KHUYNH NHIÊN TỰ HỈ

" Phó Tự Hỉ..."

"Tạm biệt" hai từ này như nghẹn trong yết hầu, như thế nào cũng không thể nói nên lời

"Tôi phải đi."

Tả Phóng đứng lên, lại ngồi xuống. Không biết là vì vết thương trên người hay do trong lòng nhói đau.

Hạ Khuynh ngày đó không đánh vào mặt hắn, công kích đều nhằm những chỗ không nhìn thấy được.

Tả Phóng ở bệnh viện nằm hết hai ngày, bác sĩ đề nghị hắn phải tiếp tục nằm viện điều trị, nhưng thật sự hắn chịu không nổi mùi thuốc sát trùng nơi bệnh viện, mới quyết định trở về nhà tịnh dưỡng.

Phó Tự Hỉ nhìn thấy sắc mặt hắn trở nên trắng dã thì có chút lo lắng.

"Tả Phóng, anh bị sao vậy?"

Trong đôi mắt tràn ngập quan tâm lo lắng.

"Tôi không sao."

Tả Phóng nheo mắt, một lại cảm xúc khó tả đang níu kéo hắn. Nếu thời gian có thể quay lại một lần nữa, nhất định hắn sẽ đoạt lấy cô, giữ cô thật chặt.

Nhất định sẽ như thế!

Hạ Khuynh nói rất đúng, hắn từng có rất nhiều cơ hội, nhưng tự tay hắn để vụt mất.

Ánh mắt Tả Phóng dừng trên bàn ăn, hình ảnh Phó Tự Hỉ năm đó mãi in sâu trong lòng hắn.

Là báu vật mà hắn sẽ chôn giấu ở một góc sâu thẳm trong tim.

Hắn đứng dậy, mặt đối mặt với Phó Tự Hỉ, miễn cưỡng nở một nụ cười ôn hòa.

" Phó Tự Hỉ, em nhất định phải hạnh phúc..."

"Cảm ơn." Phó Tự Hỉ ngại ngùng cũng nở nụ cười.

"Tôi đi nhé..."

Cô gật gật đầu, đáp lại chúc phúc hắn:

"Tả Phóng, anh cũng phải hạnh phúc!"

"Được."

Trong hốc mắt bất chợt trở nên cay cay, đây là chính thức đặt dấu chấm hết cho giấc mơ tuyệt đẹp suốt bao năm qua của hắn.

Cuối cùng hắn lại liếc mắt về phía bàn ăn bên kia, trong lòng thầm thốt ra một câu:

"tạm biệt em, Phó Tự Hỉ!"

Hắn khó khăn lê từng bước chân trở về căn hộ của mình...

Tất cả vết thương trên người hắn cũng không đau bằng vết thương lòng này. Nó gần như lôi kéo tất cả mọi giác quan của hắn hòa cùng nỗi đau.

Hắn từng từ bỏ cô, nhưng không giống như ngày hôm nay. Thật sự miễn cưỡng...

Thời gian ngắn tiếp xúc với cô, tuy rằng cô không giống hệt như trong tưởng tượng của hắn, nhưng vẫn thật đẹp!

Đáng tiếc, hắn luôn đối xử với cô theo cách của một người bình thường, quên mất phải nhìn nhận từ góc độ của chính cô. Thời điểm cô thật sự cần được bảo vệ, vậy mà hắn lại xem nhẹ.

Là hắn không xứng với cô...

Nhưng hắn vẫn không cam lòng.

Không cam lòng thì sao chứ? Vẫn phải buông tha.

Cô vĩnh viễn không thuộc về hắn.

Buổi tối Phó Tự Nhạc trở về, Phó Tự Hỉ mang chuyện Tả Phóng đến chơi nói với em gái, bởi vì không mang chìa khóa nên để cho hắn vào nhà ngồi một tý.

Phó Tự Nhạc nghe xong, thầm thở phào, may mắn gã Tả Phóng này không phải là loại cầm thú bất lương, vì vậy cô dặn dò Phó Tự Hỉ.

"Về sau có ai tới chị đều không cần mở cửa, hiểu không?" Phó Tự Hỉ gật đầu, lúc sau lạ hỏi.

"Vậy Hạ Khuynh thì sao?"

"Vậy chị có muốn mở cửa cho hắn vào không?"

"Có chứ! Chị sẽ mở, nhưng tại sao anh ấy vẫn chưa đến gặp chị?"

Ngày qua ngày trong lòng cô đều nhớ kỹ việc Hạ Khuynh vẫn chưa đến gặp mình, chỉ sợ Hạ Khuynh vẫn còn giận mình!

Phó Tự Nhạc an ủi.

"Nghe dì Quan nói, dạo này hắn rất bận."

Khi Phó Tự Nhạc cùng dì Quan trò chuyện, dì Quan có nhắc đến vài câu về Hạ Khuynh.

Thật ra dì Quan mới biết được chuyện tình của Hạ Khuynh và Phó Tự Hỉ không bao lâu. Bà vì chuyện này mà vui lây cho Phó Tự Hỉ, vì vậy cũng không tán thành quyết định của Phó Tự Nhạc.

Phó Tự Nhạc vẫn là câu nói kia, cô đã có tính toán. Dì Quan cũng chẳng biết nói gì. Bà đau lòng thay Phó Tự Nhạc, tuổi còn trả mà phải gánh vác cả gia đình, việc này chẳng dễ dàng chút nào. Phó Tự Hỉ nở nụ cười. "Chị biết, nếu không bận việc chắc chắn anh ấy sẽ đến gặp chị mà."

Cô biết Hạ Khuynh là vì bận việc nên không đến đây, tâm trí trở nên thoải mái, vì thế bắt đầu hy vọng anh sẽ sớm đến gặp mình.

Bởi vì kì nghỉ tết trùng với khóa học, chương trình học thứ tư tuần sau bị dời sang ngày khác.

Phó Tự Nhạc nhìn vào chương trình học ngày mai, cơ bản đều là ôn tập, nên quyết định nghỉ ở nhà một ngày. Phó Tự Hỉ biết Phó Tự Nhạc bận ôn bài, cũng không dám quấy rầy em gái, tự chơi một mình.

Đến thứ bảy, Phó Tự Nhạc đã ôn tập ổn thỏa, vì thế liền lôi kéo chị gái cùng nói chuyện phiếm.

Đột nhiên chuông cửa vang lên, Phó Tự Hỉ trở nên kích động.

"Tự Nhạc, có phải là Hạ Khuynh đã đến?"

"Để em đi mở cửa."

Phó Tự Nhạc kinh ngạc, người đang đứng ngoài cửa là lớp trưởng của cô, cô và anh ta thường ngày cũng chẳng tiếp xúc nhiều, cũng không biết tại sao anh ta lại tìm đến đây.

Người bạn học đó nói rằng Phó Tự Nhạc lấy nhầm laptop của anh ta mang về nhà, Phó Tự Nhạc nghe vậy nhíu mày, nhưng vẫn cho anh ta vào nhà.

Phó Tự Hỉ vừa nhìn thấy người lạ, có chút ngạc nhiên, rụt rè nói. "Xin chào" rồi trốn vào trong phòng, sau đó lại lẩm bẩm lầu bầu một mình.

"Đại Hùng Bảo Bảo, vừa rồi có một người đàn ông đến đây!" Phó Tự Hỉ còn lắc lắc đầu. "Không biết là ai nhỉ?"

"A... Em nói thử xem, có phải người đó và Tự Nhạc giống như chị và Hạ Khuynh, yêu nhau?"

Cô đã biết cái gì gọi là 'tình yêu', là một người con trai và một người con gái thân mật với nhau.

"Đại Hùng Bảo Bảo, quên mất chị vẫn chưa nói cho em biết 'tình yêu' là cái gì a!"

“Mọi người đều có tình yêu, giống như ba mẹ chị yêu nhau, sau đó sinh ra hai cục cưng…”

“Nếu Tự Nhạc cũng có tình yêu, ắt sẽ rất hạnh phúc.” Cô cười ôm lấy Đại Hùng lăn lộn trên giương.

“Chúng ta sẽ rất hạnh phúc!”

Sau khi ra khỏi cửa Phó Tự Nhạc lục tung túi xách.

Cũng không biết khi nào laptop của cậu ta bị bỏ vào túi của mình.

Chiêu trò cũ rích. Nếu không phải ngày thường anh ta cũng hay giúp đỡ thì cô đã mặc kệ.

Phó Tự Hỉ vừa nghe anh ta đi khỏi, liền ôm Đại hùng chạy đến hỏi.

“Tự Nhạc, đó là bạn trai em à?”

“Không phải.” Phó Tự Nhạc chỉ cảm thấy buồn cười “Anh ta chỉ là bạn học của em.”

“Vậy thì bạn trai của Tự Nhạc đâu?”

“Không có.”

“Vậy a…” Phó Tự Hỉ có chút thất vọng.

Cô thật hy vọng em gái mình cũng được vui vẻ hạnh phúc, tìm được một người bạn trai tốt giống như Hạ Khuynh vậy, đối xử với mình thật tốt!

Buổi sáng đầu năm hôm đó, Phó Tự Nhạc chuẩn bị gói bánh chẻo. Bèn hỏi Phó Tự Hỉ có muốn ăn thêm gì không.

Phó Tự Hỉ nghĩ nghĩ rồi nói:

“Trước kia mẹ làm dưa chua ăn chung với bánh chẻo ăn ngon lắm.”

“Được, vậy em sẽ làm cho chị một ít dưa chua.”

Phó Tự Nhạc mỉm cười sau đó đi xuống lầu mua chút nguyên liệu nấu ăn.

Lúc ra khỏi cửa, nghĩ đến lần trước Phó Tự Hỉ tùy tiện mở cửa, Phó Tự Nhạc bèn khóa trái cửa lại, dù sao cô cũng sẽ trở về ngay lập tức.

Phó Tự Hỉ ở nhà luyện chữ, viết xuống vở dòng chữ “Dưa chua bánh chẻo” sau đó cười khanh khách, viết thêm hai chữ……… “Ăn ngon”.

Chuông cửa lại vang lên, cô lại kích động, có phải là Hạ Khuynh hay không? Chạy đến mở cửa, tâm tình mang theo vạn phần chờ mong.

Sau đó……..

Cuối cùng cũng đã gặp được người mà cô ngày nhớ đêm mong.

Hạ Khuynh ngồi trên xe lăn, ý cười nhợt nhạt. Khi Phó Tự Hỉ rời đi, Hạ Khuynh cũng ngày đêm mong nhớ cô.

Ngày xưa có thể tùy tiện nhìn thấy gương mặt đáng yêu của cô bất cứ lúc nào, đột nhiên rời đi như vậy, trong lòng anh không khỏi cảm thấy mất mát.

Chẳng biết cô bé này có nhớ anh không?

Xem xem cô bé ngốc này, nếu không có anh bên cạnh, chắc hẳn cũng chẳng sống tốt!

Anh có thể cho cô thời gian, nhưng cũng có giới hạn.

Vì muốn gạt đi nổi nhớ nhung này, anh bắt đầu thường xuyên tụ tập cùng đám bạn.

Vương Thần mang câu chuyện của Hạ Khuynh và Phó Tự Hỉ anh anh em em ngọt ngào đi dạo biển còn thêm mắm dặm muối thuật lại cho Chu Phi Lương nghe, thậm chí còn cái gì mà cầu vòng chân trời, bầu trời đầy sao lấp lánh lãng mạn… vẽ loạn tùm lum.

Chu Phi Lương cảm thấy rất bất mãn. Sớm biết kì nghỉ ấy phấn khích tuyệt vời như vậy, nhất định hắn sẽ đến phá rối.

Hắn càng nghĩ càng không cam lòng, liền gọi điện thoại lôi kéo Hạ Khuynh, còn cường điệu nhất định phải mang theo Phó Tự Hỉ.

“Tôi và cô ấy bị chia cắt rồi.” Hạ Khuynh buồn bã mà thành thật trả lời.

Cậu đùa với tôi à?” Chu Phi Lương sửng sốt.

“Thật sự. Tạm thời chia cắt, cảm ơn.”

Chu Phi Lương lại nảy ra ý tưởng xấu xa.

“Vậy thì để tôi giới thiệu cho cậu người khác. Dạng giống Phó Tự Hỉ kia cũng không phải là không có.”

“Cút xa một chút cho ông, Phó Tự Hỉ sẽ trở về.”

“Chậc chậc, cũng mong là vậy, người anh em à!”

Chu Phi Lương nở nụ cười.

“Vậy thì cậu ngày đêm cầu nguyện đi. Nói cho cậu nghe một tin tốt, Hề Tử và Phong Sanh lại chia tay.”

“Hai người bọn họ thật sự phiền phức.”

Hạ Khuynh hỏi thời gian và địa điểm, buổi tối bảo chú Hoắc lái xe đưa anh đến, bởi vì anh muốn ngồi xe lăn.

Chu Phi Lương khi nhìn thấy như vậy lại nhịn không được mắng một trận.

“con mẹ nó, cậu hâm à, tự dưng lại ngồi xe lăn!”

Hạ Khuynh ngồi từ tốn dùng cơm, thản nhiên nói.

“Tôi bị thương.”

Hề Thế Hàm nhíu mày.

“không phải đã khôi phục rất tốt rồi sao?”

“trái tim bị tổn thương.”

Lời này vừa nói ra, cả phòng im lặng ba giây.

Sau đó Vương Thần phụt... Sặc phun ra ngụm nước vừa uống.

Hề Thế Hàm bèn lấy ra một cái khăn tay, Vương Thần tiếp nhận sau đó lẩm bẩm.

“Xong rồi, hình tượng hoàn mỹ của Gia... Mất sạch rồi...”

Chu Phi Lương bắt đầu có phản ứng, mặt đen lại.

“Đùa à? Câu này chẳng buồn cười chút nào!”

Hạ Khuynh trước sau vẫn tỏ ra lười nhác.

“ai biết được đến ngày nào tôi mới được gặp lại Phó Tự Hỉ. Dù sao ngồi xe lăn có thể tranh thủ thêm vài phần...”

“cao chiêu nhỉ?”

Hề Thế Hàm mỉm cười bỡn cợt.

“con mẹ nó mỗi ngày giả vờ đau khổ ngồi xe lăn, cái thằng này còn bày đặt giở chiêu khổ nhục kế tranh thủ sự thương hại của Phó Tự Hỉ...”

Vương Thần tiếp lời:

“Thấy chưa? Tôi nói có sai đâu. Tên Hạ Khuynh này vì tán gái, quả thực chuyện xấu hổ gì cũng dám làm.”

Hạ Khuynh nghe người này một câu người kia bồi thêm một câu, nhàn nhạt đáp laị:

“Hai người các cậu đang ganh tỵ.”

Chu Phi Lương thật muốn lật bàn.

“vớ vẩn! Ông đầy khinh thường nhất cái loại thủ đoạn hạ lưu như vậy!”

“Hạ Khuynh, tự dưng tôi cũng muốn thử chiêu này.” Vương Thần bảy ra vẻ mặt thành khẩn nói:

“Xe lăn mua như thế nào? Có giảm giá không?”

...

Lương San kể lể với Hạ Hàm Thừa con trai bị thất tình như thế nào, quả thật từ trước đến nay chưa bao giờ bị thảm hại như vậy!

Hạ Hàm Thừa lơ đễnh.

“Người ta thường hay nói, tình trường thất ý đổ trường đắc ý*. Dù sao nó cũng đang nhàn rỗi, cứ để nó tập trung cho sự nghiệp, từ từ cũng sẽ tốt lên thôi.”

*Tình trường thất ý đổ trường đắc ý: ý ói trắc trở trong tình cảm nhưng lại may mắn chuyện cờ bạc.

“...”

Lương San thật không biết phải nói gì.

“ông xã, anh không thể đồng tình với nó được sao? Anh có biết ngày đó khi Tự Hỉ chuyển đi, tình cảnh thê lương lắm, em đây còn muốn khóc nữa là!”

Hạ Hàm Thừa có chút bất ngờ.

“hai đứa bọn nó... Không phải là vẫn chưa chính thức chia tay sao... Thế thì tại sao em lại khóc?”

“Em cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lẽ ra Tự Nhạc không nên chuyển đi, sau đó con trai còn nói rằng nó sẽ cho Tự Hỉ thời gian.”

Hạ Hàm Thừa cười cười.

“nếu là như thế, theo chuyện này có thể thấy được, Phó Tự Hỉ không có chủ kiến, Phó Tự Nhạc bảo đi hướng đông thì con bé cũng chẳng dám nghĩ đến hướng tây. Tính cách của Phó Tự Hỉ rất tốt, nhưng do cuộc sống của con bé là một vòng tròn luẩn quẩn, bị quản chế không thể tự bước ra được. A Khuynh thì lại đang ở bên ngoài cái vòng luẩn quẩn đó, nó muốn xem thử con bé có đủ dũng khí để bước ra hay không. Anh nghĩ rằng con trai chúng ta cũng hiểu được điểm ấy, nên mới để cho con bé rời đi.”

Lương San như đã tỉnh ngộ. “Ba sắp nhỏ, em nghe lời anh, cũng không đi nhúng tay vào chuyện tình cảm của bọn nhỏ. Nhưng mà em vẫn hy vọng vào lễ mừng năm mới có thể mang Tự Hỉ đến ra mắt với ba mẹ...”

“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, yên tâm đi!” Hạ Hàm Thừa đối với con trai thật sự rất có lòng tin.

Hạ Khuynh bị Hạ Hàm Thừa điều đến vùng mới giải tỏa bắt tay xem xét, trên đường đi giao thông tắc nghẽn nghiêm trọng, phải mất đến hai mươi mấy giờ ngồi xe mới đến được công trình, anh lại lười chạy tới chạy lui, trực tiếp mua một căn hộ gần đó tạm sinh sống.

Căn hộ kia vẫn còn rất mới, đại khái không có vấn đề gì quá lớn, nên cũng không cần sửa chữa lại.

Sau khi Hạ Khuynh tiếp nhận công tác, cuộc sống trở nên bận rộn. Nhưng ngày ngày vẫn diễn ra đều đặn trong đơn độc như vậy...

Từ khi Hạ Khuynh đến công tắc tại công ty chi nhánh này, khiến nữ nhân viên trên dưới đều bị lay động tâm tư, váy ngắn ngực trễ, oanh oanh yến yến trăm hoa đua nở, khiến cho toàn thể nhân viên nam trong công ty có dịp được mở rộng tầm mắt.

Hạ Khuynh đối với những cô gái này không để vào mắt, bọn họ muốn lộ? Cứ tự nhiên. Ngẫu nhiên cũng có mấy cô nàng chủ động ve vãn, anh vẫn không quan tâm.

Một thời gian anh trở về khu nội thành nhàn nhã an vị trên xe lăn, nhưng cũng chưa một lần gặp được Phó Tự Hỉ.

Ngẫm lại, chắc chắn cô bé ngốc kia lại là ngày ngày tự nhốt mình trong phòng, đơn độc bi quan sống qua từng ngày.

Anh thật sự tức chết với cô!

Đếm giáng sinh, Chu Phi Lương rủ rê cả đám chơi bời náo nhiệt một bữa.

Từ sau chuyện quán bar lần đó Hạ Khuynh đều mang theo thuốc lá. Bởi vì đến một ngày nào đó có thể mang ra sử dụng.

Sau cuộc đối thoại với Tả Phóng hôm đó, anh đã biết, tình địch lớn nhất hiện nay đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Cả đám đàn ông gọi một nhóm tiếp viên hầu rượu. Tay nâng rượu tay thì ôm người đẹp, ăn chơi phóng túng một phen.

Chu Phi Lương biết hiện tại Hạ Khuynh thủ thân như ngọc, nên cũng dặn dò những cô ả kia không cần tới gần khu vực của tên Hạ Khuynh kia.

Hạ Khuynh uống một hớp rượu, trong lòng thầm bất mãn tại sao hôm nay lại không được ở cùng bé cưng của anh.

Cô bé ngốc kia, nói không chừng ăn được ngủ được, căn bản sẽ chẳng giống như anh đang ngày ngày nhớ thương cô!

Càng nghĩ càng không chấp nhận được, anh nhanh chóng xóa bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

Vương Thần liếc nhìn Hạ Khuynh, trong lòng có chút hâm mộ, hắn bèn túm cánh tay Chu Phi Lương.

“Chu Phi Lương, tôi cũng muốn yêu đương...”

Chu Phi Lương không lưu tình hất tay.

“nhà mi gái vây xung quanh mà còn ra vẻ sầu khổ tìm không được đàn bà sao?”

“tôi muốn có một tình yêu đích thực giống như Hạ Khuynh.”

Vương Thần đem cô ả bồi rượu đang dán chặt vào mình nhẹ nhàng đẩy ra.

“Em gái, Giáng sinh vui vẻ!” sau đó quay đầu nói với Chu Phi Lương.

“tôi cũng đi dạo vài vòng trên đường xem có thể tìm được em gái trong trắng đáng yêu nào không!”

Vương Thần thong thả nhấc chân rời đi, Chu Phi Lương bỗng nhiên nhìn thấy một bầy quạ đen bay qua ngang đầu.

Con mẹ nó! Từng thằng từng thằng đi tìm tình yêu đích thực! Bọn mi nghĩ ông đây không muốn có tình yêu đích thực hay sao!

...

Hạ Khuynh đã giải quyết tất cả công việc chỉ trong một thời gian ngắn trước năm mới.

Từ một người đàn ông trầm tĩnh lạnh nhạt, ngày ngày đối mặt với nỗi nhớ nhung Phó Tự Hỉ gần như lan tràn vỡ đê.

Anh còn dò hỏi dì Quan địa chỉ của Phó gia.

Trên đường đi anh còn nghĩ, con bé ngốc kia liền như vậy bỏ mặc anh, nhất định phải phạt cô một trận cho biết mặt mới được!

Kết quả, vừa trông thấy cô, bao nhiêu tức giận liền tan biến mất từ lúc nào!

Cô mặc một cái áo choàng bông dày, ngây thơ mũm mĩm, đáng yêu chết đi được!

Anh thầm nghĩ thật muốn túm lấy cô ôm chặt vào lòng.

“Hạ Khuynh!”

Phó Tự Hỉ nhìn thấy Hạ Khuynh, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng mở cửa, lại phát hiện cửa bị khóa trái, bối rối nhìn anh chằm chằm.

Anh bắt đầu không được kiên nhẫn.

“em còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Mở cửa mau!”

“Em không mở được... Tự Nhạc khóa rồi, Hạ Khuynh...”

Cô muốn lấy tay chạm vào anh, lại chỉ thể với những ngón tay xuyên qua khe cửa...

Cô muốn nhào đến ôm anh thật chặt, vội đến phát khóc.

“... Hạ Khuynh...”

Sắc mặt anh lạnh lùng.

“Phó Tự Nhạc thường khóa cửa nhốt em như vậy à? Ngộ nhỡ hỏa hoạn động đất thì sao? Con mẹ nó, chết tiệt!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi