KHUYNH NHIÊN TỰ HỈ

Hạ Khuynh có thể hình dung ra việc nếu Phó Tự Nhạc thật sự bức Phó Tự Hỉ phải lựa chọn như vậy thì sự chọn lựa của cô ấy sẽ như thế nào.

Tình cảm chị em giữa cô ấy và Phó Tự Nhạc sâu đậm nhiều năm như vậy, không phải ngày một ngày hai anh có thể xen vào.

Hạ Khuynh đương nhiên cũng biết, Phó Tự Nhạc đối với anh có bao nhiêu phản cảm.

Trước đây anh thật sự đối xử rất tệ với Phó Tự Hỉ.

cô bé ngốc Phó Tự Hỉ kia ắt sẽ không ghi hận, nhưng Phó Tự Nhạc là người có thù tất báo lại cương ngạnh như vậy, quả thực luôn xem anh là cái gai trong mắt.

Dĩ nhiên, Hạ Khuynh cũng chẳng có hảo cảm gì đối với Phó Tự Nhạc, u u mê mê mang Phó Tự Hỉ chăm sóc như một đứa trẻ khờ khạo.

"Phần thắng đương nhiên sẽ thuộc về tôi!" Phó Tự Nhạc nói xong cũng không quan tâm đến sắc mặt của Hạ Khuynh, sải bước về hướng phòng bên trong.

Phó Tự Hỉ khi nhìn thấy em gái thì có chút khẩn trương, dò xét khắp người cô chán chê một lúc, lén lút hỏi.

"Tự Nhạc, em thật sự đã đánh Hạ Khuynh à?"

Phó Tự Nhạc cười, gật đầu.

Phó Tự Hỉ ảo não không thôi, trong đầu lại vẽ ra hình ảnh Hạ Khuynh bị đánh đến thê thảm, cau mày nhìn Phó Tự Nhạc.

"Hạ Khuynh anh ấy... có bị thương không?"

Phó Tự Nhạc vì ngại Lương San đang ở đây, cũng chỉ là thấp giọng nói:

"không biết. Chị không cần phải quan tâm đến hắn ta, dù sao cũng không chết được."

Sau đó lại chuyển hướng sang Lương San.

"Phu nhân, con mang chị ấy ra ngoài ăn cơm."

"Hay là ăn ở đây luôn đi, để ta bảo đầu bếp chuẩn bị."

Lương San cũng không biết Phó Tự Nhạc cùng Hạ Khuynh luận đàm ra sao, nhưng mà... dựa theo tình hình bây giờ thì… chắc không phải là oan gia có tình đúng không?

Phó Tự Nhạc dắt tay Phó Tự Hỉ mỉm cười.

"không cần đâu. Phu nhân, khi đến đây con trông thấy gần đây có một quán ăn nhỏ, định mang chị ấy đến nếm thử một chút đặc sản."

Lương San hiểu được Phó Tự Nhạc cố ý muốn cùng Phó Tự Hỉ ở riêng với nhau nên cũng không miễn cưỡng.

Thời điểm đi ra đại sảnh, cũng không nhìn thấy Hạ Khuynh, Phó Tự Hỉ bắt đầu lo sợ bất an.

"Hạ Khuynh đâu? Có phải anh ấy trốn vào một chỗ để khóc không?"

"không cần để ý đến hắn, chúng ta đi."

Phó Tự Hỉ quay đầu hướng về phía phòng Hạ Khuynh

"Tự Nhạc, Hạ Khuynh anh ấy rất tốt rất tốt với chị, không bắt nạt chị nữa đâu!"

"thật không?" Phó Tự Nhạc nhìn vào đôi mắt long lanh của Phó Tự Hỉ, thản nhiên nói:

"Vậy về sau em sẽ không đánh hắn nữa."

Phó Tự Hỉ sửng sốt, lại cười rộ lên.

"Đúng vậy đúng vậy, em và Hạ Khuynh phải thân thiện với nhau, lúc ấy ba người chúng ta sẽ chơi với nhau thật vui nha!"

Phó Tự Nhạc không trả lời, chỉ cười sau đó chuyển sang đề tài khác...

Phó Tự Hỉ tuy rằng cùng Phó Tự Nhạc trò chuyện, nhưng trong lòng vẫn nhớ thương Hạ Khuynh không thôi. cô nghĩ rằng, có phải vì Hạ Khuynh khóc không muốn để cô trông thấy, cho nên anh ấy mới trốn đi ...

Trong lúc dùng cơm, Phó Tự Nhạc đột nhiên lại nói: "Chị, chúng ta nên chuyển ra khỏi Hạ gia thôi."

Phó Tự Hỉ ngừng động tác xúc cơm, thoáng chốc ngây người...

Phó Tự Nhạc giúp cô gẩy hạt cơm ở khóe miệng, tiếp tục nói: "Chúng ta trở về căn hộ của ba mẹ đi. Sắp đến kỳ hạn hết hợp đồng, chúng ta tăng thêm tiền thuê thì bọn họ sẽ không thuê nữa. không còn người thuê, vậy chúng ta sẽ chuyển về đó ở."

Phó Tự Hỉ nuốt nốt thìa cơm vào, hỏi:

"Vậy… không phải vẫn còn có thể cho người khác thuê sao?"

"Cuối năm không ai muốn thuê nhà, mọi người đều phải trở về nhà của chính họ chứ."

Phó Tự Hỉ ‘ừ’ một tiếng, sau đó lại nhớ đến tháng nào Phó Tự Nhạc cũng phải kết toán thu chi vào một quyển sổ, vì thế không nhịn được lại hỏi:

"Nếu chúng ta trở về ở như vậy chẳng phải không còn tiền sao?"

"Trong sổ tiết kiệm vẫn còn tiền. Em cảm thấy ở trong nhà của chính mình vẫn là thoải mái nhất, chị nói xem có phải không?"

"Tự Nhạc, chị cũng muốn ở căn hộ của cha mẹ, nhưng ngộ nhỡ không an toàn..."

"Mỗi ngày em đều sẽ trở về. Còn được nghỉ đông một tháng. Học kỳ này số giờ lên lớp cũng ít."

thật ra đến lúc này Phó Tự Nhạc đã tính toán chu toàn hết thảy. Vì vậy cũng không phải lo lắng đến vấn đề Phó Tự Hỉ phải sống một mình, cô cũng đã chuẩn bị mọi thứ thật tốt.

"Nhưng mỗi ngày em phải đi đi về về thật sự rất vất vả!"

"không sao cả, vẫn còn xe bus mà. Hơn nữa thứ tư em không cần phải lên lớp. Qua một thời gian nữa, em có thể ở nhà tự ôn tập."

Trong lòng Phó Tự Hỉ rất mong chờ sẽ trở về nhà cũ sinh sống, nhưng đột nhiên trong đầu lại tràn ra một vấn đề.

"... Tự Nhạc, vậy chị sẽ không được gặp Hạ Khuynh nữa sao?"

Phó Tự Nhạc dừng động tác.

"Chị thích hắn?"

"Ừ!" Phó Tự Hỉ gật đầu.

Phó Tự Nhạc nhẹ nhàng bâng quơ nói:

"Qua một thời gian sau, chị sẽ quên được hắn thôi. Chị ít tiếp xúc với người lạ cho nên mới cảm thấy hắn là người tốt."

"không phải, anh ấy thật sự rất tốt!"

"Dù sao chúng ta cũng phải chuyển ra ngoài."

Phó Tự Nhạc không muốn dây dưa vấn đề liên quan đến Hạ Khuynh, trực tiếp đưa ra kết luận.

Phó Tự Hỉ bĩu môi bất mãn, lẳng lặng ăn cơm. Từ khi ba mẹ mất cô vẫn nhất mực nghe lời Phó Tự Nhạc. cô biết Phó Tự Nhạc phải chịu rất nhiều khổ cực, hơn nữa tất cả đều là vì mình.

Quyết định lần này của Phó Tự Nhạc lại khiến cho cô có điểm dao động, nhưng cô sẽ không phản bác.

trên đường trở về, Phó Tự Hỉ trầm mặc không ít.

Phó Tự Nhạc nhìn thấy Phó Tự Hỉ rầu rĩ không vui, trong lòng cũng khẽ đau nhói. Lúc đi ngủ, cô nhìn chằm chằm Đại hùng, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Phó Tự Hỉ nhìn thấy hành động đó, cũng đến ôm Đại hùng.

"Tự Nhạc, chúng ta đem mẹ để ở giữa, vậy là chúng ta đều có thể ôm mẹ ngủ."

"Được!"

Sau khi Phó Tự Hỉ ngủ thật lâu, Phó Tự Nhạc vẫn còn mở to mắt nhìn Đại hùng.

Mẹ... Người nói cho con biết con làm như vậy có đúng không...?

...

Buổi sáng ngày hôm sau, Phó Tự Nhạc đến tìm gặp Lương San nói ra quyết định của mình.

Lương San nghe xong choáng váng.

Tuy rằng bà không nắm bắt được cảm xúc trên phương diện tình cảm của con trai mình, nhưng bà lại nhìn thấy rất rõ ràng, nó đã thật sự động tâm.

Vì vậy vội vàng khuyên can Phó Tự Nhạc, nhưng cô vẫn kiên trì với quyết định của mình.

"Phu nhân, về phần tình cảm của chị ấy, con đã có tính toán."

Lương San đối với sự cố chấp của Phó Tự Nhạc cũng không biết phải nói như thế nào, bà cũng chẳng biết Phó Tự Nhạc đã tính toán chuyện gì…

Phó Tự Nhạc trở về phòng thu thập hành lí, Phó Tự Hỉ đứng mãi ở một bên muốn nói gì đó lại thôi.

"Chị muốn nói gì sao?"

"Tự Nhạc, chị muốn nói cho Hạ Khuynh biết..."

"hắn sẽ biết."

Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy Hạ Khuynh sắc mặt âm trầm đứng ở cửa. Anh cũng chẳng liếc mắt đến Phó Tự Nhạc, chỉ nhìn chằm chằm vào Phó Tự Hỉ.

"Phó Tự Hỉ, em muốn chuyển ra ngoài?"

Phó Tự Hỉ ngây ngốc.

"Trả lời ngay cho anh, không nghe thấy sao?"

cô bị khí thế của anh dọa đến hốt hoảng, khẽ mấp máy môi lại nói không nên lời.

Phó Tự Nhạc đứng chắn trước mặt chị che chở, thay chị trả lời.

"Đúng vậy, là chúng tôi muốn chuyển ra ngoài."

Hạ Khuynh cảm thấy Phó Tự Nhạc này thật sự rất chướng mắt.

"Tôi không hỏi cô, người tôi hỏi là Phó Tự Hỉ."

"Em... Em không... không biết..."

Phó Tự Hỉ vừa nói nước mắt vừa thi nhau rơi xuống. cô đã chọc Hạ Khuynh tức giận nữa rồi!

"Chị đừng khóc, không cần phải sợ hắn!"

Phó Tự Nhạc xoay người định kéo tay Phó Tự Hỉ, lại bị một lực mạnh giằng lại. Trong lòng cô thầm mắng: Tên cầm thú này, đối xử với phụ nữ cũng chẳng thèm nương tay!

Hạ Khuynh túm Phó Tự Hỉ kéo qua, ôm chặt eo cô, giữ cằm cô ép buộc hỏi:

"Anh hỏi em, em muốn chuyển đi ra ngoài phải không?"

Phó Tự Hỉ ngước nhìn ánh mắt lạnh như băng của anh lại tiếp tục òa khóc.

"Hạ Khuynh, em… em không biết..."

Mặt anh áp sát gần mang tai cô, âm thanh mang theo uy hiếp.

"Phó Tự Hỉ, em đã từng hứa với anh cái gì, hả?"

cô khóc òa lên, cảm giác lực trên tay anh càng lúc càng mạnh, cằm bị anh giữ chặt vô cùng đau đớn.

"Hạ Khuynh, buông chị ấy ra ngay!!"

Phó Tự Nhạc tiến lên cướp người, nhưng Hạ Khuynh ôm chặt Phó Tự Hỉ tránh xa ra, không kiên nhẫn gầm lên:

"không liên quan đến cô!"

"Bé cưng mau nói cho anh biết, có phải em muốn chuyển ra ngoài?"

Phó Tự Hỉ không biết phải trả lời anh như thế nào. cô rất muốn được sống chung với anh, nhưng lại không thể không nghe theo Phó Tự Nhạc. Vì vấn đề này chính cô cũng thực rất buồn phiền!

Phó Tự Nhạc vun ra một nắm đấm về phía Hạ Khuynh, anh một tay chế trụ được, Phó Tự Hỉ lập tức kinh hoàng hét lên:

"Hạ Khuynh, đừng đánh Tự Nhạc!"

Trong lúc Hạ Khuynh không chú ý nới lỏng tay, Phó Tự Nhạc thấy vậy chạy nhanh kéo Phó Tự Hỉ về phía mình.

"Phó Tự Hỉ, em nói mau!"

"Hạ Khuynh... Em cùng Tự Nhạc trở về căn hộ của ba mẹ. Anh đừng tức giận..." Phó Tự Hỉ núp sau lưng Phó Tự Nhạc sợ sệt nhìn anh.

"Phó Tự Hỉ, em cút cho tôi!"

Hạ Khuynh lạnh lùng quăng ra một câu sau đó bước ra khỏi phòng.

Phó Tự Hỉ muốn đuổi theo anh lại bị Phó Tự Nhạc giữ chặt.

"Chị, hắn đang nổi điên, chờ hắn nguôi giận thì sẽ không có chuyện gì."

Phó Tự Hỉ bị nước mắt làm nhòe cả tầm mắt, trước mắt đều là một mảng mông lung...

cô hoàn toàn không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển đến cái dạng này.

rõ ràng ngày hôm qua ở bãi biển Hạ Khuynh còn cõng cô trên lưng đi dạo một vòng rồi lại một vòng. Anh còn nói về sau sẽ đối xử thật tốt với cô, anh vẫn còn chưa mang cô đi tắm bồn tắm kia mà…

Anh còn nói sẽ không tức giận với cô...

Anh như vậy làm cô thật sự rất đau lòng!

Phó Tự Nhạc nhẹ nhàng ôm Phó Tự Hỉ.

"Chị vẫn còn có em, đừng khóc!"

Phó Tự Nhạc là một người mạnh mẽ. Hôm đó sau khi thông báo với Lương San liền mang Phó Tự Hỉ rời khỏi biệt thự, trở về Hạ gia bắt đầu thu dọn hành lý. cô cho người đang thuê nhà thời hạn một tuần để chuyển đi, dự tính thứ tư tuần sau sẽ chuyển về.

Phó Tự Hỉ giúp đỡ thu dọn một số đồ vật đơn giản, tâm trạng thường xuyên thất thần.

một tháng trước chính vào đêm giông tố, Hạ Khuynh đã bước vào căn phòng này. Đêm đó là lần đầu tiên anh đối xử thật dịu dàng với cô.

Về sau anh lại càng ngày càng tốt... ưm, mặc dù cũng có lúc không tốt lắm…

Anh nói anh thích cô. Anh nói cô là của anh, nên anh sẽ chăm sóc bảo bọc cô cả đời!

Nhưng cuối cùng cô vẫn phải rời khỏi nơi này ...

cô đã từng đáp ứng với anh sẽ bên nhau trọn đời, vậy mà cuối cùng lại nói không giữ lời, cô đúng là một người xấu xa!

….

Sau khi trở lại Hạ gia Phó Tự Hỉ vẫn chưa gặp được Hạ Khuynh.

Đôi lúc cô ngẫu nhiên đứng ở ban công nhìn xem một hồi, có khi lại mở cửa phòng trộm nhìn một cái. thật sự rất hy vọng lại được nhìn thấy thân ảnh thân thương kia. Anh sẽ cười rồi lại véo má cô, gọi cô là bé ngốc, lại còn trêu cô là bé con mũm mĩm.

Phó Tự Hỉ biết rõ anh ở nhà lớn, nhưng cô vẫn không dám đi đến nơi đó…

Lần này cô đã gây ra một việc có lỗi rất lớn với anh, mà cũng chẳng biết phải làm như thế nào để anh nguôi giận, vì vậy vẫn không dám đến nhận lỗi.

"Mẹ, Tự Hỉ đã trở thành một đứa bé xấu xa ..." cô ôm chặt Đại hùng lẩm bẩm.

Ngày Phó Tự Hỉ rời khỏi Hạ gia, trong lòng lại xuất hiện một loại cảm giác khó mà giải thích được, chỉ biết là cô rất muốn khóc òa lên.

rõ ràng không có ai bắt nạt, nhưng cô thật sự rất muốn khóc!

Nghĩ đến việc sắp được trở về căn hộ của ba mẹ, nhất định sẽ rất vui vẻ. Nơi đó từng có ba mẹ, còn có Tự Nhạc nữa, đó mới thật sự là nhà của cô.

Nhưng… cô luyến tiếc nơi này... luyến tiếc Hạ Khuynh...



Phó Tự Hỉ từ cửa bước ra, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn về hướng nhà lớn.

Hạ Khuynh, anh đang ở đâu? Anh đang làm gì? Anh có nhìn thấy em không?

Suy nghĩ một hồi, Phó Tự Hỉ thật sự không nhịn được mà rơi lệ.

"Tự Nhạc, Hạ Khuynh... Vì sao không đến... gặp chị? Vì sao đã lâu như vậy... mà anh ấy cũng không đến gặp chị..."

Phó Tự Nhạc nhẹ nhàng gạt đi nước mắt cho cô.

"Có lẽ hắn đang đứng ở một nơi nào đó quan sát chị."

"Anh ấy thật sự sẽ nhìn thấy chị sao?"

"Ừ, thấy chứ!"

Phó Tự Hỉ lại nhìn về phía nhà lớn bên kia, buồn bã lau nước mắt.



Hạ Khuynh ngồi xe lăn dưới một gốc cây đại thụ, trông thấy hình ảnh đáng thương của Phó Tự Hỉ.

Dưới tàng cây xum xuê, anh không hề cố ý che giấu, Phó Tự Hỉ tâm tư hoàn toàn đặt về hướng nhà lớn, vì vậy mới không để ý đến anh.

Lương San đứng ở phía sau Hạ Khuynh, cũng gạt nước mắt.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Chàng có tình thiếp có ý, thế thì tạo sao lại xuất hiện tiết mục ly biệt đau lòng như vậy?

Bà thật sự là không hiểu mấy đứa trẻ này đang nghĩ gì!

Nhìn thấy Phó Tự Hỉ lưu luyến, ba bước lại quay đầu lại, Lương San thật sự nhịn không được.

"Con trai, tại sao còn ngồi xe lăn giả vờ tàn tật làm cái gì! Mau xông lên đoạt lại Tự Hỉ đi!"

Hạ Khuynh vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt chuyên chú.

"Mẹ, là do cô ấy không cần con!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi