KHUYNH QUỐC NƯƠNG TỬ TA TỪ NƠI KHÁC ĐẾN


Đến khoảng nửa bài, vốn dĩ theo ám thị của Phùng Đại Lưu thì sẽ chĩa kiếm đến chỗ Cung Dịch Nam Dương.

Phùng Đại Lưu nhíu mày:
- Tại sao lại thế?
Lúc này thị vệ của hắn đi đến bên cạnh nói nhỏ:
- Phùng tướng quân, Thế Tùng và đám thích khách bị phát giác, đoán là Cung Dịch Nguyên Cố đã làm.

Quân ta đợi phía ngoài cũng đã bị thay mới.
Phùng Đại Lưu nâng ly rượu lên, hắn nói:
- Vũ nữ dùng để ám sát đâu?
Tên thị vệ kia lắc đầu:
- Bị thay thế rồi.
Phùng Đại Lưu tức giận nhìn Khả Nguyệt Lam trên khán đài:
- Ả ta là ai?
Tên thị vệ cúi đầu im lặng, ông ta hừ một tiếng rồi nói:
- Đi đi.
Cung Dịch Nguyên Cố nhìn vũ nữ áo trắng trên kia thì có chút quen mắt, nhìn một lượt thì lại khá giống với nữ nhân đã cứu ở rừng trúc.
Nhưng nàng ta đang bị thương không thể đến đây được.
Không biết thế nào y lại nhìn xuống bàn chân trần của cô, mặt đen lại.
Là Khả Nguyệt Lam?
Bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo, được che bởi y phục dài, nhưng y lại thấy vết thương đỏ tấy ở lòng bàn chân.

Y nhíu mày lại nhìn chằm chằm cô.
Ở trên nóc một viện phía xa, cung thủ đã nhắm chuẩn xác Phùng Đại Lưu, đến khi tiếng nhạc kết thúc, Khả Nguyệt Lam đưa kiếm lên cắt đứt dải băng đỏ thì liền thả dây cung.

Cung tên nhanh chóng lao vút một cái rồi " phập" vào sau lưng Phùng Đại Lưu.
Ông ta trợn mắt lên nhìn, binh sĩ xung quanh đổ dồn về bảo vệ hoàng đế.

Cung Dịch Nguyên Cố cũng giả vờ khuỵu xuống rồi nôn ra máu, Tình Quân bên cạnh hét lên:
- Tam vương gia trúng độc.

Trong trà có độc.
Khả Nguyệt Lam và đám vũ nữ đã lui về phía sau an toàn, nhưng kịp nghe Tình Quân hét lên trong đám nháo nhác thì thất thần.
Rõ ràng ta đã gửi cảnh cáo cho hắn rồi.

Tại sao hắn còn uống rượu độc?
Binh lính ngăn chặn đường lui của đám cung nữ thái giám.

Đoàn ca kỹ cũng không thể chạy được nên đành ngồi yên một chỗ mà lo sợ.
Phùng Đại Lưu chết ngay tại chỗ, mũi tên cũng tẩm độc dược.


Sau khi giải tán đám giai nhân về cung ổn thoả thì liền mang mấy nô tỳ mang rượu lên tra khảo.
Cung Dịch Nam Dương thấy y nôn ra máu, mặt trắng bệch có chút lo lắng liền đưa y trở về tẩm điện của mình, kêu thái y đến xem xét:
- Thái y, vết thương của tam vương gia chưa hồi phục.

Ngươi xem....
Thái y cúi đầu chào rồi nói:
- Bẩm bệ hạ, người đừng lo lắng quá, thần sẽ cứu tam vương gia bằng mọi cách.
Rồi hắn bảo mọi người ra ngoài, tiến đến ngồi bên cạnh long sàng:
- Tại sao ngài biết Thanh Tùng là nội gián?
Cung Dịch Nguyên Cố mở mắt, lau đi vệt thuốc đỏ trên khoé miệng, khẽ cười:
- Có người báo tin.
Hồ Thanh mở hòm thuốc lấy ra một bình thuốc đỏ rồi tẩm vào một cái khăn, nhúng vào chậu nước bên cạnh.

Hắn bày biện giống như đang cứu người sắp chết.

Liền nói:
- Lúc chiều ta thấy một đứa bé rất giống Tình Hương thì bèn đi theo đến trạm dịch cách Tửu Thanh lầu ba con hẻm.

Ngươi biết gì không?
Hồ Thanh lau sạch tay rồi nói tiếp:
- Đúng thật là Tình Hương.

Ta hỏi con bé, nó bảo đi theo Lam tỷ đến đây để cứu ngươi, đi hơn ba ngày ba đêm mới đến.

Còn Lam tỷ gì đó đã đi đâu mất rồi.

Ta dự cảm không lành sai người đi tìm thì đúng thấy Khương đang ở khách đi3m đối diện lầu.
Cung Dịch Nguyên Cố gương mặt càng khó coi hơn, hắn xoa xoa ấn đường:
- Hèn gì lúc nãy ta thấy một người rất giống nàng ta.
Hồ Thanh vẫn không hiểu nổi, hắn đấm vào tay y:
- Rốt cuộc Lam tỷ là ai?
Cung Dịch Nguyên Cố nằm xuống đắp chăn lại:
- Là nữ nhân ta bảo Tình Quân đi hỏi các ngươi.
Hòi Thanh nghĩ ngợi:
- Là nữ nhân không rõ danh tính đó? Tại sao hắn biết kế hoạch của người?
Cung Dịch Nguyên Cố cũng đang thắc mắc vấn đề này, y không trả lời được.

Y nói:
- Đến đoàn ca kỹ rồi đưa nàng ta đi.

Để lâu sẽ bị người ta phát hiện.
Hồ Thanh thu giọn hòm thuốc rồi gật đầu, đi ra ngoài.

Hoàng đến đang lo lắng thấy cửa mở thì đi lại hỏi:
- Sao rồi?
Hồ Thanh cung kính trả lời:
- Khởi bẩm thánh thượng, tam vương gia không sao cả, độc này không mạnh lắm, chỉ là vết thương cũ chưa lành nên dẫn độc nhanh.

Thần đã lọc máu cho ngài ấy, nghỉ ngơi vài tháng lành lặn xương cốt là có thể khoẻ.
Cung Dịch Nam Dương an tâm phần nào:
- Được rồi, đa tạ ngươi.
Hồ Thanh rời khỏi Thiên Cấm rồi đến viện khách nơi đoàn ca kỹ đang ở.

Hắn chạy trên nóc nhà tránh binh lính rồi quan sát.

Nữ nhân kia theo bức hoạ của Cung Dịch Nguyên Cố hắn đã biết mặt, nhưng mà bây giờ ở đâu mới là chuyện.

Chợt nhớ ra Tình Quân, hắn trở về Thái Y viện, quả nhiên Tình Quân đang đợi ở đó.

Hắn vốn đã hiểu ý, nói to:
- Tình tướng quân đến lấy thuốc cho tam vương gia sao? Vào đây.
Hồ Thanh dẫn Tình Quân vào phòng thuốc, vội nói:
- Cái nữ nhân Khả Nguyệt Lam của tam vương gia các người đang ở trong đoàn ca kỹ.

Huynh nhanh chóng đến đưa nàng ta đi đi.
Tình Quân thoáng ngạc nhiên:
- Khả Nguyệt Lam? Sao cô ta đến đây?
Hồ Thanh sốt ruột nói:
- Nhanh đi đi, chút nữa ta nói với huynh sau.

Ta chuẩn bị xe ngựa ngoài cửa đông.

Mau nhé!
Tình Quân nhanh chóng rời khỏi với trong tay vài thang thuốc rồi đến nơi của đoàn ca kỹ.

Hơn một trăm người đang đứng dưới sân chờ lấy lời khai, hắn nhận ra Khả Nguyệt Lam đang đứng ở một góc sân.

Tình Quân lợi dụng đông người leo xuống bên cạnh bịt miệng cô lại:
- Suỵt, là ta.
Khả Nguyệt Lam rất hoảng hốt, nhưng khi nghe giọng hắn thì bình tĩnh lại, gật gật đầu.

Tình Quân thả tay ra:

- Ta đưa cô nương ra khỏi đây.
Khả Nguyệt Lam gật đầu rồi đi theo hắn.

Không hổ danh là chó săn của Cung Dịch Nguyên Cố, hắn đưa cô ra khỏi viện rồi đến cửa đông.

Dọc đường lại đụng phải một cung nữ đưa thuốc, Tình Quân bảo cô núp vào một cây cột lớn rồi sdi lại đánh lạc hướng cung nữ kia:
- Ngươi mang thuốc cho tam vương gia sao?
Cung nữ kia cúi đầu hành lễ:
- Tình tướng quân.

Nô tỳ mang thuốc cho vương gia.
Tình Quân đưa thang thuốc cho cung nữ đó rồi nói:
- Thuốc này không cần, ta lấy thuốc ở Hồ thái y đến, ngươi trở về sắc đi.
Cung nữ kia rất xinh đẹp, như một hoa sen trắng dịu dàng cầm lấy thang thuốc rồi nói:
- Vậy Tình tướng quân đến tẩm điện chờ một lát.
Tình Quân gật đầu, rồi hỏi:
- Ngươi tên gì?
Cung nữ kia cũng e lệ trả lời:
- Nô tỳ là con gái tội thần Vũ Thượng Nghĩa, tên Vũ Hoài Thương.
Tình Quân xua tay:
- Ngươi đi đi nhanh lên.
Cung nữ kia quay người trở về, đợi cô đi xa Tình Quân mới đến cạnh Khả Nguyệt Lam:
- Khả cô nương, cô đi theo con đường này ra cổng đông, ở ngoài đó có một nam nhân sẽ đưa cô đến chỗ an toàn.
Hắn định quay lại Thiên Cấm, cô bắt tay hắn lại:
- Tình Quân, hắn.....!trúng độc? Ta đã cảnh cáo rồi mà.
Tình Quân trấn an cô:
- Khả cô nương không cần phải lo lắng, ngày mai vương gia sẽ trở về.
Khả Nguyệt Lam cũng an tâm nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, ra cổng phía đông đúng là có một xe ngựa đang đợi.

Nam nhân đứng bên cạnh thấy cô thì liền hỏi:
- Khả cô nương?
Khả Nguyệt Lam nương theo bóng trăng lờ mờ đi đến:
- Là ta.
Hồ Thanh kia vén màn kiệu ngựa lên:
- Cô nương vào đi.
Cô chui vào xe ngựa, hắn nhanh chóng thúc ngựa đi.

Đến phố hắn mới điều chỉnh cho ngựa đi chậm lại:
- Chưa giới thiệu cô nương nhỉ, tại hạ họ Hồ, tên Thanh, theo lệnh tam vương gia đưa cô nương trở về Tửu Thanh lầu.
Khả Nguyệt Lam vén bức rèm lên nói:
- Cung Dịch Nguyên Cố trúng độc?
Hồ Thanh gật đầu, rồi chuyển đề tài:
- Ta thấy Tình Hương trên phố nên đã mang con bé về Tửu Thanh lầu rồi.
Xe ngựa đứng trước Tửu Thanh lầu, cô xuống xe, Tình Hương từ trong chạy ra ôm chầm lấy cô:
- Lam tỷ, Lam tỷ.

Người đi cứu người mà không cho muội đi theo.
Khả Nguyệt Lam bị cô bé dùng lực mạnh ôm lấy thì nhăn mặt:

- A! Đau.
Tình Hương giật mình vội thả cô ra, lo lắng:
- Lam tỷ, muội xin lỗi, muội quên mất....!máu, tỷ, có máu.
Vùng bụng Khả Nguyệt Lam thấm máu ra áo, cô ôm lấy bụng muốn ngã xuống.

Hồ Thanh nhanh chóng gọi vào:
- Yến Thư, đưa vị cô nương này vào trong.
Một cô nương xinh đẹp đi ra cung Tình Hương đỡ lấy Khả Nguyệt Lam vào một căn phòng.Tình Hương hoảng loạn kéo lấy tay áo hắn:
- Thanh đại ca, nhanh nhanh lên, tỷ ấy chảy nhiều máu.
Hồ Thanh ngượng ngùng, quay qua Yến Thư:
- Nàng xem vết thương cho Khả cô nương đi.

Nam nữ thụ thụ bất thân nên ta không thể đụng được.
Huống hồ gì là người của tam vương gia.

Có cho tám cái mạng cũng không dám mơ đến.
Hắn đi ra ngoài đóng cửa lại.

Yến Thư đi đến cạnh giường cởi y phục của Khả Nguyệt Lam ra, băng gạc đã đẫm máu, cô quay lại Tình Hương đang khóc bên cạnh:
- Tình Hương, muội lấy thau nước ấm lại đây.
Tình Hương vội vã chạy ra ngoài, lúc sau mang một thau nước ấm đến để lau vết thương.

Yến Thư xem xét:
- Khả tiểu thư, vết thương của cô được đắp trà xanh?
Khả Nguyệt Lam nhịn đau, mặt trắng bệch:
- Có.
Yến Thư gật gù, nhìn vết thương cào cấu móng vuốt của động vật, hơi thương xót:
- Nó đã giảm sưng rồi, chỉ là hoạt động nhiều quá khiến miệng không lành được mà thôi.

Ta sẽ bôi thuốc cho cô, nghỉ ngơi khoảng ba ngày là lên vảy.
Khả Nguyệt Lam được bôi thuốc, mặc quần áo mà Yến Thư đã chuẩn bị cho.

Hồ Thanh sắc thuốc mang vào:
- Khả tiểu thư, thuốc này uống vào sẽ hơi đau người nhưng lại rất tốt.
Khả Nguyệt Lam bị Tình Hương ép uống thuốc đắng đã chai mặt, cầm bát thuốc uống một hơi.
Hai người rời đi, Tình Hương ngồi bên giường đút cháo cho cô:
- Lam tỷ, tam vương gia không về với người sao?
Khả Nguyệt Lam lắc đầu:
- Hắn đang ở trong cung.

Vài ngày nữa sẽ về.
Hắn đang trúng độc, cuối cùng cũng không thay đổi vận mệnh hắn bị thương.
Ăn vài miếng cháo rồi cô nhanh chóng nằm xuống ngủ, rất nhanh cơn đau truyền đến, cứ như ai đang lấy dao khứa từng miếng thịt của cô vậy.

Nguyệt Lam không dám kêu Tình Hương, chỉ đành im lặng cắn chặt chăn chờ cơn đau đi qua.

Mồ hôi đẫm trên trán, khuôn mặt thống khổ, nước mắt tự động chảy dài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi