KHUYNH DƯƠNG

Mở mắt ra chỉ thấy trước mặt tối tăm mờ mịt, cảm giác đau buốt nơi sau gáy nhắc nhở Kình Dương mọi chuyện không phải là giấc chiêm bao.

Nhớ lại những việc trước khi bất tỉnh, hắn vốn “vui vẻ” cùng Trình Cẩn dạo phố cuối tuần, ngồi trên xe lăn được người kia đẩy đi vòng vòng, ra sức thể hiện tình cảm phu phu tâm đầu ý hợp.

Bỗng dưng xuất hiện nhóm người lạ mặt, lao vào tấn công vệ sĩ bảo hộ Trình Cẩn, phun thuốc mê bọn họ, còn tranh thủ tẫn cho hắn mấy cái đau điếng. 

Kình Dương chớp động đôi mắt đánh giá không gian không có chút ánh sáng này, cử động tay chân đang bị trói chặt.

Thôi được, cũng không phải muốn lừa mình dối người, thực tế là tháng trước hắn đã hoàn toàn lấy lại được cảm giác, không chỉ vậy, còn có thể đi đứng, nói chuyện, chỉ là không mong sớm thoát ly khỏi sự chăm sóc “ôn nhu” của người kia, Kình Dương cứ như vậy mà đóng giả thành kẻ tàn phế tới nghiện. 

“Rắc rắc” thanh âm cánh cửa kim loại cũ kĩ mở ra, thiếu đi vật cản, ánh nắng bên ngoài tràn vào khiến căn phòng sáng tỏ.

Kình Dương lặng lẽ nhắm mắt, muốn nghe xem ý định của bọn chúng là gì.

“Lão đại, thực sự phải giết người sao? Sẽ ở tù đó.” Tên đàn em giọng nói sợ sệt, có điểm run rẩy.

“Phải..phải đó, lão đại hãy nghĩ kỹ.” Kẻ bên cạnh tức thì hùa theo tán thành.

“Chỉ thị của ông chủ đã có, chúng ta nhất định phải giết chết Hoắc Dương, rồi vu tội cho Trình Cẩn, đây là đồ cài cà vạt của y trong lúc ẩu đả A Tề đã rút được, sau khi giết hắn, thả thứ này lại hiện trường vụ án là xong.” Tên lão đại máu lạnh, quả quyết, không hổ là kẻ chuyên làm việc lớn.

Kình Dương nghe đối thoại của hai tên này mà muốn bật cười thành tiếng, thú vị a, trước giờ kẻ dám thủ tiêu hắn trừ Yến Kỳ ra, chưa có người thứ hai.  

Để xem đám chuột nhắt này làm nên trò trống gì? 

“Kéttt” tiếng rít bén nhọn chói tai khi lưỡi dao ma sát vào cạnh bàn, hẳn là sau khi bàn bạc đã chọn được kẻ ra tay, Kình Dương nhếch môi cười xem thường, chờ đợi điều sắp diễn ra. 

Không hiểu sao trải qua hai thế giới, hắn có đủ tự tin rằng bản thân mình tuyệt đối không chết, như thể mình là Thiên chi kiêu tử, dù có bị đánh đập hành hạ dã man, cũng tuyệt đối không thể chết.

(Hệt như mấy con gián đập mãi không chết:V) 

Thanh thản còn có chút hứng thú đón nhận điều sắp diễn ra, bất thình lình, thanh âm động cơ motor phà khói, bấm kèn inh ỏi, đấy, đã biết sẽ có người tới, Kình Dương mở hờ đôi mắt, sao lại là cậu ta? 

Nam tử trẻ tuổi ngày thường diện trang phục blouse trắng bên cạnh bác sĩ Lỗ thời khắc này cực kỳ uy phong, một tay rồ máy động cơ xe đua tốc độ cao “ùn ùn” lẫm liệt, hai chân chống đất quan sát nhóm sát thủ ‘kinh nghiệm đầy mình’.

“Này đại ca, tên này xử lý thế nào?” Tên nhát gan bám víu tay thủ lĩnh, giọng nói run sợ.

Gã lão đại không hiểu óc mình chứa thứ gì mà trước đây thu nhận hắn, thật muốn thả xuống sông cho cá ăn.

“Giải quyết nó!” Gã thủ lĩnh vừa hô khẩu hiệu, nhóm người lập tức bủa vây Minh Vũ, kẻ cầm côn, tên cầm gậy, lao vào đánh đấm.

Bất quá, Minh Vũ cũng không phải công tử bột hay gối thêu hoa, cậu ta vô cùng chuyên nghiệp, né trái tránh phải, tung ra những pha phản đòn hạng nặng.

Lái xe tông tên chính diện, đoạt vũ khí, xoay đầu xe, móc lái, tiến tới trước mặt tên kế tiếp, hạ xuống những gậy chí mạng.

Chẳng mất bao lâu, Minh Vũ đã giải quyết sạch sẽ đám cướp cạn trước đó còn ý định tày trời giết người giá họa.

“A Dương, ngươi mau tỉnh lại, A Dương..” Minh Vũ vứt con xe cực ngầu sang bên, vuốt tóc, thấm mồ hôi, cảm thấy bản thân phong độ ngời ngời mới chạy tới lay tỉnh Kình Dương.

Người kia đang nhắm nghiền đôi mắt, chỉ dùng tai để cảm nhận ngoại âm bất ngờ bị tiếng tru réo như gọi hồn của Minh Vũ dọa đến, Kình Dương dự định giả vờ hoang mang mở mắt, lần nữa ‘khựng lại’ bởi hắn bất giác nghe được, không gian này, vẫn còn những người đang ẩn nấp.

Tiếng bước chân chạm nhẹ lan can ở hướng Tây căn phòng, nơi đó có một người đang trú ẩn, còn cả bên cánh phải sau dãy thùng giấy ẩm mốc, dường như kẻ nọ từ đầu tới giờ vẫn ở yên tại chỗ canh chừng.

“A Dương, A…” “Phập”, động tĩnh nhỏ bé đến không thể nghe vào tai vậy mà vẫn bị Kình Dương nhận biết, tên ở hướng Tây vừa phóng loại ‘ám khí’ gì đó vào sau gáy Minh Vũ khiến cậu ngã “rầm” ngất xỉu lập tức. Xem ra, lần này chạm trán đại cao thủ rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi