KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

"Chỉ va chạm trong giây lát kia thôi mà đã lên tới mười lăm mười sáu lần? Đây thật sự là thầy Trương chiến đấu với học sinh à?"

"Đây là Anh Biến đúng không?"

"Lên Anh Biến cao giai từ lâu rồi!"

“Không ngờ kiếm đạo hai bên lại chênh lệch đến mức này ... "

Tiếng nói tràn ngập hưng phấn và vui sướng của Trương Văn Thành vang lên: "Có thể ngự kiếm không?"

Tả Tiểu Đa hơi do dự: "Tạm thời vẫn chưa thể khống chế."

“Dùng!"

Trương Văn Thành quát: "Để ta xem trình độ ngự kiếm của ngươi thế nào."

Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng chói mặt đột nhiên bùng lên giữa không trung, tất cả mưa bụi bốn phía đều bị ánh sáng kia hấp thụ, cảnh tượng ấy thoáng nhìn như trăm sông đổ về một biển, thân hình Tả Tiểu Đa hiện ra, bảo kiếm liên tục rung lên, một tiếng vù vang lên, cả người cầm kiếm hóa thành một cột sáng bay lên trời, vút lên như gió bão!

Trương Văn Thành ở đối diện dùng trường kiếm nhanh chóng vẽ ra vòng tròn, một vòng tròn kiếm khí ngưng tụ thành thực thể chụp về phía cột sáng của Tả Tiểu Đa.

Rõ ràng là muốn dùng kiếm khí liên tục tạo thành tầng tầng kiếm võng để phá hủy thế công của Tả Tiểu Đa.

Chỉ tiếc thế công của kiếm khí sắc bén cách xa dự đoán của Trương Văn Thành, nó lập tức phá tan tầng tầng kiếm khí phòng ngự, một đường vọt qua.

Trương Văn Thành hét lớn một tiếng, trường kiếm đột nhiên lóe sáng, khí tức toàn thân dồi dào chưa từng có.

Ngang tàng bổ ra một kiếm!

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, cả người Tả Tiểu Đa cũng theo đó lăn lông lốc như quả bầu, bị đẩy thẳng ra ngoài hơn ba mươi thước, cày ra một đoạn đường trên mặt đất, kiếm trong tay trực tiếp bị đánh thành hai mảnh.

Phía đối diện, Trương Văn Thành cầm kiếm đứng đó, hai mắt kinh sợ nhìn chẳm chẳm Tả Tiểu Đa.

Vừa rồi ...

Tả Tieu Đa thi triển chiêu ngự kiếm người kiếm hợp nhất, suýt nữa là tiễn hắn lên chầu trời ngay tại chỗ, làm cho hắn phải nâng tu vi của bản thân lên đến cảnh giới Hóa Vân, lấy công lực tu vi mạnh mẽ đánh lui Tả Tiểu Đa ra ngoài.

Hiện tại bắp thịt trên mặt hắt vẫn đang không ngừng run rẩy, khóe mảnh nhảy liên hồi.


Ông đây dạy học suốt bao nhiêu năm, chưa từng gặp yêu nghiệt như thế này bao giờ!

Hai người giáo viên khác lại là trực tiếp điên rồi!

Đây là giáo viên giảng dạy học sinh sao?

Nhìn trên người thầy Trương xem, thế ma lại xuat hiện nhiều lỗ nhỏ như vậy ...

Không phải nên là học sinh liều mạng tấn công, dùng thực lực Thai Tức, thậm chí là thực lực cao giai nhất ... Sau đó giáo viên dùng thực lực trình độ Tiên Thiên hoặc là Thai Tức ... Nhẹ nhàng hời hợt hóa giải từng chiêu, sau đó thuận miệng chỉ bảo không đủ, để cho học sinh hoàn toàn bái phục, có lợi rất nhiều ...

Không nên như vậy sao?

Tại sao bây giờ ai cũng ngã hết thế này?

Văn Hành Thiên cũng quay qua, mỉm cười hỏi: "Thầy Trương, thế nào? Còn ổn không?”

Sắc mặt Trương Văn Thành đỏ lên, hắn ho khan một tiếng rồi nói: "Vô cùng tốt! Kiếm đạo của học sinh này đã tiến dần từng bước, càng đã ngưng tụ kiếm tâm, ngoại lực khó mà lay động. Dù là thủ pháp, thói quen, sử dụng, tiếp nhận ... Đều là chính thống nhất, thủ pháp không thể chê vào đâu được."

“Hơn nữa còn đường kiếm đạo ... Rất ... "

Hắn nhìn Văn Hành Thiến, ném một ánh nhìn, lập tức nói: "Nói ngắn gọn, trên phương diện kiếm pháp, ta đã không thể dạy hắn cái gì; thứ ta có thể chỉ dạy cho hắn thật sự quá ít ỏi, cái hắn cần là sau khi tu vi tăng tiến, tổng hợp lại độ thuần thục kiếm pháp, phối hợp với tu vi đã tăng cao, hai thứ nhịp nhàng ăn khớp với nhau, ấy mới hiển lộ cao minh."

Hắn hổ thẹn, cười nói: "Ngươi cũng biết, người luyện kiếm luôn có chút bệnh vặt vãnh như vậy, có vài người thích làm màu, có vài người thích phóng khoáng, có vài người thích phiêu dật, có vài người thích tiên khí ... Nói gọn lại, mỗi người đều có một ít tật xấu. Mà ý nghĩa về sự tồn tại của giáo viên chúng ta chính là sửa lại tật xấu đó cho bọn chúng."

"Nhưng trên người Tả Tieu Đa không có một thứ nào trong này cả. Hắn vận kiếm chỉ có hai chữ thực dụng! Thậm chí, hơn chín phần kiếm chiêu của hắn đều là lao vào chỗ chết ... "

"Thầy giáo kiếm đạo trước đây của hắn quả nhiên khiến kẻ khác khâm phục!”

Trương Văn Thành nói từ tận đáy lòng: "Nói cách khác, nếu đây là một gốc cây nhỏ, vậy thì thầy giáo kiếm đạo trước đây của hắn đã bỏ hết những nhánh cây gây ảnh hưởng đến sự phát triển của cả cây ngay từ đầu. Bây giờ chỉ cần hấp thu dinh dưỡng ở mức lớn nhất, nhanh chóng lớn lên là được, những cái khác không quan trọng."

Nói đến đây, hắn bổ sung: "Ớ đây ta đang đặc biệt nói đến phương diện kiếm pháp.”

"Ùʻ?"

Văn Hành Thiên ừ một tiếng, tiếng ừ này mang theo sự ngờ vực.

"Ở phương diện kiếm pháp, thẳng bé này đã cực kỳ xuất sắc, nhưng hình như thằng bé này còn luyện binh khí khác nữa; hơn nữa trình độ còn mạnh hơn cả kiếm pháp."

Trương Văn Thành hít một hơi thật sâu: "Nếu là học sinh bình thường, ta sẽ khuyên hắn chú tâm vào một thứ, nhưng Tả Tiểu Đa thì không cần ban khoan cái này."

"Hắn có tư chất cũng như tư cách luyện tập cùng lúc nhiều loại võ kỹ."

"Hướng phát triển tiếp theo cụ thể thế nào?" Văn Hành Thiên khiêm tốn hỏi.

Rõ ràng hắn muốn kiểm chứng cái nhìn của mình xem có giống với Trương Văn Thành hay không.

“Có kế sách thí luyện cụ thể không?"

"Vào phòng trọng lực!" Trương Văn Thành dứt khoát đáp: "Vào thẳng phòng trọng lực gấp trăm lần!"

"Hả? Cực đoan như vậy sao?"

“Con đường kiếm pháp của hắn vừa hỗn tạp vừa tinh luyện, thật ra đã chạy theo cái hướng này rồi, khi còn ở trường học cũ, hắn cũng thường xuyên vào phòng trọng lực tu luyện mới có thể đạt tới hiệu quả này."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi