KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Cho nên giữa những môn phái lớn phải thoả thuận trước với nhau, dùng một vài lợi ích để mời được những cao thủ ở những môn phái khác, giả vờ làm những tiền bối cao nhân lạ mặt, chỉ như bèo nước gặp nhau.

Có thể là chỉ điểm một chút võ công, hoặc là kịp lúc cứu mạng, đôi khi quá đáng hơn là một lão nhân mấy trăm tuổi nhiều khi còn kết bái huynh đệ với một hậu bối nhỏ tuổi nữa ...

Những phương thức này có vẻ tương đối phức tạp, kỳ thật nói trắng ra thì những thứ này cũng chỉ là một vài mánh khoé nhỏ thôi, cùng lắm thì những mánh khoé này hơi đặc biệt một chút thôi!

Rất nhiều những thiên tài thí luyện đều giống như nhân vật chính trong sách vậy; nhảy vực thì gặp cao nhân, tìm được đường sống từ chỗ chết, ngay lúc nguy nan thì lại gặp được quý nhân; lúc đang buồn chán thì sẽ gặp anh hùng cứu mỹ nhân, khi tiến vào rừng rậm phát hiện ngựa thần mà lại còn rất nghe lời, nghe hiểu tiếng người ...

Lúc đi vào rừng rậm trong núi sâu phát hiện một cái sơn động, bên trong còn có một bộ xương khô còn kèm theo bí tịch ...

Hoàn toàn là khuôn mẫu của một vai chính.

Nhưng mà ...

Tuyệt đối đừng tin!

Hầu hết những thứ này đều đã được sắp đặt trước, trên đời làm sao có thể gặp nhiều kỳ ngộ như vậy được?

Trên thế giới cao thủ nhiều như vậy, mà những cao thủ chỉ cần triển khai thần thức thì họ có thể biết tất cả những thứ xuất hiện trong phạm vi ba ngàn dặm, dù là một con kiến cũng có thể biết được, sao có thể không phát hiện ra những linh dược lâu năm trong núi được?

Những thứ ở sâu dưới đất ngay cả thần niệm còn không phát hiện ra được, thì những thiếu nien trẻ tuổi đó lại phát hiện được? Rồi còn thu vào trong túi?

Mơ đẹp đấy!

Đại ca chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng đến lúc gặp phải cường địch lại nguyện ý buông tha tính mạng kéo dài thời gian để ngươi bỏ trốn ...

Nhung mot ten nhoc moi ra đoi thuc su co đuoc mi luc nhan cach lon như vậy sao?

Người si nói mộng ...

Có một số việc không cần tìm hiểu quá sâu!

Giống như lần trước Tả Tiểu Đa dẫn dắt được nhiều Lôi Điện Phi Hổ ...

Ùm, ừm ...

Nếu không thì sao Diệp Trường Thanh có thể trừ điểm điểm dứt khoát, đúng lý hợp tình, không mảy may đuối lý như vậy ...

Hàm ý trong đó chẳng phải là sợ tên tiểu tử này chậm trễ sao?

Neu Tả Tiểu Đa thiếu điểm tích luỹ thì tạm thời không thể đi theo con đường này được, lúc đó tự nhiên sẽ có người dâng lên, cho dù là Diệp Trường Thanh, Văn Hành Thiên hoặc là Hạng Cuồng Nhân đều đã có sẵn lý do để nói rồi: Báo ân, báo đáp ân tình hay thậm chí là nhìn tiểu tử ngươi thuận mắt, những cái cớ này đều có thể dùng, thậm chí còn rất hợp lý nữa!

"Thí luyện ... " Diệp Trường Thanh nhíu mày: "Ai đi theo? Chủ nhiệm lớp như ngươi sao lại không đi cùng? Ngươi thoải mái như vậy từ bao giờ thế?"

Văn Hành Thiên trợn trắng mắt: "Lần này rèn luyện vẫn là Hạng Cuồng Nhân chủ trì như cũ, hiệu phó Triển phụ trợ, còn có hiệu phó Cao ở giả làm kẻ ác, bà chủ của Thạch gia cũng đã âm thầm đi cùng rồi ... Nếu ta cũng đi nữa ... Thì đông người quá ... "

Diệp Trường Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Một người thầy đã sắp xếp cẩn thận mọi chuyện thế này, tìm mòn con mắt mới được một người thế này!"

Văn Hành Thiên trợn trắng mắt.

Thật ra Văn Hành Thiên dự định là ... Thật sự để những thiên tài này ren luyện trong núi đao biển lửa, trải qua nguy cơ đe doạ tính mạng để cho bọn họ có cơ hội trổ hết tài năng ...

Văn Hành Thiên vốn dự định như vậy, cũng định sắp xếp như vậy.

Nhưng ngay trước mặt của Diệp Trường Thanh, hắn tuyệt đối không dám nói

ra

Neu là nói ra, Van Hanh Thiên có thể lập tức ngắt lời hắn, bản thân có khi còn bị đánh cho trận nữa, sau đó cái chức chủ nhiệm lớp sẽ bị bãi miễn ngay lập tức, đổi thành một người bảo vệ chặt chẽ những thiên tài này.

Diệp Trường Thanh chẳng những có thể làm ra những chuyện này mà còn có sẽ lập tức thực thi hành động.

Tuyệt đối không chút bận tâm tới huynh đệ tình nghĩa đâu.

“Nơi đi rèn luyện lần này là Thành ĐSo?" Diệp Trường Thanh nói.

Văn Hành Thiên nhìn Diệp Trường Thanh: "Ngươi muốn làm gì?"

"Khụ, gần đây tâm trạng của ta rất tốt ... Định đi đến Thành Đông giải sầu." Diệp Trường Thanh thật sự ngồi không yên nổi.

Văn Hành Thiên thật sự cạn lời.

"Lão đại, hiệu trưởng đại nhân à, ngài định đích thân làm vú em luôn sao?"

“Gì mà vú em chứ?"

Diệp Trường Thanh nghiêm túc nói: "Ta chỉ vì buồn chán muốn chết nên mới muốn ra ngoài đi dạo thôi, như thế nào, không được à? Ta muốn đi đâu đều phải bẩm báo với ngài,rồi lại còn phải được ngài phê chuẩn mới được đi sao ?! Ngươi là ai chứ? Đừng quên vị trí xếp hạng của ngươi, là mười ba! Còn ta mới là lão đại!"

Văn Hành Thiên mệt mỏi trong lòng.

“Không dám không dám, ngài mạnh nhất, lớn tuổi nhất, vẫn là lão đại, tất nhiên ngài nói gì cũng đúng, nói cái gì thì là cái đó, nói không phải thì nhất định là không phải!”

Diệp Trường Thanh sốt ruột muốn chết rồi, hoàn toàn không để ý tới lời cạnh khoé của người nào đó.

Văn Hành Thiên tự phao trà cho bản thân, ngồi ngay ngắn trước bàn trà.

“Tính tình nóng vội như vậy mà lại làm hiệu trưởng ... Còn không trầm ổn bằng ta nữa."

“Uống trà uống trà. Ta mới không đi đâu, thật vất vả mới nghỉ một ngày ... "

“Thật là đồ ngốc!"

Lần thí luyện đối với Tả Tiểu Đa mà nói thật sự có phần đơn giản quá mức.

Thậm chí có thể nói là chẳng thú vị chút nào, hoàn toàn không chút khó khăn, không có tính khiêu chiến!

"Ngươi mà dám đi vào khu vực cảnh giới Anh Biến trở lên thì trở về ta sẽ đánh gãy chân ngươi!"

Đây là lời dặn dò của Văn Hành Thiên ngay trước khi đi.


Thử xem thì thử xem!

Trong lòng Tả Tiểu Đa thật sự rất nôn nóng muốn thử, nhưng đến khi phải làm thật thì ... Cuối cùng vẫn không dám thử thật, dù đã lên kế hoạch tỉ mỉ nhưng vẫn không dám hành động.

Lỡ như ... Thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao?

Lời khẳng định củathầy Văn vẫn là rất có trọng lượng, hậu quả chắc chắn sẽ hối hận đó không thử thì vẫn tốt hơn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi