thể thật sự yên tâm khi hắn đã đoán ra mấu chốt, hắn không nhịn được hơi sốt ruột, ngẩng đầu nói: “Sao rượu và đồ ăn còn chưa tới!”

Bên kia, Tả Tiểu Đa - người đầu tiên bay ra ngoài như sao băng, cười lớn một tiếng, bay lên đá một khối Tinh Hồn Thạch ở trong không trung rơi xuống, ngay sau đó thân thể giống như một luồng ánh sáng, như một tia chớp lao thẳng về phía trước.

Đám người Lý Thành Long cũng dựa theo phương hướng Tả Tiểu Đa đưa, tản ra xung quanh, chạy nhanh kiếm đồ.

Hạng Xung, Hạng Băng nhìn nhau, chia trái phải lao về phía trước.

Tốc độ di chuyển của Tả Tiểu Đa giống như tia chớp, dọc đường, chỉ cần phát hiện tinh thú là phóng ám khí qua, chưa đến thời gian nửa chén trà, đã phóng ra mười bảy quả hồ lô nhỏ, tương ứng, tay cũng ấn trên máy truyền tin mười bảy lần.

Thân thể bay lướt qua, tất cả mười bảy con tinh thú cảnh giới Thai Tức đều bị hắn tóm gọn, ném vào nhẫn không gian.

Trong nhãn không gian, Long Huyết phi đao sớm đã dựng thẳng đầu đao.

Về cơ bản tinh thú bị ném vào đều trong trạng thái gần chết, chỉ còn một hơi, cho đến khi bị Long Huyết phi đao xẹt qua bụng...

Thương thế lần này thật sự không nặng, trong lần xẹt qua này cũng chỉ thu vào một phần ba năng lượng của bản thể mà thôi, sẽ không phá hỏng tính hoàn chỉnh của mỗi tinh thú, chỉ là bên ngoài đã thu nhỏ lại nhiều mà thôi.

Với việc tăng tu vi, uy lực ám khí do Tả Tiểu Đa phóng ra cũng tăng lên theo giống như nước lên thì thuyền lên, lớp bì giáp phòng ngự bên ngoài của tinh thú cũng không mạnh lắm, về cơ bản chỉ cần một quả hồ lô nhỏ là có thể thu phục, trực tiếp bị thương nặng, không có ngoại lệ.

Tả Tiểu Đa lao một mạch ra ngoài hơn mười km như một cơn cuồng phong, uhm, chặng đường hơn mười km này, hẳn nhảy qua nhảy lại theo kiểu chữ “đại' (), không một con tinh thú cảnh giới Thai Tức nào trong phạm vi tấn công lọt lưới...

Những thứ này đều là điểm, đồng thời cũng là chất dinh dưỡng của Long Huyết phi đao!

Đối với việc này, chính là một chút Tả Tiểu Đa cũng sẽ không chê “nhiều”, càng nhiều càng tốt!

Hắn đi tới đi lui nhanh như chớp ở phía trước, trong khoảng cách hơn mười km mà hắn đi qua, tinh thú cảnh giới Thai Tức trong phạm vi bảy trăm mét bề ngang, không có con nào may mắn thoát khỏi, đều bị thu vào trong túi.

Trong lúc nhất thời, trên màn hình xếp hạng của máy chủ ở trường học “rào rào' liên tục như thác đổ, nháy mắt Tả Tiểu Đa đã chiếm giữ điểm thưởng đứng đầu bảng xếp hạng.

Khi Hạng Xung - người xếp thứ hai mới đóng góp được mười tám điểm, thì Tả Tiểu Đa — người xếp thứ nhất rõ ràng đã ghi được hơn bảy trăm điểm thưởng!

Giáo viên đang nhìn chăm chăm vào máy chủ không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, không nhịn được mắng: “Không phải là tên nhóc này đang ăn gian chứ? Chẳng lẽ ngón tay kia luôn đặt trên máy truyền tin thí luyện không rời ra sao? 'Tổng cộng chưa tới năm phút đồng hồ đã thu hoạch hơn bảy trăm điểm?! Nhặt

rác nhặt đá cũng không nhanh như vậy chứ? Sao có thể làm như thế...

Và thật là xui xẻo cho những học sinh - những người đi sau Tả Tiểu Đa, hoặc là tình cờ đi trùng với tuyến đường của Tiểu Đa.

Bọn họ hoàn toàn không biết có người đang càn quét ở phía trước, còn nghiêm túc tìm kiếm dọc đường đi, cuối cùng ngay cả một chiếc lông chim cũng không nhìn thấy!

Vẻ mặt của cả đám đều sững sờ: “Khốn kiếp, sao bên này sạch sẽ như vậy? Điều này là không thể, đúng chứ? Cứ như nơi này thì phải bỏ điểm sao? Như này không phải là hãm hại người sao...”

“Có lẽ đi tiếp về phía trước là được, hiện tượng ngẫu nhiên, hiện tượng ngẫu nhiên...”

“Nghe nói rất dễ hoàn thành, năm rồi cũng rất dễ... Sao năm nay...” “Tới đoạn phía trước xem thử.”

Những người khác cũng cảm thấy kỳ lạ, nên bọn họ cũng đi về phía trước với tốc độ nhanh hơn trong cùng một lúc.

Nhưng mà trên đường bọn họ đi, vẫn cứ sạch sẽ như vậy, cuối cùng dứt khoát không tìm nữa, dốc sức chạy về phía trước.

Sau khi đuổi theo hơn chín mươi dặm, mới nhìn thấy một tên nhóc ở phía trước, đang nhảy tới nhảy lui tiến lên phía trước một cách quỷ dị, tất cả tinh thú trong khu vực hắn đi qua, thật giống như là đang chờ sẵn tại chỗ, hoặc là chủ động nhảy lên và bay vào nhẫn không gian của hắn.

Sao thu hoạch dễ như vậy!?

Chỉ cần là nơi tên nhóc này đi qua, thật sự là không còn một ngọn cỏ, không để lại một sinh linh!

Mười mấy học sinh nhìn thấy một cảnh này đều trực tiếp sững sờ! “Má nó, thì ra lãng phí thời gian ở đây!

“Ta trách móc sao cái gì cũng không có... Hóa ra là có người càn quét ở phía trước..."

“Động tác này cũng quá nhanh rồi...”

“Không thể trêu vào không thể trêu vào!

“Nhanh đổi hướng đi, mợ nó chứ, mất cả một tiếng vô ích, mới bắt đầu mà đã xui xẻo như vậy, lý lẽ ở đâu, nếu sớm biết tên nhóc này đang ở phía trước có đánh chết ta cũng không tới, sớm đổi tuyến đường, biết đâu đã có thu hoạch rồi.”

“Đúng rồi, tên nhóc này là ai vậy?”

“Còn có thể là ai, hắn chính là Tả Tiểu Đa quán quân trong cuộc thi Long Hổ Bảng, đừng nhìn hắn đang thu hoạch tinh thú như máy gặt, thật ra ta nói cho ngươi biết... Người ta còn chưa dùng bản lĩnh thật sự đâu.”

“Chính là vị Kiếm Vương kia? Kiếm Vương đại nhân quả nhiên uy vũ!”


“Cũng đã bị người ta cạo trọc đầu rồi lại vẫn còn tâm trạng ở đây mà khen người ta giỏi, tim của ngươi cũng lớn quá rồi đấy...”

“Đi đi đi, nhanh đổi tuyến đường đi, nào ăn nào uống của nửa tháng sau đều trông chờ vào thu hoạch lần này đấy...

Mười mấy học sinh đều vô cùng buồn bực. Chúng ta tìm tòi một cách nghiêm túc cả trăm dặm đường, ngay cả một chiếc lông cũng không nhìn thấy, nguồn gốc. là đây...

Thật sự là lỗ vốn rồi!

Vừa đổi tuyến đường, quả nhiên có thu hoạch, nhưng mà cả đám đều phát bực, chậm mất một tiếng, chẳng phải là sắp xếp cuối toàn TSo?

“Kiếm Vương đồ chó hoang!”

“Kiếm Vương đồ xui xẻo!”

“Báo hai lão tử.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi