KHUYNH NHIÊN TỰ HỈ

Khi cô ả nhân viên vừa nghe xong những lời này mới chợt tỉnh ngộ được, hóa ra người đàn ông này chính là một ông chủ lớn và rất có tiềm năng, cô ta liền chỉ trong chớp mắt thay đổi thái độ khác hoàn toàn với ban nãy.

Hạ Khuynh cũng không thèm để ý đến, chỉ nhìn Phó Tự Hỉ rồi ngoắc ngoắc ra lệnh "Em lại đây cho tôi".

Phó Tự Hỉ thì thầm biết chính bản thân đã gây ra họa lớn rồi, vừa thẹn vừa sợ, thất tha thất thểu từ từ đi đến trước mặt hắn.

Hắn tự nhiên cầm tay cô, nhìn xuống đôi chân nhỏ nhắc trắng noãn mang đôi giày thủy tinh xinh đẹp kia, hỏi: "Em thích đôi này à?"

Cô gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.

Hắn mới nắm cánh tay cô kéo xuống, thì thầm vào tai: "Rốt cuộc là thích hay không?"

Luồng khí nóng bỏng chợt phả vào tai làm cô có cảm giác ngứa ngáy, cô ấp úng giải thích: "Đôi giày này rất là rất là đắt tiền đó nha…"

Rồi lại lấy hết can đảm nhìn vào mắt Hạ Khuynh nói tiếp: "Tôi…mua đôi giày đó tốn tiền nhiều lắm…thôi…không mua nữa đâu…" Bởi vì cô nghĩ ra được nhiều vấn đề lắm, vừa sợ làm phiền đến hắn, vừa sợ hắn lại lên cơn nổi giận với cô nữa.

Hạ Khuynh làm như không nghe, chỉ quay sang nói với ả nhân viên: "Gọi quản lý của các người ra đây cho tôi"

Ả nhân viên mặt mũi hóa trắng bệch, thật sự là hối hận chết đi được, rõ ràng là cô gái nhỏ đó nói không có khả năng mua được đôi giày, gì chứ? Đang đùa bỡn mình à!

Một người nhân viên khác cảm thấy tình hình không ổn, mới chạy vào trong văn phòng gọi quản lý cửa hàng ra ngoài giải quyết. Một lúc sau người quản lý mới chạy ra, trên trán đầy mồ hôi lấm tấm, bộ dạng này nhìn cũng không biết là do nóng hay do sợ nữa.

"Chào anh Hạ" Người quản lý cúi đầu tươi cười, "Tiểu Lương cô ta vừa được tuyển vào cửa hàng làm việc nên không biết anh Hạ đây. Đã làm phật lòng đến anh Hạ và cô đây, thật sự rất xin lỗi, mong anh vui lòng mà bỏ qua cho…"

Hạ Khuynh nghĩ, nơi này là cửa hàng cao cấp nên nhân viên ở đây càng là loại chỉ biết nhìn vẻ ngoài mà đối xử với khách hàng, bảo đảm đã có không ít người đã bị đối xử khinh biệt giống như bọn họ.

Nếu Phó Tự Hỉ thích đôi giày này thì cứ mua cho cô, nhưng hắn cũng không muốn dễ dàng bỏ qua cái thái độ của ả nhân viên bán hàng. "Đôi giày này tôi sẽ mua, nhưng cô gái tôi dẫn đến bị các người làm khó dễ, các người nói thử xem giờ phải làm sao đây"

Phó Tự Hỉ nghe vậy liền vội vàng cầm lấy cánh tay hắn, lắc lắc đầu nói không cần đâu.

"Người lớn đang nói chuyện cấm trẻ con xen vào" Hắn hất bàn tay của cô ra.

"Nhưng ban nãy anh nói nó xấu lắm mà" Cô nhớ lại lời nhận xét về đôi giày của hắn.

"Nó để ở đó nhìn mới xấu, nhưng em mang lên thì đẹp, có hiểu chưa?"

Cô lắc lắc đầu.

Hạ Khuynh mặc kệ, quay đầu nói với người quản lý: "Đổi người phục vụ"

"Vâng vâng! Vậy còn Tiểu Lương cô ta, anh Hạ định xử lý thế nào ạ?"

Hạ Khuynh bộ mặt như cười như không, âm u đáp: "Anh là quản lý mà không biết cách xử lý nhân viên của mình như thế nào à?" Chỉ cần ả nhân viên này biến khỏi tầm mắt của hắn là được.

Quản lý bên này lại tiếp tục một dạ hai vâng, nhanh chóng gọi một nhân viên bách hóa khác đến rồi mang ả nhân viên tên Tiểu Lương vào phòng làm việc.

Hạ Khuynh lúc vừa vào đến vì bận tiếp điện thoại nên cũng không nhìn rõ đôi giày.

Đôi giày này nhìn gót cũng không cao lắm, Phó Tự Hỉ mang đôi gót quá cao mà bước đi xiêu vẹo ra đường còn ra cái bộ dáng gì nữa.

Phó Tự Hỉ ngạc nhiên, không ngờ hắn lại quyết định mua đôi giày đắt tiền này, lại còn kêu cô đi thử thêm mấy đôi khác nữa, có mà mang cô ra bán chắc cũng không mua nổi mấy đôi giày ở đây nữa á.

Hạ Khuynh nhìn qua là biết ngay con nhóc này đang nghĩ gì, lắc đầu trấn an: "Đôi giày lúc nãy là tôi mua, còn đôi giày này là mẹ mua cho em"

Cô càng nghĩ đến thân phận của mình càng không dám nhận. Lúc trước, phu nhân có lấy ra mấy cái váy đưa cho cô, nói là mình không thích, bỏ đi thì tiếc, nghe xong thì cô mới dám lấy mặc.

Hạ Khuynh bổ sung thêm: "Giày mẹ tôi đưa cho em, không thích thì trả lại cho bà ấy. Còn đôi này, sau này em được tên ‘hoàng tử’ nào rước về, hắn sẽ thay em trả tiền cho tôi" – nói thì nói vậy chứ dù có trả nó về cho mẹ, chắc bà cũng không thèm.

Về phần đôi giày thủy tinh, ai mà biết được con nhỏ ngốc này đến năm nào tháng nào mới có người để ý đến đây.

Phó Tự Hỉ nhẹ nhàng thở ra.

Cuối cùng họ cũng quyết định mua cả hai đôi giày.

Sau đó Hạ Khuynh dẫn cô đi mua thêm vài bộ quần áo khác, quá trình diễn ra cũng coi như thuận lợi.

Chỉ có điều, khi cô nhân viên chọn ra toàn mấy bộ quần áo không hở lưng thì cũng hở ngực, Hạ Khuynh khi nhìn thấy được, đen mặt quăng ra một câu:

"Các người nói tôi biết quần áo thiếu vải như vậy làm sao mà mặc được?"

Mấy cô nhân viên ai cũng cúi đầu xấu hổ.

Cuối cùng Hạ Khuynh tự chọn cho Phó Tự Hỉ một cái váy cổ chữ V liền thân, dài phủ mắt cá và một cái áo khoác tay dài, hắn còn tự tay kéo cái khóa lên kín đến cổ cho cô, lúc này mới cảm thấy tạm hài lòng.

Xong việc mua sắm, cả hai đều đi đến nơi hẹn thì đã trễ giờ, Chu Phi Lương nhất định đang đứng ngồi không yên ở nhà hàng chờ đợi hắn.

Vừa vào đến nơi, cả đám người ồ lên kinh ngạc khi nhìn thấy Hạ Khuynh ngồi xe lăn ngoài cửa đi vào còn dẫn theo một cô gái nhỏ.

Ở đây chỉ có Chu Phi Lương đã từng gặp qua Phó Tự Hỉ, còn những người khác thì chưa từng.

Tên Vương Thần còn vô liêm sỉ nhìn chằm chằm bộ ngực của Phó Tự Hỉ, tròng mắt như muốn rớt ngay ra ngoài, đến khi bị bạn gái đánh cho một cái, hắn mới có chút xấu hổ giả vờ ho khụ khụ mấy tiếng rồi thu hồi ánh mắt đang dán chầm chầm lên "đồi núi" hấp dẫn kia.

Hạ Khuynh đứng lên, gọi nhân viên mang xe lăn cất vào một góc, sau đó lôi kéo Phó Tự Hỉ đang đứng bên cạnh ngồi xuống bàn, giới thiệu: "Đây là Phó Tự Hỉ"

Hắn cũng không giới thiệu nhiều về cô, và ở đây cũng chỉ cómình Chu Phi Lương biết cô là ai.

Những người còn lại thì cứ tưởng cô gái này chính là bạn gái đương nhiệm của hắn, vì vậy chẳng dám lên tiếng hỏi nhiều.

Chu Phi Lương nhìn chiếc xe lăn trong góc, nhíu nhíu mày nói: "Tình trạng bây giờ của cậu nghiêm trọng đến mức phải ngồi xe lăn à?"

Hạ Khuynh chỉ cười nhẹ: "Đi được nhưng mệt lắm, tôi lại lười"

Nghe vậy, vài người nhẹ nhàng thở ra, Hề Thế Hàm vui vẻ hùa vào: "Nhìn thấy cái bộ dáng ngồi xe lăn của cậu, tôi lại cứ tưởng bị tàn phế nghiêm trọng lắm"

Vương Thần bồi thêm một câu góp vui: "Chân gãy thì còn có thể ngồi xe lăn được, nhưng tôi sợ hắn cả ‘lão nhị’ cũng bị gãy chậc chậc..."

"Nếu còn thắc mắc thì cậu cứ đưa vài cô gái của cậu cho ‘lão nhị’ nhà tôi kiểm chứng" Hạ Khuynh cười nhạo vào mặt hắn.

"Thằng khốn này! Đồ của ông đây mà mày cũng dám rờ vào à?" Nói xong Vương Thần choàng tay ôm eo cô gái ngồi bên cạnh, hôn vài cái lên má cô ta, cô gái xấu hổ nũng nịu cười.

Phó Tự Hỉ bên đây một đầu mù mờ nghe được mấy câu vớ vẩn của bọn họ, thắc mắc không phải phu nhân chỉ có một đứa con trai là Hạ Khuynh thôi sao?

Chu Phi Lương cũng lên tiếng gây khó dễ: "Các anh em, bây giờ hắn ta sống sung sướng lắm. Mỗi ngày ở nhà đều có người hầu hạ đến tận răng. Còn ông đây mẹ nó ngày nào cũng phải tăng ca, mệt như trâu, xem xem còn có tóc bạc nữa này"

"Ba tôi ông ta chỉ cho phép nghỉ ngơi đến hết năm nay, chờ qua năm, phải trở về quản lý công ty. Bất quá ––" Hạ Khuynh lấy tay ngắt vài cọng tóc của Chu Phi Lương, cười xấu xa: "Chỉ sợ tóc bạc thế này cũng không phải là do bị ép tăng ca. Chu Phi, đừng có nghĩ vẫn còn trai tráng mà phóng túng quá mức, kiềm chế một chút đi"

"Mẹ nó, ông đây hơn một tháng đã không đụng vào đàn bà!"

...

Phó Tự Hỉ càng nghe càng không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ ngồi đợi đồ ăn mang lên, im lặng nhìn chằm chằm vào cái bàn ăn.

Nhớ lại ban nãy Hạ Khuynh có nói với cô một câu: "Nếu em thật sự muốn câu được một con rùa vàng, vậy thì ở trên bàn ăn đừng có mà bày ra cái tướng ăn xấu coi của em dọa người ta sợ, biết chưa?"

Cái từ "con rùa vàng" này từng nghe Hạ Khuynh nói qua vài lần, nhưng vẫn không hiểu nó có nghĩa là gì, chỉ có thể hiểu được hắn cố ý chê cái tướng ăn của cô.

Thức ăn được mang lên, một bàn đầy những món ăn bắt mắt ngon miệng, mùi vị hấp dẫn.

Chu Phi Lương bên này nhìn thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào bàn ăn, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh một con chó nhỏ nhìn thấy cục xương thèm thuồng mà không dám ăn, hắn cảm thấy rất thú vị nha.

Hạ Khuynh cũng nhận ra được Chu Phi Lương đang nhìn Phó Tự Hỉ, cũng xoay đầu nhìn, chợt nhớ đến lúc trên xe căn dặn về chuyện tướng ăn của cô, đôi mắt rưng rưng vô cùng đáng thương.

Rõ ràng ban nãy cô còn tỏ ra vô cùng xúc động cứ vuốt vuốt cái hộp giày rồi quay sang mỉm cười với hắn, đôi mắt long lanh sáng ngời cong lên như hai vầng trăng khuyết.

Đây là lần đầu tiên cô cười với hắn chân thành như vậy.

Hắn múc một chén canh đưa tới trước mặt Phó Tự Hỉ, cô không nói gì cũng chẳng nhìn hắn, chỉ cúi đầu cầm cái muỗng uống canh, cái miệng nhỏ còn phát ra tiếng húp sột soạt.

Hạ Khuynh lấy một miếng mứt cho vào miệng, cúi đầu khẽ nói nhỏ vào tai cô: "Nếu em không no thì chút nữa tôi dắt em đi chỗ khác, uống chén canh trước đi"

Phó Tự Hỉ rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn hắn, "Vâng"

Vương Thần ngồi đối diện nhìn thấy một màn này, đột nhiên cảm thấy hình như mình đã làm sai chuyện gì rồi.

Thật sự cái gì đây, bỗng ở ngoài lúc này vang lên tiếng gõ cửa.

Chu Phi Lương hỏi: "Ai vậy?"

Mặc dù bình thường bọn họ cũng có gọi thêm vài người đến chơi đùa, nhưng hôm nay chủ yếu chỉ muốn cả đám tụ tập riêng với nhau, cho nên hắn cũng không gọi thêm người khác.

Cửa mở, Khổng Minh Dao cười bước vào: "Hi, ngại qua, em đã đến trễ" Sau đó rất tự nhiên bước đến cái ghế trống kế bên Phó Tự Hỉ ngồi xuống.

Nhìn qua Hạ Khuynh không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng ánh mắt càng ngày càng sắc lạnh.

Còn Chu Phi Lương thì thay đổi sắc mặt.

Cả đám bọn họ đều biết Hạ Khuynh với Khổng Minh Dao từng qua lại, tan hợp mấy lần, nhưng nguyên nhân chia tay thì không rõ lắm.

Vương Thần sáng nay không cẩn thận lỡ mồm nói với Khổng Minh Dao về buổi tụ tập, khiến cô ta cứ khăng khăng đòi đến cho bằng được.

Hắn nghĩ rằng trong số những mối tình trước, chỉ có Khổng Minh Dao là đi theo Hạ Khuynh lâu nhất, hai người bọn họ nhìn cũng rất xứng đôi, nếu phải chia tay thì thật là đáng tiếc, cần phải tạo điều kiện cho bọn họ có cơ hội tái hợp mới được.

Nhưng ai mà biết được Hạ thiếu hôm nay đến đây lại dẫn theo cô gái khác.

Trường hợp như thế này thật quái dị.

Chu Phi Lương đột nhiên đứng lên, "Hạ Khuynh, đi ra đây một chút"

Hạ Khuynh múc canh vào bát của mình, quay sang nói với Phó Tự Hỉ: "Cầm lấy bát canh này uống hết cho tôi"

Phó Tự Hỉ gật gật đầu, nhìn vẻ mặt này là cô biết hắn đang tức giận.

Cái này không giống như lúc thông thường mà lên cơn tức giận với cô, mà là so với loại tức giận đó còn hơn, là tức giận của tức giận.

Sau đó Chu Phi Lương và Hạ Khuynh cùng đi ra ngoài hành lang.

Hạ Khuynh đứng im vẫn chờ hắn lên tiếng trước.

"Hạ Khuynh, xin lỗi cậu" Chu Phi Lương lấy ra một hộp thuốc lá, rứt một cây, rít sâu một hơi.

"Hả?"

Chu Phi Lương tiếp tục nói: "Nửa năm trước tôi đã ngủ với Khổng Minh Dao"

Ngày đó đúng ra là Khổng Minh Dao rủ hắn đi uống rượu. Lúc này hình như hai người này đã đường ai nấy đi, nhưng cô ả cứ vồ lấy hắn hỏi thăm về chuyện Hạ Khuynh, hắn cũng mới ậm ờ nói đai vài câu, ai ngờ cô nàng nghe xong liền khóc bù lu bù loa loạn cả lên.

Nhưng đây là chuyện riêng của cô ả với Hạ Khuynh, hắn chỉ là người ngoài thì sao dám nói lung tung cái gì, vì vậy chỉ tùy tiện an ủi vài câu rồi nghĩ cách mau chuồn đi chỗ khác. Cái cô ả Khổng Minh Dao không biết đã uống say đến mức nào, cứ trơ trẽn vồ vập trước mặt hắn hỏi rằng cô ta có đẹp hay không.

Bị cô ta đối xử như vậy, hắn cũng có chút xúc động, mới trả lời "Ừ đẹp" Cô ả nghe xong phun ra một câu: "Hắn ta (Hạ Khuynh) cũng nói y như vậy" sau đó liền nhào lên ôm hôn hắn, tay cũng không an phận mà rờ mó châm lửa khắp người hắn. Hắn thực muốn vứt cô ta ra, nhưng cô ả cứ bám chặt lấy hắn không buông, hắn nhất thời động tình, không kiềm chế cùng cô ả diễn một màn hôn hít nồng nhiệt.

Khổng Minh Dao thật sự mẹ nó cứ khiêu khích trêu chọc dục vọng bên dưới của hắn, hắn còn cảm thấy thằng nhóc của mình đang ngóc đầu dậy. Liền đảo khách thành chủ đem cô ả đẩy ngã uống ghế sô pha, xốc váy lên, kéo toạc quần lót của cô ta xuống rồi đi vào, làm một trận mây mưa.

Khổng Minh Dao dưới thân không hề phản kháng mà còn rên rỉ phối hợp với động tác của hắn.

Sau khi xong việc, hắn cảm thấy, mẹ nó thực sự đã gây ra chuyện có lỗi với Hạ Khuynh. Khổng Minh Dao tuy có say rượu, nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo mà cùng với ả làm ra chuyện như vậy.

Chu Phi Lương hắn cũng chẳng biết Hạ Khuynh còn tình cảm với Khổng Minh Dao hay không, nhưng trong lòng rất bất ổn. Nếu Hạ Khuynh còn thích cô ả, chính mình quả thực mẹ nó, càng không phải là quá khốn nạn hay sao?

Hạ Khuynh nghe xong, cũng kinh ngạc một chút, ả Khổng Minh Dao này thực sự quá nhiều thủ đoạn. Cả đám này đều bị cô ả làm cho xoay vòng vòng.

Nghĩ gì nghĩ vậy nhưng biểu hiện bây giờ của Hạ Khuynh cũng chỉ là kinh ngạc một chút mà thôi.

"Chu Phi, thế này, bây giờ tôi và cô ta cũng chẳng còn quan hệ gì cả, cậu cũng không cần xin lỗi tôi."

Thực ra, lý do chia tay đó là vì cô ả Khổng Minh Dao đã có người khác.

Hạ Khuynh lúc đầu quả thực cũng có chút tình cảm với cô ả này, còn công khai mối quan hệ với mọi người, thậm chí trong thời gian đó chỉ có mỗi mình ả ta. Đến khi biết cô ả bắt cá hai tay, cảm thấy thật là buồn cười sau đó mới nói chia tay.

Hắn cũng không ngờ, con đàn bà kia lại bò đến tìm thằng bạn nối khố với hắn kể khổ rồi làm ra mấy chuyện máu chó này.

Sau vụ tai nạn xe, hắn xuất ngoại trị liệu, vì vậy mà cũng cắt đứt liên lạc với ả.

Lúc chiều là có cuộc điện thoại là do con đàn bà này gọi đến, thật phiền chết đi được. Đã vậy còn làm cho con nhỏ ngốc Phó Tự Hỉ bị người khác khi dễ.

Chu Phi Lương vừa nghe hắn nói như vậy, hiểu ra được, thì ra Hạ Khuynh cũng không còn muốn vướng bận gì với Khổng Minh Dao trong lòng hắn cũng nhẹ nhõng đi một ít.

"Cô ta không phải do tôi gọi đến, chắc chắn là thằng Vương Thần kia miệng mồm bép xép"

"Mặc kệ cô ta. Aiz, chân tôi không thể đứng lâu, không đứng đợi cậu đốt hết điếu thuốc được. Tôi muốn tìm chỗ ngồi thoải mái"

"Mẹ nó cậu đừng suốt ngày cứ ngồi, đứng cho quen để hồi phục chức năng đi"

"Ừ" Hạ Khuynh xoay người đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn Chu Phi Lương: "Nhưng mà, Chu Phi. Đừng động đến Phó Tự Hỉ"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi