KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Xem ra phải giảm giá rồi .....

Xem ra những giọt mát mát đó, người bạn tốt này cũng không phải có rất nhiều ....

Nhưng, hôm nay những cái hắn lấy ra chơi trong lòng bàn tay cũng không ít ..

Tiểu Long lật lòng bàn tay mình ra, nhìn toàn bộ thiên tài địa bảo dùng cách của mình in lại, nhìn mười phút, than thở liên tục.

Lần này là thực sự nghiêm túc nghiên cứu, sau khi nghiên cứu rất lâu, hừng hực đi ra.

"Ta thử đi tìm đàng hoàng ... "

"Nếu không điều kiện này không dễ bàn ... "

Tiểu Long chớp mắt biến mất, rõ ràng là thay đổi hành động thực sự, đi tìm kiếm đồ tốt.

Tả Tiểu Đa từ trong mộng của mình tỉnh lại, chậm rãi ra khỏi Diệt Không Tháp.

"Nhóc con lại còn muốn đấu với ta! Hừ hừ ... "

Tả Tiểu Đa gật đầu đắc ý: "Cũng không xem thử Tả gia là người nào, lão tử kiếm tiền đứng thứ hai đâu phải là nói đùa ... ”

Từ khi Tiểu Long tìm đến cửa đến bây giờ, một người một rồng, đã đấu trí đấu dũng mười mấy lần.

Từ lúc đầu Tiểu Long không chịu bỏ một xu, đến bây giờ đã chủ động đi tìm linh thảo, lùi từng bước, đã sắp bị đánh bại toàn quân, sụp đổ ngàn dặm rồi.

Nhưng Tả Tiểu Đa vẫn cảm thấy không đủ, còn muốn ép thêm.

Nếu không tiểu quỷ keo kiệt này chắc chắn sẽ còn giở trò ranh ma.

Vì nếu đổi lại là mình, vậy mình chắc chắn sẽ giở trò, Tả Tiểu Đa suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy Tiểu Long bỉ ổi vô sỉ giống mình. Làm sao có thể yên tâm, ít nhất giải đoạn hiện giờ vẫn không thể yên tâm được!

Mà thời gian ngắn này, Tả Tiểu Đa có thời gian rảnh lại tập trung sức lực thu gom ghi chép có liên quan đến Long mạch, bao gồm một vài tài liệu dã sử, thậm chí ngay cả thư viện quốc gia của Viêm Võ, cũng để Phù Phù bí mật tiến vào tìm kiếm.

Nhưng cách giải thích liên quan đến long mạch, vẫn luôn dừng ở địa thế.

Từ xưa đến này chưa ai nói qua, long mạch lại có thể thực sự ngưng tụ thành một con rồng - dù chỉ là một con rồng hữu hình vô chất, cũng không có bất kì truyền thuyết liên quan nào, hơn nữa không có bất kì ghi chép nào.

Chỉ có một loại địa thế, ngưng tụ một loại khí vận cực mạnh, xem nó như long mạch, nhưng thực ra nói là mạch khí vận càng phù hợp hơn .....

Đây chính là cách giải thích long mạch được công nhận.

Nhưng ....

Tiểu Long này lại là chuyện gì?

Không chỉ ngưng tụ thành hình, hơn nữa còn có thể nói chuyện, ngoài trí tuệ cực cao, còn biết lừa người lòng dạ hẹp hòi, thích chiếm hời ....

Điều này đã vượt quá nhận thức của tất cả mọi người.

Đại khái là từ xưa đến nay, đều chưa thấy qua.

Nhưng hằng ngày chạy đi chạy lại trong giấc mơ của mình quấy rối, không biết là nhân duyên, cơ duyên hay là nghiệt duyên ...

Tả Tiểu Đa thở dài.

Người quá đẹp trai, rồng cũng đến quấy rẩy, ôi, thực là khổ não ...

Lại là thứ hai của một tuần mới.

Cao Võ Tiềm Long lần nữa xuất hiện náo động, khí tức không tầm thường dâng trào không ngừng - có người thấy được hiệu phó Cao đến lớp.

Hạng Cuồng Nhân, Văn Hành Thiên đều như lâm đại địch, sẵn sàng chiến đấu.

Hiệu phó Cao trọng thương quay lại, khẳng định sẽ có chuyện.

Thứ hai mở cuộc họp như thường lệ, quả nhiên hiệu phó Cao tham gia họp.


Nhưng hiệu phó Cao đối với đám người Hạng Cuồng Nhân và Văn Hành Thiên, hoàn toàn không quan tâm hay tỏ ý thù địch gì, trái lại đưa ra một yêu cầu.

"Tháng mười hai, học sinh năm hai, ba, tư của Cao Võ Tiềm Long, thí luyện chiến trường Nhật Nguyệt Quan mỗi năm một lần, hy vọng có thể mang theo con cháu Cao gia, cùng tháp tùng đi."

"Phía trước ta đã nhờ người nói chuyện xong rồi, sau khi người đi sẽ lập tức sắp xếp toàn bộ vào đoàn, phân tán tập huấn, từ đây xem như là người của quân đôi."

"Nhưng không phải thông qua thủ tục tham quân nhập ngũ chính quy, cho nên phía quân đội sẽ không phái người đến nhận binh, cần tự di chuyển đến. Cho nên muốn đi cùng đội ngũ học viện của Cao Võ Tiềm Long."

Đoạn nói chuyện này của hiệu phó Cao, trực tiếp làm mọi người sững sờ.

Hạng Cuồng Nhân, Văn Hành Thiên càng không rõ đây là tình huống gì.

Sau khi trọng thuơng, đầu bị đanh ngoc rồi sao, đay la muốn đưa con chau đời sau của mình lên tiền tuyến tìm đường chết?

Đám con cháu kia của Cao gia các ngươi có tố chất như thế nào, tự ngươi không biết sao?

Đó là đi một người chết một người, đi hai người chết một đôi, đi một nhóm cũng chết không còn lại ai!

"Có thể!"

Ngoài dự tính của mọi người là Diệp Trường Thanh lại đồng ý, không thấy chút do dự ngạc nhiên nào.

"Tháng mười hai, Tiềm Long ra trận, kỳ hạn học sinh rèn luyện là hai tháng. Con cháu Cao gia có thể đi cùng.”

"Cảm ơn hiệu trưởng." Hiệu phó Cao chậm rãi ngồi xuống.

Hiệu phó Ngô nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Lão Cao, ngươi đây là?"

Hiệu phó Cao nhàn nhạt nói: "Người trong gia tộc quá nhiều, nuôi không hết, đưa đi chiến trường, để bọn họ tự mình kiếm cơm an, đều là người trưởng thành cả, lẽ nào còn muốn một mực dựa dẫm vào những lão già bọn ta?"

Hiệu phó Ngô nhíu mày: "Nhưng chỗ như Nhật Nguyệt Quan .... Quá nguy hiểm, lão Cao, ngươi cần gì phải khiến con cháu đời sau như vậy, làm nghề gì mà không thể kiếm sống .... "

Hiệu phó Cao thong thả thở nhẹ một hơi, nói: "Cao gia của ta đều là tướng môn thế gia, con cháu hậu bối không lên chiến trường, chẳng phải uổng danh tướng môn!"


Hiệu phó Cao đứng lên, hai mắt nhìn chầm chằm Hạng Cuồng Nhân, nhàn nhạt nói: "Lão Hạng, chúng ta luôn không vừa mắt nhau, hôm nay cũng không ngoại lệ, hôm nay lão tử đánh cược với ngươi!

Lần này ba trăm con cháu Cao gia của ta, cùng học sinh rèn luyện đi đến Nhật Nguyệt Quan, nội dung cá cược là, những người này hoặc là trong vòng ba năm chết sạch, hoặc là chắc chắn có người có thể trở thành tướng quân! Ngươi nếu đã nhìn chằm chằm Cao gia của ta, thì không biết ngươi có dám đánh cược không, dám tiếp nhận cá cược này không ?! "

Giọng nói của hiệu phó Cao lạnh nhạt, hai mắt lại đỏ tươi.

Trong lúc nhất thời, Hạng Cuồng Nhân xưa nay hào hùng cũng bị khí thế của hắn chấn nhiếp, lại không khỏi ngơ ngác, đột nhiên cười lớn: "Vậy chẳng phải lợi cho lão phu quá sao? Ngươi muốn cược cái gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi