KHUYNH NHIÊN TỰ HỈ

Từ trước đến nay, chưa bao giờ Hạ Khuynh cảm nhận được niềm sung sướng từ tận sâu trong xương tủy như lúc này.

Hoặc là phải nói, những chuyện tình ái trong quá khứ của anh, chỉ là mượn cảm giác kích thích xác thịt để thỏa mãn bản thân, không hề có chút tư vị của tình yêu.

Hạ Khuynh nhận thấy cả tâm hồn lẫn thể xác đều được đắm chìm trong khoái cảm khi hòa là một với Phó Tự Hỉ.

Tuy nhiên, anh cũng chẳng dám xuống tay quá nặng với cô, chỉ dám dùng những tư thế truyền thống, dồn tất cả khát khao để trọn vẹn có được cô.

Cô được hạnh phúc, đó là niềm thỏa mãn lớn nhất của anh.

Phó Tự Hỉ cảm thấy bản thân chưa bao giờ phải mệt như vậy, cơ thể bủn rủn nhức mỏi đến mức đầu ngón tay cũng không nhấc nổi. Cô mềm nhũn nằm úp sấp trên giường, hai mí mắt cũng không mở lên được. Ý thức mơ hồ nghe thấy Hạ Khuynh gọi tên mình, nhưng cũng chẳng phản ứng nổi.

Mệt mọi quá, buồn ngủ quá!

Hạ Khuynh vốn muốn sửa đúng tư thế ngủ cho cô nhưng lay mãi mà cô nàng cũng chẳng nhúc nhích. Anh vỗ nhẹ vào cái gáy xinh xắn của cô, cô vẫn không phản ứng. Thấy vậy, anh bèn bế cô lên gác cái gối vào, tiện tay còn vỗ vài cái lên bờ mông tròn trịa “Phó Tự Hỉ em đúng là con heo lười biếng, sau này em phải siêng năng rèn luyện thể thao cùng anh biết chưa? Thể lực của em thật sự quá kém.”

Phó Tự Hỉ mơ mơ màng màng “Ừ” đại một tiếng.

Hạ Khuynh biết cô đã quá mệt nhọc, cũng không dám làm càn, kéo cô nhích lại gần mình, ôm chặt cô vào lòng. Cả hai chìm sâu vào giấc ngủ.

Lương San chờ đến 11 giờ cũng chưa nhìn thấy Hạ Khuynh và Phó Tự Hỉ đi ra khỏi phòng. Cho đến bây giờ bà đã xác định được một vấn đề, bà đã thất thố loạn điểm uyên ương (mai mối nhầm) khiến cho con trai mình gặp thêm một tình địch ngán đường.

Sau khi trở về phòng, bà lo lắng đến mức đi tới đi lui suốt đêm thật sự ngủ không được, bèn nhấc điện thoại gọi cho ông xã thông báo tình hình.

“Bố nó, con trai chúng ta lại gây chuyện nữa rồi…”

Hạ Hàm Thừa vừa mới tắm xong, ngồi trên sô pha, xoa xoa mi tâm, đối với lời của bà có chút bất ngờ ngoài ý muốn.

“Nó lại bì làm sao vậy?”

“Nó cùng Tự Hỉ… Ở trong phòng đã vài giờ.”

Ông bắt đầu cảm thấy thú vị “Sau đó thì sao?”

“Vẫn không đi ra!!!” Lương San cảm thấy ba cái dấu chấm thang vẫn chưa đủ để diễn tả hết tâm tình của bà lúc bây giờ.

“Em đã rình mò tụi nhỏ suốt mấy tiếng?”

“…” Bà khụ khụ vài tiếng

“Này! Cái đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là hôm nay Tự Hỉ đi cùng với Tả thì không biết đã xảy ra chuyện gì, khi con trai trở về… ánh mắt của nó đáng sợ lắm… nó còn giận dỗi với em nữa cơ!”

Hạ Hàm Thừa xem nhẹ vấn đề trọng điểm, lại trực tiếp hỏi: “Con công khai quan hệ của nó với Phó Tự Hỉ?”

“Vẫn chưa. Nhưng hai đứa nó kéo tay kéo chân… Hơn nữa cô nam quả nữ ở trong phòng lâu như vậy!” Bà lại thở dài một hơi. “Xong rồi, cái gì cũng đều đã xong rồi! Khẳng định Tự Hỉ đã bị ngược đãi….”

“…”

“Anh nói thử xem, tại sao lại là Tử Hỉ? Em còn cho rằng con cùng Tự Nhạc rất xứng a. Như thế nào lại như vậy chứ…”

“Con không phải xem Phó Tự Nhạc không vừa mắt sao?” Kỳ thật Hạ Hàm Thừa đã nhận thức được chuyện này từ khi Lương San nói ra suy nghĩ của mình cho ông biết, kết quả thì đã sớm đoán ra được, chỉ tại bà xã nhà mình mang mặt nóng dán vào mông lạnh!

“Nó à? Nó xem cả hai chị em đều không vừa mắt!” Nhớ đến chuyện này, Lương San nghiến răng nghiến lợi.

“Thằng ranh con này ở trước mặt em còn bày đặt tỏ vẻ ghét bỏ Tự Hỉ. Ai mà biết trong lòng nó suy nghĩ một đằng lại làm một nẻo!”

Hạ Hàm Thừa nở nụ cười.

“Em nghĩ rằng con trai chịu theo em đi nghỉ mắt là vì cái gì? Em cho là nó nhàn rỗi như vậy à?”

“Vì sao không nói sớm cho em biết?”

“Anh xem em vội vàng muốn làm bà mai như vậy, nên tốt nhất không dám đả kích đến em.”

“Hiện tại nên làm cái gì bây giờ… Tự Hỉ đứa nhỏ này không phải là không tốt… Nhưng nó…” Chính bà cũng không thể diễn tả rõ nổi lòng của bản thân lúc này, vẫn chưa thể nào tưởng tượng được việc mang Phó Tự Hỉ đặt lên vị trí con dâu của mình.

Đối lập với sự lo lắng của Lương San, Hạ Hàm Thừa có vẻ vô cùng bình tĩnh.

“Em đừng nghĩ nhiều quá, con nó ắt tự có chừng mực.”

“Chính tại anh cái này mặc kệ cái kia cũng mặc kệ nên con nó mới trở nên bất trị như vậy.”

“Anh cảm thấy Phó Tự Hỉ tuy rằng nhược trí, nhưng cũng không phải không có năng lực đối mặt với cuộc sống, chỉ có thể là vì con bé đã bị các người bảo hộ quá mức. Lại nói, anh thấy em cũng rất yêu thích nó.”

“Đúng vậy, em rất thích con bé, nó thật sự rất ngoan. Nhưng là…” Lương San đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề: “A Khuynh hiện tại cũng còn trẻ…”

“…”

“Ngộ nhỡ về sau nó gặp được cô gái khác tốt hơn, thì… Tự Hỉ phải làm sao bây giờ?”

Lương San quả thật vẫn còn tồn tại rất nhiều trăn trở băn khoăn.

Đàn ông ba mươi tuổi mới là độ tuổi hoàng kim, nếu Hạ Khuynh đến khi đó không thể cưỡng lại tất cả cám dỗ, Phó Tự Hỉ vẫn là người đáng thương nhất.

Hạ Hàm Thừa đành phải khuyên nhủ: “Chuyện thế sự tình ái của nó cũng chẳng đến lượt chúng ta phải quan tâm. Nếu thật sự nó màng Phó Tự Hỉ công khai với chúng ta, chẳng phải đó đã nói lên quyết định của nó, chúng tâ chỉ cần ngồi xem xem sự an bày của nó ra sao là được rồi.”

“Làm sao mà có thể như vậy được! Cha con Hạ gia các người, người nào tính tình cũng thật là thối!”

“Em bình tĩnh nào, dù sao thì cứ từ từ xem xem thế nào.”

Nói thì nói như vậy, kỳ thật Hạ Hàm Thừa đã phần nào xác định được chuyện của hai người Hạ Khuynh bọn họ.

Lại nói, Hạ Khuynh chưa bao giờ ở trước mặt cha mẹ đề cập đến bất kì người phụ nữ nào; điểm thứ hai, ông từ lâu đã ngầm đoán được cách Hạ Khuynh đối xử với Phó Tự Hỉ có chút không thích hợp.

Hạ Hàm Thừa không thường xuyên tiếp xúc với Phó Tự Hỉ, ấn tượng của ông về cô phần lớn đều được nghe từ miệng của Lương San. Tính cách rất tốt, ôn hòa, ngoan ngoãn, chỉ là đầu óc tiếp thu hơi chậm, lại không đọc được sách vở.

Lương San thường xuyên ghé vào lỗ tai ông nhắc đến chuyện Hạ Khuynh và Phó Tự Nhạc, dĩ nhiên ông đã quá rành bản tính của bà xã nhà mình nên cũng ậm ừ hùa theo bà.

Xem ra, lấy tính cách kén chọn của Hạ Khuynh, ghép đôi cùng Phó Tự Nhạc quả thực thập phần phù hợp.

Sau này lại phát hiện được việc con trai có tình cảm đối với Phó Tự Hỉ, ông lại cảm thấy những đứa trẻ ngây ngô như Tự Hỉ lại có điểm thích hợp với nó hơn.

Hạ Hàm Thừa không đặt nặng quan tâm đến vấn đề thân phận.

Hạ gia vốn không có quan niệm môn đăng hộ đối. Ông cố của Hạ gia bản thân cũng xuất thân từ một gia đình nghèo ở vùng núi, cùng vợ xuống núi tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Đến đời của Hạ Hàm Thừa là thế hệ thứ nhất, Lương San cũng chẳng phải là thiên kim tiểu thư con gái nhà phú hộ giàu có gì cả.

Vả lại, Hạ Hàm Thừa đối với mắt nhìn của con trai vẫn luôn rất tin tưởng.

...

Buổi sáng, Hạ Khuynh thức dậy, pt vẫn còn ngủ say như một chú heo con. Anh biết rõ hôm qua cô đã mệt muốn chết rồi vì vậy không muốn đánh thức cô. Anh thoáng kiểm tra bộ phận hạ thể của cô, cánh hoa có chút sưng đỏ, anh chẳng dám chạm đến cô một lần nữa, vì vậy anh vào phòng tắm rửa mặt rồi đi xuống nhà.

Lúc đi đến đại sảnh, dĩ nhiên nhìn thấy Lương San đang ngồi chờ, sắc mặt biểu tình còn có vẻ rất nghiêm trọng, ắt hẳn là đang đợi bọn họ. Hạ Khuynh đi đến, ngồi xuống vị trí đối diện bà.

“Mẹ, chào buổi sáng.”

Lương San chỉ nhìn thấy mỗi con trai, bèn hỏi: “Tự Hỉ đâu?”

“Cô ấy vẫn chưa thức dậy.”

Thái độ của Hạ Khuynh vẫn bình tĩnh, nhưng khi nghe vào tai Lương San thì vô cùng ái muội. Bà thay đổi sắc mặt.

“Con cùng nó đã bắt đầu từ khi nào?”

“Hôm kia.”

Anh không hề nói sai, hai người bọn họ là hôm kia mới chính thức xác lập quan hệ.

“…” Lương San bị nghẹn họng nói không nên lời, quan hệ này tiến triển cũng thần tốc quá rồi!

Hạ Khuynh thấy bà không nói gì, ngược lại còn nở nụ cười.

“Mẹ không phải mẹ luôn muốn tìm cho Phó Tự Hỉ một con rùa vàng sao? Mẹ không biết là con trai mẹ cũng rất thích hợp sao?”

“… Này! Dù sao cũng quá đột ngột. Không phải là con thấy Tự Hỉ nó ngốc, nên lừa gạt dụ dỗ nó chứ?”

Anh có chút đen mặt. Anh thừa nhận Phó Tự Hỉ ngốc, nhưng khi nghe được người khác bảo cô ngốc lại là hai chuyện khác nhau. Mặc dù người kia là mẹ của mình. “Cô ấy không hề ngốc. Cô ấy vẫn có thể phân biệt được thế nào là thị phi trắng đen, cuộc sống trở nên mất cân bằng như vậy cũng chỉ là bị Phó Tự Nhạc dung túng mới thành ra như vậy.”

“Nói như vậy là… con nghiêm túc?”

“Vô cùng nghiêm túc!” Anh muốn Phó Tự Hỉ quang minh chính đại đứng bên cạnh anh.

Lương San đối diện với ánh mắt kiên định của con trai, ngữ khí cũng trở nên mềm mại.

“Con trai, con phải hiểu rõ một việc. Con đã quyết định đến với con bé, vậy thì đã xác định phải bảo hộ nó cả đời. Tối hôm qua mẹ đã nói chuyện với ba con, từ nhỏ đến bây giờ, chưa bao giờ chúng ta quản được con. Nhưng việc này là ngoại lệ, mẹ hy vọng rằng không phải vì ham thích mới mẻ mà con lại làm tổn thương đến nó.”

Sắc mặt Hạ Khuynh trở nên nghiêm túc. “Mẹ, con sẽ cố gắn đối xử tốt với cô ấy.

Thật sự! Nhất định con sẽ bảo hộ săn sóc cô ấy cả đời.”

Lương San bị lời nói này đâm trúng tim đen, bà đành cúi đầu.

“Như mẹ đã sớm nói với con, Tự Hỉ cần một người có thể chăm lo bảo vệ cho con bé cả đời, nó cần một người có thể thật sự nhìn thấy được những ưu điểm tiềm ẩn bên trong nó.”

Trải qua một đêm băn khoăn lo lắng, Lương San đã thật sự chấp nhận thực tế này. Tuy không phải máu mủ ruột ra, nhưng bà thật tâm yêu thương Phó Tự Hỉ, có thể nhìn thấy nó cùng con trai mình hạnh phúc bên nhau, làm sao lại không phải là chuyện tốt chứ!

Hạ Khuynh cười, lại nhớ đến tối qua mình đã dày vò Phó Tự Hỉ cả đêm. Từ tận đáy lòng, anh chân thành mà nói: “Mẹ, cảm ơn mẹ. Còn ba nữa, con thật sự cảm ơn hai người.”

Có thể bọn họ sẽ phản đối việc này, anh cũng đã chuẩn bị tâm lý để đấu tranh tư tưởng với họ. Nhưng có được sự ủng hộ của bọn họ, đó là niềm mong ước sâu sắc từ tận đáy lòng anh.

Lương San đột nhiên đứng lên, bước đến bên cạnh, ôm cổ anh, giọng có chút nghẹn ngào “Không hiểu tại sao bây giờ mẹ lại có tâm trạng như đang chứng kiến việc con gái sắp phải gả đi.”

Ban đầu, bà vốn muốn Phó Tự Hỉ xem Hạ gia như nhà mẹ đẻ mà khởi hành xuất giá. Ai ngờ lẩn quẩn mãi một vòng, chính con trai mình lại nhắm trúng con bé.

Hạ Khuynh ôm thắt lưng mẹ, giống như khi còn bé ngả đầu vào vai bà “Mẹ, sẽ không nhanh như vậy đâu. Còn nữa, có phải mẹ đã quên rằng mẹ vẫn còn một đứa con trai là con?”

“Con đâu phải là con gái tri kỷ mềm mại đáng yêu ngoan ngoãn a…Mẹ đã sớm đoán được Tự Hỉ có phúc tướng (mệnh tốt). Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.” Bà lại trở nên hào hứng “Con trai! Con làm tốt lắm!”

“…” Có đôi khi, Hạ Khuynh đối với người mẹ cường đại lại quá mức ngây thơ này có chút bất đắc dĩ!

Anh cảm thấy mắt nhìn phụ nữ của ba cũng có chút kì quái, vì vậy không khỏi có chút đồng tình!

Sau đó anh kể cho Lương San biết đại khái sự việc xảy ra ngày hôm qua của Phó Tự Hỉ, bất quá đã tỉnh lược (lược bỏ) không ít chi tiết.

Lương San nghe xong thì nghĩ mà rùng mình, cảm thấy không thể tin được.

“Mẹ nghĩ rằng Tả Phóng chỉ mang con bé đi ăn một bữa cơm mà thôi.”

Hạ Khuynh đanh mặt hừ lạnh một tiếng.

“Tên khốn kiếp đó chỉ sợ là ngay cả chuyện rốt cuộc Phó Tự Hỉ là người như thế nào thì cũng chẳng biết.”

“Mẹ cảm thấy cậu ta rất thích Tự Hỉ…” Nói xong lại nhìn sắc mặt Hạ Khuynh thoáng thay đổi, Lương San liền sửa lại lời nói “May mắn là Tự Hỉ không có việc gì. Bằng không mẹ không biết phải ăn nói thế nào với Tự Nhạc…”

“Tốt lắm, mẹ, mẹ cũng đừng nên ở trước mặt Phó Tự Hỉ đề cập đến việc này. Cô ấy chỉ cần ghi nhớ những hồi ức hạnh phúc tốt đẹp là được. Còn những thứ còn lại, tốt nhất nên quên đi.”

“Mẹ biết rồi. Tả Phóng mẹ sẽ xử lý. Con đừng có lại động tay động chân với người ta đấy…”

Hạ Khuynh không phản ứng mà chỉ nói “Để con đi xem Phó Tự Hỉ đã dậy chưa.”

Hôm nay Phó Tự Hỉ rời giường trễ hơn so với mọi ngày. Sau khi tỉnh dậy trên giường ánh mắt mông lung mờ mịt, chỉ nhìn thấy Hạ Khuynh bước đến đứng đối diện ở đầu gường mỉm cười với mình.

Phó Tự Hỉ cũng cười tủm tỉm “Hạ Khuynh, buổi sáng tốt lành nha.”

Anh lại đem cô áp đảo, thơm cho vài cái “Heo con, ngủ lâu như vậy.”

“Tối hôm qua em mệt mỏi quá… Nghe được anh nói chuyện, nhưng không trả lời nổi…”

“Em nghe được anh nói cái gì?”

“Quên mất rồi…” Cô giật mình, sau đó lại phát hiện mình vẫn còn đang khỏa thân, mặt mày nhăn nhăn nhó nhó.

“Hạ Khuynh, anh đi ra ngoài đi. Em muốn mặc quần áo.”

Hạ Khuynh lấy tay lần mò vào trong chăn, đặt bàn tay xoa nhẹ lên bụng Phó Tự Hỉ.

“Em đã bị anh ‘xơi’ sạch sẽ, thế thì tại sao lại không thể nhìn?”

Phó Tự Hỉ nghe vậy thì mặt đỏ rặng như muốn bốc cháy. Cô lại nhớ, anh còn ‘ăn’ cái chỗ ‘không ai được quyền xem’ của mình.

Cô mắc cỡ không thôi, lấy hai tay che mặt cũng chẳng dám nhìn anh.

Anh nhấc chăn lên, vùi mặt vào trước ngực cô cắn hôn một trận, lại thấy Phó Tự Hỉ ngay cả hai bên tai đều đỏ ửng, liền thu liễm một chút, nhẹ nhàng hỏi: “Phía dưới của em còn đau phải không?”

Anh không nhắc thì cô đã quên mất, bị hỏi như vậy, mới cảm thấy nó bắt đầu lại đau âm ỉ. Cô nàng vẫn đang lấy hai tay che mặt.

“Đau… đau lắm!”

Anh lại xấu xa ngậm lấy vành tai nhỏ xinh của cô.

“Bé cưng có muốn anh đây giúp em bôi thuốc không, hửm?”

Phó Tự Hỉ vội vàng lắc đầu. Hạ Khuynh sao lại trở nên thật xấu thật xấu xa nha!

Hạ Khuynh thật muốn khi dễ cô một lần nữa nhưng lại sợ cô đói bụng nên tạm gác lại ý định: “Vậy thì nhanh nhanh rời giường rồi đi ăn bữa”

Phó Tự Hỉ lén lút mở rộng ngón tay ra một chút, xuyên thấu qua khe hở mà nhìn anh “Em muốn mặc quần áo…”

“Anh không hề không cho em mặc nha.”

“Nhưng anh vẫn còn ở đây!”

Anh véo má cô khẽ lườm một cái.

“Anh mới không thèm nhìn, bé con mũm mĩm!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi