KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Không phải Tả Tiểu Đa không muốn đá, mà nếu dựa theo phương pháp của Lý Trường Minh dạy, đá thẳng tên này ra ngoài, vậy thì mình cũng sẽ tỉnh theo ... Hắn nếu còn muốn ngủ nữa, lại phải lăn qua lộn lại một hồi ...

Lúc này, Tả Tiểu Đa dự tính nghỉ ngơi dưỡng sức, không muốn lãng phí thời gian dù chỉ một chút.

"Ta đã cải tạo không gian kia của ngươi rồi, đó không phải là được lợi siêu lớn à? Đây là món quà ta đưa cho ngươi đó!" Tiểu Long bắt lấy cơ hội, vội vàng tranh công.

"Hả?" Tả Tiểu Đa hơi ngạc nhiên: "Cải tạo không gian? Ngươi ... Cải tạo không gian của ta? Ngươi chém vừa thôi!”

"Thật sự là chính tay ta cải tạo đó."

Tiểu Long tủi thân, lẩm bẩm nói: "Nơi này của ngươi không có chút sinh khí nào, thời gian tồn tại có hạn, sớm muộn gì cũng sụp đổ, ta nhìn thấy ngươi thích thứ này, cho nên dẫn hết tất cả long khí còn sót lại ở long mạch phía đông kia lại đây cho ngươi ... Nếu không, sao không gian yên tĩnh của ngươi có dấu hiệu sinh mệnh được ... "

Tiểu Long lải nhải: "Ta mất rất nhiều sức lực mới dẫn long khí còn sót lại đến được. Mệt mỏi quá!"

"Hửm?" Tả Tiểu Đa tỉnh táo hơn nhiều: "Ý của người là ... Diệt Không Tháp này của ta xảy ra thay đổi, không phải vì hấp thu bột phấn Tinh Hồn Ngọc, mà là do ngưʼơi à?”

"Hấp thu bột phấn Tinh Hồn Ngọc?'

Tiểu Long lập tức sủng sốt: còn có chuyện này cơ à. Ta chỉ hấp dẫn một phần ba nhánh địa mạch đi vào, sao ... Lại có tác dụng này nữa?

Đôi mắt tròn lập tức xoay chuyển, nó nói: "Cái này ta cũng không biết. Nhưng ta chắc chắn việc gia tăng sinh khí là kết quả của việc ta dẫn long khí vào, chúng ta là bạn tốt, đương nhiên phải cố gắng tương trợ lẫn nhau."

“Chậc ... Dựa vào cái gì mà ta phải tin tưởng ngươi, theo ta thấy là chính Diệt Không Tháp có thuộc tính sức mạnh này, có liên quan gì đến ngươi? Tham lam công trạng như vậy, thú vị lắm à?"

Tả Tiểu Đa chế nhạo, tưởng rằng chỉ bằng lời ngon tiếng ngọt mà đã lừa chỗ tốt của ta à?

Ta dễ lừa như vậy chắc?

"Lời ta nói đều là thật mà!"

Tiểu Long tủi thân lắc đầu vẫy đuôi, bắt đầu lải nhải kể lại nó vất vả như thế nào, lo lắng như thế nào, lưu chí địa mạch quan trọng như thế nào đối với việc không gian trống rỗng này có sự sống ...

Tả Tiểu Đa bắt đầu dần tin tưởng.

Nhưng trên mặt vẫn giả bộ hoàn toàn không tin: "Ta không tin ngươi đâu! Ngươi là cái gì chứ? Trừ phi ngươi có thể lấy ra lợi ích khác!"

Tiểu Long mờ mịt, ta có thể lấy ra lợi ích nào khác nữa?

"Bảo bối! Linh dược! Tinh Hồn Ngọc! Tài nguyên ... " Tả Tiểu Đa nói: "Mấy thứ này ra đều được hết!”

Tiểu Long căn bản không hiểu Tả Tiểu Đa nói cái gì: "Không hiểu."


Tả Tiểu Đa có lòng muốn lấy chút bảo bối như linh dược, thiên tài địa bảo vân vân ra, để cho tên này nhìn tham khảo một chút, nhưng hắn lục lọi nhẫn không gian một hồi, phát hiện thế mà mình lại không có một thiên tài địa bảo cao cấp nào!

Không còn cách nào khác, hắn ném thẳng một miếng Tinh Hồn Ngọc cực phẩm ra: “Cái này, ngươi có không?"

Tiểu Long vươn móng vuốt trắng như tuyết vẽ mấy cái trên Tinh Hồn Ngọc cực phẩm, nói: "Ta biết làm cách nào để có thứ này, ở đó có rất nhiều rất nhiều ... Nhưng ta không lấy được."

"Ngươi biết cách để có? Còn có rất nhiều rất nhiều?"

Tả Tiểu Đa kinh ngạc khi biết được tin tức khó lường này.

"Ta vốn là địa mạch chi linh, đương nhiên biết cách để có được tài nguyên đặc biệt rồi." Tiểu Long ra chiều rất đắc ý.

"Nếu ngươi là địa mạch chi linh, vì sao lại không có tai nguyen?" Tả Tiểu Đa cả giận nói: "Chơi ta à?"

Vẻ mặt Tiểu Long càng thêm tủi thân: "Ta chính là một linh thể, phàm là vật có sức nặng, ta đều không lấy được! Tả chỉ có thể thao túng lực lượng khí mạch thôi ... "

Vẻ mặt Tả Tiểu Đa như muốn nói 'ngươi nói xạo': "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi à? Lần trước ta tận mắt nhìn thấy ngươi ngồi trên một đống núi vàng lóng lánh ... ”

Long bừng bỗng nhiên hiểu ra: "Ngươi nói cái loại đồ vật sáng lấp lánh gì đó hả?”

“Ờ."

"Cái này phần lớn là giả ... " Tiểu Long buồn khổ đến mức đôi mắt cũng đỏ lên: “Ta chỉ là một linh thể, sao có thể có được mất thứ tốt sáng lấp lánh đó được ... Đó đều là ta tưởng tượng ra, ta biết đây là đồ tốt, chính mình tự lừa dối chính mình, gia tăng chút cảm giác hạnh phúc ... "

"Cảm giác hạnh phúc? Ảo tưởng ra á ?! "

Tả Tiểu Đa hoàn toàn kinh ngạc!

Chính ngươi tưởng tượng ra một núi vàng, bên trên chất đầy các loại bảo bối, sau đó ngươi tự ngồi lên ảo tưởng đó là núi vàng, làm bộ mình là một tài chủ?

Chính mình lừa dối chính mình?

Thế mà lại có thao tác bực này?

Chẳng lẽ đây là một con rồng não tàn à?

Tiểu Long rất thất vọng, nói: "Phàm là vật có hình thật, cho dù là một cái kim tệ, ta cũng không cầm nổi, sao có thể có núi vàng được ... "

"Thật hay giả?"

“Thật hay giả ...? "

Long muốn khóc.

Có cần truy hỏi đến cùng chuyện đau lòng nhất của người khác như vậy không? Ta thích nhất thứ đó có được không? Long lanh, lóe sáng ... Hu hu hu, thật muốn có.

Nhưng dù ta có nhìn thấy, ta cũng chỉ có thể xem ...

Nếu như có thể cầm, ta đã có núi vàng từ lâu rồi được chứ!

Tả Tiểu Đa khinh thường nói: "Vậy bây giờ ngươi có gì? Nói nửa ngày cuối cùng ngươi không có gì cả! Đồ nghèo rớt mồng tơi! Uổng điểm khí vận của ta!"

Trong lòng Long đã tủi thân đến tột cùng, nó cuộc thành một vòng như rắn, đột nhiên khóc lớn: "Hu hu hu ... "

Tả Tiểu Đa hơi kinh ngạc, da gà nổi khắp người: "Ngươi có thể khóc, nhưng có thể đừng khóc kiểu tiếng khóc của trẻ con được không?"

Tiểu Long khóc ròng nói: "Ta cứ khóc như vậy, không khóc khác được."

“Vậy ngươi đừng khóc nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi