KHUYNH THẾ HOÀNG PHI

Mãi đến tận đêm khuya, thân mình thoáng có chuyển biến tốt, ta mới dời Trường Sinh điện về Chiêu Phượng cung. Vốn Kì Hữu muốn đi cùng, nhưng ta bảo chàng ở lại với Tô Tư Vân. Chàng do dự mãi cũng không thắng được sự kiên trì của ta, vậy mới đồng ý. Nhưng ta biết, cho dù ở bên cô ta, lòng chàng vẫn sẽ hướng về ta. Từ lúc chàng bỏ mặc Tô Tư Vân mà đi theo ta, ta đã hiểu địa vị của cô ta trong lòng chàng. Áy náy cũng được, đau lòng cũng được, chung quy đứa bé này đã chết bởi tay chàng. Ta muốn chàng nhớ kỹ cả đời, đây là chàng nợ ta.

Chàng nói với ta, sẽ không truy cứu bất kì ai về chuyện đại hoàng tử. Chàng nghi ngờ ta ư? Hay đó là một mưu kế khác?

Buổi đêm đang nằm trên giường, ta lại nôn ra máu lần nữa, thấm đỏ nệm chăn. Hoán Vi bưng nước ấm vào vừa thấy cảnh này, hai tay run lên, "Loảng xoảng" một tiếng liền đánh rơi chậu, nước đổ tung tóe.

"Chủ tử... Người ho ra máu..." Nàng chạy tới, quỳ sát bên giường.

Nàng lo lắng cầm khăn lau máu trên khóe môi cho ta, ta lại tóm chặt tay nàng, "Là ngươi phải không, Hoán Vi? Là ngươi phải không? Chỉ có ngươi chạm vào đứa bé..."

Đôi mắt Hoán Vi sưng đỏ, dường như vừa khóc lớn một hồi, bị ta chất vấn, nước mắt lại thổn thức rơi, "Xin lỗi... Chủ tử... Nô tì không muốn hại người, càng không muốn hại con của người... Nô tì thật sự không muốn..."

Bàn tay bắt đầu run lên, nước mắt ngập trong hốc mắt, ta không nghĩ tới, thật sự là Hoán Vi. Ta tin nàng như vậy, nàng lại bán đứng ta, ta lạnh lùng cười nói: "Là ta sai rồi... Trên đời này làm gì có... Vân Châu thứ hai." Là ta ngốc, ngốc đến mức coi nàng như Vân Châu, nhưng Hoán Vi chung quy là Hoán Vi, sao biến thành Vân Châu được?

Hoán Vi nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, "Hoán Vi lúc nào cũng coi người là chủ tử, chưa bao giờ muốn hại người. Nhưng... Lần này nô tì thật sự không có lựa chọn khác..." Chiếc khăn dính máu rơi xuống giường, ta buông lỏng tay nàng, nhặt khăn lên.

"Lúc đại hoàng tử chết... Mặt mày xám tro, cả đời ta sẽ không quên... Bởi vì Liên Thành trước khi chết, sắc mặt cũng y như thế. Hoán Vi, Liên Hi đưa độc cho ngươi đúng không? Ác lắm, ác lắm..."

"Bọn họ nói... Chủ tử biết quá nhiều, tuyệt đối không thể để lại bên Hoàng Thượng, nếu không sẽ làm hỏng việc lớn của bọn họ. Vậy nên chúng ta mới lợi dụng đại hoàng tử để giá họa, mong Hoàng Thượng đuổi người đi. Nô tì thật không ngờ lại hại tới cái thai của người... Không ngờ Hoàng Thượng lại đẩy người như vậy..." Hoán Vi quỳ phủ phục không ngừng dập đầu, tiếng động chói tai, trán bị thương, máu chảy dọc theo thái dương xuống hai má.

Nhìn nàng như thế, ta nở nụ cười mà nước mắt tuôn rơi, lồng ngực như bị đè nặng, "Biết không? Mười lăm tuổi, ta trải qua nỗi đau mất phụ hoàng, mẫu hậu. Hai mươi hai tuổi, ta trải qua nỗi đau mất phu quân, mất con. Cho tới bây giờ, ta còn lý do gì để sống nữa? Không nỗi đau nào có thể so sánh với bốn nỗi đau kia." Cầm khăn lau nước mắt, ta tiếp tục nói, "Mặc dù Nạp Lan Vĩnh Hoán không phải con ta, nhưng nó là một sinh mệnh vô tội, nó còn nằm trong tã lót, chưa hiểu chuyện gì. Sao các ngươi nỡ nhẫn tâm giết một đứa bé như thế? Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, Tô Tư Vân làm mẹ mà nhẫn tâm đối xử với con mình vậy sao?"

Hoán Vi cuộn người, nước mắt giọt giọt rơi xuống, "Tô Tư Vân không biết chúng ta sẽ hại con cô ta. Cấp trên chỉ giao nhiệm vụ cho cô ta là mời người đến Trường Sinh điện, phần còn lại chúng ta sẽ bày mưu tính kế, trục xuất người ra khỏi hoàng cung."

Nghe đến đây ta cười càng vui vẻ, vui đến mức có thể chống người tự xuống giường. Hoán Vi kinh ngạc nhìn, vẫn còn khóc, ta thấy sự chân thành trong mắt nàng, đó là thứ khó có thể làm bộ. Ta quỳ xuống, nhìn thẳng vào nàng, "Thế thì tốt, Tô Tư Vân muốn hại ta, cuối cùng lại hại chính con mình. Vì sao? Ta biết các ngươi sẽ đối phó Kì Hữu... Ta đâu hề nhúng tay, ta chỉ muốn sinh con an toàn. Chỉ cần sinh xong, ta sẽ rời đi, đi rất xa. Vì sao các ngươi không buông tha cho ta? Vì sao?" Giọng ta thê lương đến vậy, ta nắm chặt hai vai Hoán Vi không ngừng lắc, khóc hô.

"Xin lỗi... Xin lỗi..."

"Chỉ còn ba tháng nữa... Ba tháng mà các ngươi cũng không chờ được sao?" Đôi tay ta buông thõng, mất hết sức lực, "Ngươi làm sao hiểu được, tận mắt chứng kiến sinh mệnh đã thành hình chảy ra khỏi bụng mình là như thế nào... Đó là con của ta!"

Có lẽ Tâm Uyển, Mạc Lan nghe thấy tiếng ta khóc kêu, vội vàng chạy vào, "Chủ tử làm sao vậy? Chủ tử!"

Hai người bọn họ nâng ta về giường. Ta đờ đẫn nhìn màn gấm, vùi đầu dưới gối, nước mắt yên lặng tuôn rơi. Bản chất ta là người yếu đuối, hay lo này lo kia, làm việc hay để lại đường lui.

"Chủ tử, mất đứa này còn sinh được đứa khác." Tâm Uyển kéo chăn cho ta, quan tâm an ủi một câu.

"Đã bảo Tô quý nhân gian xảo lắm rồi mà, chủ tử bất cẩn quá." Giọng điệu Mạc Lan có chút trách cứ, thậm chí còn xen lẫn thái độ mỉa mai.

Ánh mắt ta dại ra, mở miệng nói, "Hại người ai không biết? Ta cũng làm được. Chỉ có điều ta luôn tin, nhân chi sơ, tính bản thiện. Bọn họ làm gì sai cũng có lí do riêng, dù đáng giận nhưng nhất định có chỗ đáng thương. Vậy nên dù làm chuyện gì, ta cũng không làm tuyệt tình quá, ta sẽ cho bọn họ một con đường sống. Nhưng nhân từ cuối cùng đổi lấy cái gì?"

"Chủ tử nói không sai, nhân chi sơ, tính bản thiện. Nhưng chủ tử cần biết, người xấu chung quy là người xấu, bọn họ phải chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình." Tâm Uyển nâng Hoán Vi dậy, "Ai cũng phải học cách kiên cường, nhân từ nương tay sẽ không thể trở thành kẻ mạnh."

"Các ngươi lui ra đi." Hiện tại ta chỉ muốn yên lặng một mình, ta mệt mỏi quá... Thật sự mệt mỏi quá.

Vốn định giữ kí ức tốt đẹp về bảy ngày bên Kì Hữu, thuận lợi sinh con rồi rời đi, nhưng ông trời không đồng ý. Ông trời muốn chính tay nam nhân ta yêu mến bảy năm, hủy hoại hy vọng duy nhất giúp ta sống sót, vì sao không nghe ta giải thích? Vì sao đẩy ta mạnh như vậy? Chẳng lẽ ngay cả thời gian nghe ta nói mấy câu cũng không có sao?

Kì Hữu, chàng đã không muốn nghe, không muốn biết hết thảy, vậy cứ tiếp tục hiểu lầm đi.

Con thiếp đổi lấy con chàng, công bằng phải không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi