KHUYNH THẾ HOÀNG PHI

Xiêm y giản dị, dung nhan mộc mạc, áo choàng là tóc đen, ta không cho phép nô tài đi theo, một mình tới Không Minh đường. Nội đường không thay đổi nhiều, từng ngóc ngách tràn ngập mùi hương khói, làn khói trắng vấn vít ôm lấy ta, giống như lạc vào chốn tiên cảnh.

Đưa mắt nhìn nội đường trống vắng, cuối dừng trên tượng Phật Di Lặc, khuôn mặt ông dường như còn hòa ái dễ gần hơn hôm trước. Tiến lên mấy bước, ta nhấc làn váy quỳ xuống tấm bồ đoàn, chắp tay nhắm mắt kính cẩn bái Phật. Bái ba lần xong, ta nghe thấy tiếng bước chân vang lên, bèn chậm rãi mở mắt nhìn sư bà Tĩnh Tuệ. Bà vén mành đi ra, tay phải đếm tràng hạt, ánh mắt chứa nụ cười an tĩnh.

"Thí chủ đã tới." Bà lễ phép cúi người, dường như đã đoán trước sự xuất hiện của ta.

"Sư bà Tĩnh Tuệ, ta nghĩ, ta cần bà tiêu trừ giúp tâm ma." Ta chân thành thỉnh cầu.

Bà quỳ xuống cùng ta, ngẩng đầu nhìn tượng Phật Di Lặc, kính cẩn lạy ba lần, sau mới đứng dậy, êm tai nói, "Nếu muốn tiêu trừ tâm ma, trước hết phải cởi bỏ khúc mắc, có thể nói cho bần ni biết, giờ phút này thí chủ đang nghĩ gì được không?"

"Hôm nay thánh chỉ sắc phong hoàng hậu đến, đó là thứ ta chờ mong bấy lâu, nhưng ta lại không hề vui vẻ. Trong nháy mắt ấy, ta nghĩ đến lời của sư bà Tĩnh Tuệ, bất chợt cảm thấy đau thương."

"Đau thương vì sao?"

"Ta không biết. Có lẽ vì chút tình yêu sót lại sau bao lần ta trả giá, hy sinh. Chàng không yêu ta nữa, chàng chỉ áy náy, dằn vặt mà thôi. Ta vẫn tự nhủ phải kiên trì với lựa chọn của mình, phải tiếp tục đi không bao giờ nhìn lại. Nhưng hôm nay ta chùn bước, chậm chạp không dám nhấc chân. Trong lúc mâu thuẫn, ta nghĩ đến sư bà Tĩnh Tuệ, ta mong bà có thể cởi bỏ khúc mắc giúp ta." Giọng nói mê mang, ngay chính ta cũng không hiểu vì sao. Có lẽ ngay từ đầu ta đã không nên bước vào nơi này, không nên tâm sự nhiều điều với một người xa lạ như vậy.

"Bần ni có thể cởi bỏ khúc mắc giúp thí chủ, nhưng dù kết quả thế nào, thí chủ cũng phải dũng cảm chấp nhận." Giọng bà chuyển từ lạnh nhạt sang nghiêm túc.

Nghe ra ý ở ngoài lời, ta thoáng chần chừ, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, "Ta sẽ chấp nhận."

Thật lâu sau, bà hít sâu một hơi, nói.

"Nhớ rõ khi mới đến, cung nữ nói thí chủ là Nhã phu nhân, bần ni có chút kinh ngạc, thí chủ liền nghi hoặc tại sao bần ni biết. Thật ra tháng nào Hoàng Thượng cũng đến Không Minh đường một lần, trừ giang sơn triều chính, chuyện ngài nói nhiều nhất là về một cô gái mang tên Phức Nhã. Bần ni ngưỡng mộ thí chủ đã lâu."

"Ba năm trước, lần đầu tiên Hoàng Thượng gặp bần ni đã nhắc đến thí chủ, ngài ấy nói, vì giang sơn xã tắc, ngài ấy buộc phải hy sinh nữ nhân mình yêu. Muốn thống nhất thiên hạ, đầu tiên phải ổn định triều cương, nhưng Đỗ thừa tướng lại một tay che trời. Khi đó Hoàng Thượng mới đăng vị, rơi vào thế bị động, binh quyền chưa hoàn toàn củng cố, căn bản không có thực lực tiêu diệt bọn họ. Không có cách nào khác, ngài đành đánh tan từng phần, đầu tiên là Đỗ hoàng hậu, vì thế hạ quyết tâm lợi dụng thí chủ."

"Nói xong, ngài rơi lệ, quỳ trước mặt Phật tổ bảy ngày bảy đêm để sám hối tội lỗi. Lần đầu tiên thấy đế vương cao quý yếu ớt như thế, bần ni cảm động, lựa chọn tiến cung giúp ngài giải trừ tâm ma. Hoàng Thượng luôn đặt mình trong quyền lực, vậy nên đánh mất bản tính, gây ra nhiều chuyện tàn nhẫn làm người khác giận sôi. Nhưng đó là đế vương, nỗi bất đắc dĩ của ngài là điều người thường không bao giờ hiểu được."

Đáy lòng ta rung động vì bảy ngày bảy đêm chàng quỳ trước Phật tổ, không ai nói với ta chuyện này hết. Bảy ngày bảy đêm, sám hối ư?

Sư bà Tĩnh Tuệ liếc nhìn ta, cho ta thời gian thất thần rồi nói tiếp: "Ba năm qua, tháng nào bần ni cũng giảng kinh Phật cho Hoàng Thượng, giúp ngài từ bỏ tàn nhẫn, học cách khoan dung. Ngài ngộ đạo rất nhanh, vậy nên đi tìm ca ca Kì Hạo."

"Khoảng một năm trước, Hoàng Thượng cực kì hoảng hốt, bởi chính tay ngài đã hại chết cái thai của thí chủ. Đêm đó đôi mắt ngài vằn vện tơ máu, không ngừng nói với bần ni, ngài không cố ý, ngài không nghĩ thí chủ lại kéo chặt như vậy, không nghĩ vì vung tay quá mạnh mà đẩy ngã thí chủ."

"Bần ni nghĩ, có thể khiến vị đế vương này hoảng hốt như thế, chỉ có thí chủ mà thôi."

Tay ta không ngừng nắm chặt rồi lại buông, buông rồi nắm chặt, trong đầu không ngừng lặp lại lời của bà. Ta biết chàng áy náy, chính bởi vì biết, vậy nên mới lợi dụng nó làm loạn hậu cung, không phải sao? Nay ta có khác gì Kì Hữu năm đó?

Ta thản nhiên cười, "Một câu không cố ý là rũ hết được trách nhiệm? Vốn ta có thể làm mẹ, sẽ có con cái chăm sóc khi tuổi già. Nhưng vì chàng, ta vĩnh viễn mất đi cơ hội ấy."

Bà thở dài một tiếng, đăm chiêu nhìn tấm mành vàng nhạt, dường như trầm tư điều gì, một lát sau mới gật đầu, "Một nữ nhân nếu không có con cái, không có người yêu, không có thân nhân, không có người để tin tưởng, quả là chuyện rất đau xót. Bần ni rốt cục có thể lý giải, vì sao thí chủ lại hận nhiều vậy rồi."

Ta ảm đạm cúi đầu, mười ngón siết chặt. Sư bà Tĩnh Tuệ niệm "A di đà phật!" rồi đứng dậy, đi một vòng quanh ta, "Mặc dù thế, bần ni vẫn hy vọng thí chủ lo cho chúng sinh, đừng vì ân oán cá nhân mà hủy hoại thiên hạ, đến lúc đó lại rơi vào khôn cùng tự trách. Thí chủ đánh mất bản thân trong thù hận, bần ni tin thí chủ vốn trong sáng thiện lương, nếu không đã không được Hoàng Thượng đem lòng yêu mến."

Ta nhắm mắt, cơn ác mộng quấy nhiễu hàng đêm khiến ta mất ngủ dần xuất hiện: Phụ hoàng, mẫu hậu, Vân Châu, Kì Tinh, Dịch Băng, Ôn Tĩnh Nhược, Liên Thành, Tâm Uyển, Hoán Vi, Mạc Lan, Hàn Minh, Lục chiêu nghi, Đặng phu nhân, Hàn thái hậu, Liên Tư...

Ta mở choàng mắt, mồ hôi lạnh từ trán chảy dọc xuống hai má, "Sư bà Tĩnh Tuệ, xin cho ta biết, ta nên làm thế nào?"

Bà trầm mặc hồi lâu, mở miệng hơi do dự: "Giải quyết xong trần duyên, hờ hững xem thế tục."

"Sư bà Tĩnh Tuệ nói gì?" Ta ngẩn ra, đôi tay run lên, hỏi lại một lần.

"Chỉ có như thế, phu nhân mới được giải thoát." Bà kính cẩn hành lễ, "Có một số việc phu nhân phải chấp nhận, không phải vì bản thân, mà là vì thiên hạ."

Ta cứng đờ sống lưng, chậm rãi đứng dậy, buồn cười nhìn bà, "Tại sao ta phải hy sinh vì thiên hạ?" Dứt lời liền bỏ đi.

Bước chân vội vàng rời xa Không Minh đường. Đi trên con đường mòn, ngắm cành liễu đung đưa, mặt hồ nhấp nhô gợn sóng, tơ liễu rụng trên tóc ta, ta vươn tay lấy xuống. Đột nhiên dừng bước, vì sao sư bà Tĩnh Tuệ dám to gan khuyên ta: "Giải quyết xong trần duyên, hờ hững xem thế tục"? Là Kì Hữu, nhất định là Kì Hữu bày mưu tính kế! Nói hay ho thì "Vì thiên hạ", trên thực tế vẫn chỉ vì tư tâm của chàng, mượn miệng lưỡi người khác bảo ta từ bỏ hết thảy. Nay chàng còn dùng cách này để đối phó ta ư? Nếu đây thật sự là mục đích của chàng, ta lại càng không thể buông tay!

Hung hăng ném tơ liễu xuống, ta xoay người trở về Không Minh đường, nếu ta đoán không lầm, lúc này Kì Hữu đang ở đó, vừa rồi chàng chỉ tránh sau tấm mành nghe trộm. Nếu chàng đã nghe được hết thảy, ta cũng không còn gì phải băn khoăn. Có một số việc, cần chính mình đi giải quyết.

Ta rón rén tiến vào khoảng sân nhỏ, lặng lẽ trốn sau cột đá bên ngoài Không Minh đường, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong. Đúng như dự đoán, quả nhiên là giọng của Kì Hữu và sư bà Tĩnh Tuệ, trái tim ta rơi xuống đáy vực. Thật đáng buồn, đây lại là âm mưu, Nạp Lan Kì Hữu, chàng lại lừa ta thêm lần nữa.

Ta mệt mỏi tựa vào cột đá lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc, thật ra, cô gái ngu ngốc nhất trên đời chính là Phức Nhã ta. Ta tự phụ cỡ nào mới có thể nghĩ mình đủ sức đấu với Kì Hữu. Ta quả nhiên kém cỏi hơn chàng.

""Giải quyết xong trần duyên, hờ hững xem thế tục", tại sao lại nói với nàng như vậy?" Giọng Kì Hữu nồng đậm phẫn nộ.

"Bần ni đắn đo rất nhiều mới nói thế. Hoàng Thượng, bần ni thấy trái tim Nhã phu nhân phủ kín vết thương, đây là đường lui duy nhất của cô ấy. Nếu không, cô ấy sẽ không bao giờ từ bỏ thù hận, tương lai bị tâm ma tra tấn khổ sở." Giọng sư bà Tĩnh Tuệ vô cùng chân thành, "Huống chi, chính tai Hoàng Thượng cũng nghe cô ấy nói hận ngài, ngài còn yên tâm để người này bên gối?"

"Sư bà Tĩnh Tuệ lầm rồi, thật ra tâm ta vẫn sáng như gương." Chàng thở dài một hơi, "Ta đã biết Phức Nhã hận ta từ lâu, từ ngày nàng nhẫn tâm hạ độc Mạc Lan, ta đã biết nỗi hận của nàng còn tồn tại."

Nghe lời này, ta không khỏi rùng mình, chàng biết ta hại Mạc Lan? Chàng biết? Kí ức dần hiện ra ngày ấy Kì Hữu ôm chặt lấy ta, lo lắng nói: "May mắn nàng không sao, may mắn nàng chưa ăn lươn".

"Tâm Uyển, Lục chiêu nghi, Đặng phu nhân, hết thảy nàng làm, ta đều không truy cứu, chỉ vì đó là ta nợ nàng. Vĩnh viễn không mang thai là tổn thương lớn nhất ta gây ra cho nàng, cả đời này cũng không trả hết. Ta sắc phong nàng làm hoàng hậu không chỉ là bù đắp thua thiệt, mà còn là lời hứa hẹn của một nam nhân đối với một nữ nhân. Muốn dùng tình yêu bao dung xóa mờ thù hận, càng muốn cho nàng tất cả những gì tốt đẹp nhất, nhưng ta sợ, ta không thể bước vào lòng nàng nữa rồi." Kì Hữu có chút nghẹn ngào.

"Hoàng Thượng, nay là lúc chiến tranh ác liệt, ngài không được đặt tâm tư vào chuyện nữ nhi tình trường. Vì thiên hạ, bần ni xin ngài buông tay." Giọng sư bà Tĩnh Tuệ hàm chứa lo âu, "Ngài là minh quân, trách nhiệm của ngài là thống nhất thiên hạ. Dân chúng không thể chịu thêm vài năm chinh chiến, thiên hạ không thể tiếp tục xẻ bảy chia ba."

"Ta rất hối hận."

"Hối hận cái gì?"

"Soán vị đoạt ngôi. Từng nghĩ ngôi vị hoàng đế là giấc mộng của đời ta, nhưng chuyện tới nay, ta mệt mỏi. Để ngồi vững trên vị trí này, ta giết cha giết mẹ, giết huynh, lợi dụng nữ nhân mình muốn bảo vệ nhất. Vì nó, ta thật sự hy sinh rất nhiều... Nay đến người ta yêu nhất cũng quay lưng với ta." Kì Hữu bỗng nhiên kích động gào thét, "Hết thảy chỉ vì ngôi vị hoàng đế! Chỉ vì ngôi vị hoàng đế! Đã bao lần ta định buông bỏ, mang theo Phức Nhã lưu lạc biển trời, sống những ngày bình yên hạnh phúc... Nhưng ta không thể, bởi vì ta là hoàng đế, ta có trách nhiệm với Kỳ Quốc!"

"Bần ni biết, ngài là hoàng đế tốt."

Ta che miệng không thể tin nổi, thì ra, chàng luôn biết.

- - Đừng coi sự sủng ái của trẫm là quyền lực để nàng bắt nạt phi tần khác.

Thì ra chàng luôn biết, vậy nên mới nói với ta như vậy, thì ra chàng luôn biết việc ta tác oai tác quái trong hậu cung, nhưng vẫn chấp nhận bao dung.

Nước mắt rốt cục không thể kìm nén trào lên bờ mi, chảy qua hai má, cuối cùng rơi xuống mu bàn tay. Chàng giữ ta lại, dù đã biết tất cả, chàng giữ ta lại, dù biết ta muốn hủy hại giang sơn, thậm chí chàng còn phong ta làm hậu. Phong hậu... Là lời hứa hẹn của một nam nhân đối với một nữ nhân.

- - Ta nhất định sẽ cho nàng danh phận, ta muốn nàng làm thê tử danh chính ngôn thuận của Nạp Lan Kì Hữu ta.

- - Ngôi cửu ngũ cũng là người, cũng có hỉ nộ ái ố.

Buông tay xuống, ta ra khỏi cột đá, rưng rưng nghẹn ngào hỏi: "Những lời này, vì sao không cho thiếp biết sớm?"

Hai người lập tức kinh ngạc quay đầu nhìn ta. Ta tới cạnh Kì Hữu, "Nếu chàng nói, có lẽ thiếp đã hận ít hơn một chút. Nhưng chàng không nói, chưa bao giờ nói!"

"Phức Nhã..." Chàng xúc động khẽ gọi một tiếng, nước mắt yên lặng chảy xuống.

"A di đà phật." Sư bà Tĩnh Tuệ nắm chặt tràng hạt, "Giữa Hoàng Thượng và phu nhân tồn tại rất nhiều hiểu lầm khó giải thích, bần ni nghĩ, nếu hai người yêu nhau không thể rộng mở trái tim với nhau, quả là chuyện vô cùng đau xót." Bà thở dài liên tục, "Hy vọng giờ phút này, hai người có thể bỏ qua khúc mắc, bày tỏ suy nghĩ trong lòng."

Bà cúi mình hành lễ, sau đó xoay lưng, vén mành trở vào.

Đại đường trống rỗng chỉ còn lại ta và Kì Hữu, chúng ta cứ lẳng lặng đối diện như vậy, có ngàn lời muốn nói, lại không biết phải nói từ đâu.

Mặt nước xanh ngắt trong như gương, hoàng hôn ánh nắng tựa mật đường.

Hai ta lênh đênh trên thuyền, ánh chiều tà chiếu hắt nhuộm đỏ nửa cơ thể, chàng nói, chàng luôn muốn đưa ta trở lại chốn này, sóng vai cùng ta ngắm hai cây mai tự tay vun gốc. Tâm trạng ta có chút thẫn thờ, kí ức hiện lên về bảy ngày bình thản, nếu nói đến vui vẻ thật sự, vậy chỉ có bảy ngày ngắn ngủn ấy mà thôi.

Trên mặt hồ, Kì Hữu không động mái chèo, chàng ngồi yên, để mặc gió đánh sóng đẩy thuyền. Hai chúng ta cúi đầu nhìn bóng ngược trong nước, trầm mặc hơn nửa canh giờ. Gió mát hiu hiu, thuyền không đến bến.

"Sư bà Tĩnh Tuệ nói đúng, nếu hai người yêu nhau không thể rộng mở trái tim với nhau, quả là chuyện vô cùng đau xót. Cẩn thận ngẫm lại, chúng ta đều quá đa nghi, thiếp từng thấy thất bại vì không thể chân chính bước vào lòng chàng, nhưng sau này mới hiểu, đáy lòng chàng xây một bức tường quá vững, nó không cho phép bất kì kẻ nào vượt qua, dù là thiếp." Mở miệng trước là ta, lúc nào cũng là ta. Kì Hữu chưa bao giờ chủ động thổ lộ tình cảm với ta, trừ khi bị ta chất vấn, nếu không, chàng luôn luôn bị động.

"Ta nghĩ nàng biết." Chàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ta, giọng nói bao hàm chua xót.

"Đúng vậy, thiếp biết." Ta buồn cười gật đầu, "Nhưng thiếp chờ chàng nói với thiếp."

Ta đập tay, đánh vỡ mặt hồ tĩnh lặng, cũng đánh nát bóng ngược của mình. Nước bắn lên làm ướt tay áo, cũng làm ướt tóc ta, "Lần đó thiếp trốn tới Dục Quốc vì bị chàng lợi dụng, sau khi trở về, chàng dùng bảy ngày bình thường mong thiếp ở lại, nhưng thiếp không đồng ý. Không chỉ vì cái thai, không chỉ vì nỗi áy náy với Liên Thành, mà còn vì một nguyên nhân quan trọng hơn tất cả." Ta dừng một chút, mới tiếp tục, "Bảy ngày ấy, quả thật chàng đối xử với thiếp vô cùng tốt, nhưng càng tốt lại càng đẩy thiếp đi xa hơn. Bảy ngày, thiếp luôn chờ đợi chàng giải thích việc hạ độc ở hoàng lăng với thiếp, nhưng chàng không nói dù chỉ một lời, chứng minh chàng vẫn không tin thiếp."

Nước cũng bắn lên mặt chàng, chàng không nâng tay lau, mà thật sự nghiêm túc nghe ta nói, sau đó ủ dột lẩm bẩm, "Ta nghĩ, dù không cần giải thích nàng cũng hiểu."

"Đúng, thiếp hiểu." Trái tim ta nghẹn lại, cảm giác căm tức nảy lên đáy lòng, ta hung hăng đập tay, phá vỡ mặt hồ vừa trở về tĩnh lặng, bọt nước bắn tung tóe khắp người, ta kích động gào thét, "Mỗi lần lợi dụng xong chàng lại nói: "Xin lỗi, ta sẽ bù đắp cho nàng", chàng có biết ở trong mắt thiếp, những lời ấy sỉ nhục cỡ nào không? Chàng nghĩ thiếp cần bù đắp hay sao? Không phải, thiếp chỉ cần chàng giải thích, thiếp muốn nghe chàng kể nỗi khổ riêng... Tuy đã biết nỗi khổ ấy, nhưng thiếp vẫn muốn nghe chính miệng chàng nói!"

"Vì sao không hỏi?" Chàng mê mang, khó hiểu.

"Hỏi? Chàng muốn thiếp lấy mặt mũi nào đi hỏi nam nhân thiếp yêu nhất?" Ta phút chốc đứng dậy, cúi đầu nhìn chàng, "Hỏi chàng, vì sao lúc trước nhẫn tâm hạ độc thiếp? Hỏi chàng, vì sao luôn miệng nói yêu lại lợi dụng thiếp củng cố quyền lực? Cho thiếp biết, phải dùng mặt mũi nào? Thiếp là một công chúa, xin chàng cho thiếp giữ lại chút kiêu ngạo cuối cùng được không?!" Nước mắt cay cay cứ thế trào lên, sương mù bao phủ tầm mắt, khiến ta không thấy rõ vẻ mặt chàng lúc này.

Chàng khẽ hé môi, ta ảm đạm cướp lời, "Tựa như ngày ấy phát sinh biến cố ở Trường Sinh điện, thiếp biết chàng cố tình đẩy thiếp. Mà chàng cũng biết thiếp đã biết. Nhưng chàng không giải thích, chỉ nói rằng "Xin lỗi, ta sẽ bù đắp cho nàng", đúng, bù đắp của chàng chính là ngôi hoàng hậu. Khi đó, thêm một lần thiếp cảm thấy bị sỉ nhục. Con của thiếp đổi lấy ngôi hoàng hậu, chàng có biết, thiếp chưa bao giờ cần vị trí ấy hay không?"

Nước mắt lăn dài, giọng ta run lên, "Mà vừa rồi, thiếp nghe được những lời luôn muốn nghe ở Không Minh đường. Nếu nửa năm trước chàng chính miệng nói với thiếp, có lẽ... Thiếp đã không hận chàng mãnh liệt như vậy, càng không tự tra tấn bản thân, dấn bước trên con đường không lối về như vậy."

Kì Hữu chậm rãi đứng lên đối diện ta, vẻ mặt đau khổ tự trách, vành mắt hồng hồng, dường như già đi mấy tuổi, lộ rõ tang thương.

Chàng hỏi: "Nếu hiện tại ta giải thích với nàng, liệu còn kịp nữa không?"

Ta ngẩn ra, cảm xúc này chân thành như vậy, dứt khoát như vậy, giống hệt Hán Thành vương năm nào, khi chàng nhảy qua cửa sổ nói với ta: "Tất cả kế hoạch, dừng lại". Đúng vậy, đó là cảm xúc từ rất lâu rồi, thứ cảm xúc ta không gặp từ khi chàng lên ngôi hoàng đế, nay lại thấy, nội tâm không khỏi mãnh liệt sóng trào.

Ta cắn môi dưới, siết chặt bàn tay chưa khô, chăm chú nhìn chàng hồi lâu không nói, mãi đến khi đầu lưỡi cảm nhận được vị tanh của máu, ta mới buông lỏng, nhìn lên trời xanh có cánh nhạn bay qua, chậm rãi mở miệng ngâm:

"Bây giờ mới kể sai ngày trước,

Mê mẩn lòng say.

Huyết lệ vơi đầy,

Trăm sự tàn trong mắt, gió bay.

Mới hay từ ấy không về được,

Gượng nói vui vầy.

Đau xót chia tay,

Hoa lê rụng hết, trăng ngả tây."

Khi ngâm xong, bốn phía chỉ còn vang tiếng nước. Sắc trời đã tối, gió thổi mạnh hơn, thế này mới đẩy thuyền về bờ. Chàng lên bờ trước, sau đó vươn bàn tay dày rộng về phía ta. Ta nhìn hồi lâu, cuối cùng mới lựa chọn nắm lấy. Hai bàn tay lạnh lẽo chạm vào nhau, lạnh càng thêm lạnh.

Dẫm lên thảm cỏ xanh rì, mùi cỏ thơm bay lên chóp mũi giúp tâm trạng ta trở nên thoải mái hơn, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, chậm rãi theo chàng đi tới căn nhà trúc nhỏ. Chàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng thi thoảng ló ra từ mây đen, nắm tay ta thật chặt, "Bây giờ mới kể sai ngày trước, có muộn không?"

Thấy ta không đáp, chàng mỉm cười chua xót xen lẫn chút đau đớn và thương cảm. Ta giật khóe môi khàn khàn trả lời: "Không muộn."

Nghe vậy, chàng lập tức cười tươi, rốt cục thả lỏng khuôn mặt, không nhanh không chậm êm tai kể, "Vậy bắt đầu nói từ sau ngày Vân Châu chết..."

"Đẩy Vân Châu ra gánh tội thay ta cũng không đành lòng, nhưng không còn cách nào khác, Kì Tinh biết quá nhiều. Ta tra được, Kì Tinh luôn tìm kiếm vị thần y dịch dung cho nàng ở dân gian, muốn dùng chuyện này cộng thêm tội danh chứa chấp con gái nhà họ Thẩm để đối phó ta. Nàng cũng hiểu, Kì Tinh đã đến mức không thể không trừ, vậy nên ta lợi dụng nàng đến Thiên Lao, ép Kì Tinh tự sát."

"Sau đó nhà họ Đỗ lộng quyền, hậu cung do Đỗ Hoàn quản lý, triều đình nằm trong tay Đỗ Văn Lâm, đây là chuyện cực kì nguy hiểm. Ta biết, muốn diệt nhà họ Đỗ phải bắt đầu từ Đỗ Hoàn, đánh tan từng phần một. Vốn tính lợi dụng Tĩnh phu nhân đối phó hoàng hậu, nhưng ta lại phát hiện cô ta gian díu với Dịch Băng, thậm chí còn mang thai đứa nghiệt tử, toàn bộ kế hoạch cứ thế bị xáo trộn. Chuyện tới nay, ta căn bản không thừa thời gian tìm một cô gái khác vừa thông minh lại vừa hận hoàng hậu, bất đắc dĩ, ta lựa chọn nàng."

"Bởi vì Vân Châu chết, nàng đã hận Đỗ Hoàn từ lâu, ta biết thời biết thế dùng việc hạ độc ở hoàng lăng làm giọt nước tràn ly. Hơn nữa nhằm danh chính ngôn thuận sủng ái nàng, ta lựa chọn nàng đi tố giác chuyện gian díu. Nhưng thật không ngờ nàng lại giơ cao đánh khẽ, một khắc ấy ta liền biết Phức Nhã chung quy là Phức Nhã, trái tim nàng không đủ độc ác. Vừa khéo, ngày ấy nàng đề cử cho ta một cô gái tên là Doãn Tinh, khí chất thoát tục, trí tuệ hơn người, quan trọng hơn là, cô ta vô cùng tàn nhẫn. Mà vừa lúc ta không muốn tiếp tục lợi dụng nàng, vậy nên tạm thời trốn tránh không gặp nàng."

"Ở Trường Sinh điện thấy đại hoàng tử chết thảm, Tô quý nhân khăng khăng nàng là hung thủ, ta đã hiểu đây là một âm mưu. Lúc nàng định giải thích, ta phải vội vàng ngăn cản, nếu không bao tâm huyết ta đặt vào Liên Tư sẽ hoàn toàn sụp đổ. Vậy nên ta giả bộ phẫn nộ đẩy nàng ra, nào ngờ lại khiến nàng sảy thai. Một khắc ấy ta liền hiểu, ta và nàng rốt cuộc không thể quay lại nữa.

"Cái chết của Mạc Lan càng giúp ta hiểu thêm, nàng hận ta, hận hậu cung này. Mỗi ngày mỗi đêm, ta áy náy hồi tưởng những tổn thương gây ra cho nàng bao năm qua, sao có thể bỉ ổi đến thế, lợi dụng nữ nhân ta yêu nhất hết lần này tới lần khác. Nàng hận ta là điều đương nhiên, vì bù đắp cho nàng, ta ngoảnh mặt làm ngơ để nàng làm loạn, bởi vì đó đều là ta nợ nàng. Cho dù nàng thật sự muốn hủy diệt giang sơn của ta, ta cũng không trách nàng."

"Ngôi vị hoàng đế là nguyên nhân của biết bao lỗi lầm không thể cứu vãn, dù muốn vứt bỏ, nhưng lý trí nói cho ta biết, không được phép. Ta dùng máu bao người để củng cố ngôi vị này, nếu vứt bỏ, ta khác nào hôn quân, dân chúng thiên hạ sẽ nghĩ sao về ta? Ta có trách nhiệm với Kỳ Quốc, ta không thể ích kỷ."

Nghe chàng tự thuật, khúc mắc trong lòng chậm rãi mở ra, những lời này ta đã chờ rất lâu rồi, hôm nay được nghe, oán hận cũng tiêu tan không ít, "Thiếp luôn muốn nghe chàng giải thích, nhưng chàng chưa bao giờ nói cả. Vậy nên thiếp hận, ôm thù hận bước lên con đường không lối thoát."

"Nàng còn hận ta nữa không?"

"Thiếp không biết. Nhưng sư bà Tĩnh Tuệ nói đúng, nay hai nước Kỳ, Dục đối chọi gay gắt, chiến tranh hết sức căng thẳng, thiếp không nên cố hủy hoại giang sơn của chàng. Dân chúng có tội tình gì?"

Cảm giác bàn tay chàng có chút run run, ta không khỏi nắm chặt lấy nó. Lần bước qua bụi cỏ, thấy đom đóm bay múa đầy trời. Trái tim ta bỗng đập loạn nhịp, dường như được trở về tám năm trước, ta buông lỏng tay chàng, vươn tay đón lấy đom đóm. Mỉm cười nhìn Kì Hữu, có mấy con đậu trên tóc chàng, đôi mắt chàng cất chứa những đốm huỳnh quang nhỏ, và cả bóng ngược của ta nữa.

"Nếu nhân sinh chỉ như lần đầu gặp, gió thu sao khiến quạt đau lòng?" Thì thào ngâm xong, ta vung cao hai tay, đom đóm trong lòng bàn tay nhanh nhẹn bay mất. Ta xoay tại chỗ một vòng, "Kì Hữu, thiếp lại múa một khúc phượng vũ cửu thiên cho chàng, cảm ơn nửa năm qua chàng đã bao dung thiếp."

Ánh mắt chàng dào dạt sóng tình, gật đầu đã biết. Ta lui về phía sau mấy bước, khiến càng nhiều đom đóm bay lên, vây quanh chúng ta, tựa như ở nơi tiên cảnh.

Uyển chuyển mở rộng cánh tay, lấy mũi chân phải làm trụ, ta xoay tròn cơ thể, làn váy mỏng màu vàng như bông hoa nở rộ. Ta không có y phục múa hoa lệ, không đeo trang sức rườm rà, hết thảy đều đơn giản tự nhiên.

Điệu múa này, cả đời ta mới múa ba lần, lần đầu tiên ở Hạ cung, lần thứ hai ở Dưỡng Tâm điện, đây là lần thứ ba, cũng sẽ là lần cuối cùng.

Nhẹ nhàng nhảy cao liền ba bước, thi thoảng nhìn vào đôi mắt dịu dàng của chàng, ta không khỏi hồi tưởng nhiều năm trước, chàng nói với ta: "Công chúa Phức Nhã phải không? Chúng ta làm giao dịch đi, thấy thế nào?"

Nếu nhân sinh chỉ như lần đầu gặp.

Những lời này không nên dùng với chúng ta, bởi lần đầu tiên ta và chàng gặp nhau là một cuộc giao dịch, một lần lợi dụng.

Ta thở dốc kết thúc điệu múa, chưa đứng vững, một đôi tay đã khóa chặt ta vào ngực, giọng nói khàn khàn vang lên từ đỉnh đầu, "Phức Nhã, về sau chuyện gì ta cũng nói với nàng, đừng hận ta nữa được không?"

Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của chàng, ta gật đầu, "Được, về sau chúng ta đừng tra tấn nhau nữa."

"Nàng nói thật sao?" Chàng kích động bật thốt, buông ta ra, thăm thẳm nhìn vào mắt ta. Ta cười cười, bình tĩnh trả lời rằng, ta nói thật.

Ta từ bỏ thù hận không chỉ vì Kì Hữu thẳng thắn bao dung, ta còn vì dân chúng thiên hạ. Chiến tranh Kỳ - Dục sớm muộn cũng phải chấm dứt, dù cuối cùng ai làm bá chủ, với thiên hạ đều là chuyện tốt. Ta không nên vì tình riêng mà lũng loạn triều cương, có một số việc ta phải biết buông bỏ.

Đêm đó, chàng đưa ta đi xem hai cây mai, trải qua một năm được nắng mưa chăm sóc, trông chúng nó đã cứng cáp hơn nhiều. Kì Hữu nói với ta, về sau hàng năm đều sẽ đến đây cùng ta, tận mắt chứng kiến mai trưởng thành.

Đêm khuya giữa tiếng ve kêu, chúng ta ôm nhau nằm trong nhà trúc. Gối lên khuỷu tay chàng, ta một đêm không ngủ, trong đầu hồi tưởng rất nhiều, rất nhiều chuyện.

Lúc mới gặp, chàng dịu dàng ôm ta lên ngựa, ta đã bị hấp dẫn bởi ánh mắt tự tin của chàng.

Đêm đại hôn của chàng, chàng liều lĩnh vọt vào phòng ta, nói cho ta biết, nếu phải đổi ta lấy ngôi vị hoàng đế, chàng thà rằng không cần.

Sau khi dung mạo bị hủy hoại, chúng ta quen biết lần nữa, chàng nói, sinh tử hay xa cách, duyên tình đã định ba kiếp, quyết không hối hận.

Đêm đại hôn của chúng ta, chàng nói, chàng yêu ta.

Sau đêm đó, mọi chuyện tay đổi thật thê thảm, chàng tàn nhẫn hạ độc ta, thậm chí còn lợi dụng tình yêu của chúng ta. Đó là sự phản bội! Tuy rằng ta có thể tha thứ, nhưng thời gian đã bào mòn tình yêu hồn nhiên từng chút một, vết thương vô số, ta quá mệt mỏi để tiếp tục chịu đựng.

Bao nhiêu lần nằm trong lòng Kì Hữu, ta để tay lên ngực tự hỏi, ta và chàng có trở lại ngày trước được không?

Đáp án là "Không".

Đúng vậy, tình yêu một khi mất đi hồn nhiên, cho dù ta và chàng say đắm cỡ nào, chung quy vẫn có một lằn ranh ngăn cách. Lằn ranh ấy có tên "Lừa gạt". Nửa năm qua mỗi khi ở bên chàng, thứ ta nghĩ đến không phải tình yêu, mà là lừa gạt. Lúc nào ta cũng ngờ vực, lần này chàng có mục đích gì? Lại là âm mưu nữa sao? Mỗi ngày như vậy, ta đã quá mệt mỏi rồi.

Còn có một lằn ranh trí mạng khác, là đứa con đã mất của ta, ta không thể thuyết phục bản thân bình thản sống cùng kẻ đã giết con mình. Đứa bé không cho phép, Liên Thành cũng sẽ không cho phép.

Sư bà Tĩnh Tuệ nói đúng, chỉ khi quăng gánh tạp niệm trong lòng, bỏ qua thù hận, không tiếp tục mê mang hay kinh hoảng, như vậy mới có thể trở về là chính mình.

Nếu tình yêu này đã dần dần cách xa, sao ta và Kì Hữu sao phải khổ sở giữ lại, như vậy chỉ khiến cho đôi bên mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, từ nay về sau càng lâm sâu vào mâu thuẫn.

Một cơn gió lạnh lùa qua cửa sổ, ta rùng mình, mê mang nhìn sắc trời tờ mờ sáng, lại quay sang nhìn Kì Hữu còn ngủ say. Đôi môi chàng khẽ cong lên, nằm chung chăn gối lâu như vậy, ta lại chưa từng thấy chàng mỉm cười an tường thế này.

Ta vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt chàng, chàng khẽ giật mình, ta lập rụt lại, sợ làm chàng tỉnh giấc. Thật sự ta rất mong, mỗi ngày được thấy chàng mỉm cười không dối trá, nhưng ta biết điều đó là không thể, có quá nhiều trở ngại giữa chúng ta.

Bỏ là thương, vương là tội, với ta, với chàng đều không phải chuyện vui.

Nghĩ vậy, ta lén lút xuống giường xỏ giầy, rón rén mở cửa trúc. Cứ việc ta đã rất nhẹ tay, nhưng cánh cửa vẫn phát ra âm thanh kẽo kẹt. Ta quay đầu nhìn Kì Hữu, thấp giọng nói: "Kì Hữu, nhất định phải làm hoàng đế tốt."

Dứt lời, ta không chút do dự xoay người rời đi. Bên ngoài mưa phùn lắc rắc, sắc trời âm u. Giọt mưa không khiến ta dừng bước, ta băng qua lùm cỏ, gò má bị lá cứa, đau đớn nhè nhẹ.

Đến bên bờ, ta lập tức lên thuyền. Mặt hồ tĩnh lặng, sương mù như tuyết trắng làm mờ mịt tầm mắt. Khi thuyền nhỏ trôi đến giữa hồ, ta quay đầu nhìn căn nhà trúc thuộc về ta và Kì Hữu.

Về sau hai gốc mai kia, chỉ có chàng hàng năm đến xem, Phức Nhã không bao giờ cùng đi được nữa. Chàng là hoàng đế tốt, dù cuối cùng có thể thống nhất thiên hạ hay không, chàng cũng là hoàng đế tốt trong mắt thiếp, nhất định phải lo cho thiên hạ, đừng để tâm ma khống chế. Cho dù thiếp và chàng tách biệt hai phương, xin chàng nhất định phải trân trọng, trân trọng.

Giải quyết xong trần duyên, hờ hững xem thế tục.

Đúng vậy, ta đã bỏ được thù hận và mê mang, ta chỉ cần giải quyết xong trần duyên, là có thể hờ hững xem thế tục.

"Phức Nhã! Nàng đừng đi!"

Một âm thanh phiêu đến cùng gió kéo ta về thực tại, ta kinh ngạc nhìn Kì Hữu đứng bên bờ hồ lo lắng gọi to, đáy lòng đau đớn âm ỉ. Chàng đuổi theo ta làm gì, chàng còn trách nhiệm lớn, không thể phí thêm thời gian nơi nhi nữ tình trường. Ta không muốn ràng buộc chàng, chàng hẳn phải đi trên con đường riêng. Chàng đã từng đối xử nhẫn tâm với ta nhiều lần, như vậy lần này, xin chàng lại nhẫn tâm tiếp đi.

Ta vẫy tay từ biệt, nụ cười luôn nở trên môi, không muốn để lộ bi thương. Thuyền càng phiêu càng xa, bóng dáng chàng mờ dần trong tầm mắt, ta chậm rãi xoay người, ra sức đẩy mái chèo bơi về bờ bên kia.

Một tiếng "Phức Nhã" vang lên từ phía sau, ta không phân rõ thứ làm ướt gò má là nước mắt hay là mưa, giọt giọt chảy xuống, thấu lạnh tim ta.

Nạp Lan Kì Hữu.

Ôm Phức Nhã nằm trên giường trúc, mặc dù nhắm mắt, ta lại thức trắng đêm. Ta nghĩ rất nhiều về chuyện tám năm qua. Tự tay đưa mẫu hậu vào lãnh cung, trục xuất thái tử ca ca khỏi hoàng cung, dùng độc dược mạn tính hại chết phụ hoàng, đẩy Vân Châu gánh tội, phái Hàn Minh giá họa Kì Tinh, phái người dìm chết Minh thái phi, lợi dụng Phức Nhã loại bỏ Đỗ Hoàn... Ta làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy, thật là ta muốn ư?

Phức Nhã, nàng có thể tha thứ cho ta sao? Nàng thật sự có thể quên đi đứa bé bị chính tay ta hại chết sao?

Đột nhiên cảm giác có bàn tay lạnh lẽo vuốt ve mặt ta, ta cứng người, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh. Mà nàng lập tức rút tay về, chung quanh im lặng làm cho ta khủng hoảng, lần đầu tiên im lặng khiến ta cảm thấy... Ta sắp mất đi nàng.

Thật lâu sau, ta nghe tiếng Phức Nhã thở dài, bé nhỏ đến không thật.

Nàng lén lút xuống giường, mở cửa trúc. Ta không mở mắt, ta không biết có nên giữ nàng lại hay không, nếu rời bỏ ta là lựa chọn của nàng, vậy nàng có thể yên tâm... Ta đồng ý. Nhưng tại sao trái tim lại đau đớn như vậy?

"Kì Hữu, nhất định phải làm hoàng đế tốt."

Nàng dứt lời, ta liền mở choàng mắt, nhìn cửa trúc mở toang, trong đầu ta trống rỗng. Nàng đi thật sao? Nàng phải đi thật sao?

Nàng muốn ta làm hoàng đế tốt... Nhưng nàng không biết, ta cũng muốn làm trượng phu tốt, muốn bù đắp những tổn thương đã gây ra cho nàng. Nếu có thể, ta thà rằng không cần ngôi vị hoàng đế. Nếu sớm biết cướp lấy nó là phải trả giá nhiều như vậy, ta quả quyết sẽ không lựa chọn ngay từ đầu.

Nàng muốn tự do, từ lần đầu tiên thấy nàng ta đã biết, nàng không thuộc về hoàng cung, nàng thuộc về khe núi hoang vu, cánh đồng bát ngát. Là ta cứng rắn kéo nàng vào chiến tranh quyền lực, biến cô gái hồn nhiên vô tư ấy trở nên thế tục tầm thường.

Ta nên để nàng đi, ta nên để nàng tự giải thoát, thế nhưng... Ta luyến tiếc, thật sự luyến tiếc. Không thể đi được!

Nghĩ đến đây, ta không kịp xỏ giầy liền vội vã đuổi theo. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, nếu lần này buông nàng ra, cả đời ta sẽ hối hận.

Khi ta đuổi tới bên bờ, Phức Nhã đã dần dần cách xa, gió lạnh phơ phất trên người ta. Ta biết Phức Nhã muốn tới Không Minh đường, sư bà Tĩnh Tuệ đã nói, cách duy nhất giúp nàng giải thoát là dứt đoạn trần duyên. Ta không muốn buông tay, càng không thể buông tay.

"Phức Nhã, nàng đừng đi!" Ta hét lớn, nàng quay lại nhìn ta, không nói gì, chỉ phất phất tay với ta. Ta không thấy rõ nét mặt nàng, hình như... Nàng đang cười.

Thật lâu sau, nàng để lại cho ta một bóng lưng đau khổ. Ta hô tên nàng lần nữa, nàng không quay đầu, dứt khoát đẩy mái chèo.

Không được đi, không được đi!

Ta nhảy xuống hồ, ra sức bơi đuổi theo, làn nước thấm lạnh và mưa phùn làm mắt ta ẩm ướt. Hai mươi bảy năm qua, ta chưa từng khủng hoảng như vậy, giờ khắc này ta mới hiểu, Phức Nhã quan trọng với ta đến nhường nào, thậm chí vượt qua cả ngôi vị hoàng đế ta khổ tâm cướp đoạt.

Sang bờ bên kia, cơ thể ta đã mỏi nhừ và ướt đẫm, nhưng một khắc cũng không dám lơi lỏng, chạy vội tới Không Minh đường. Mưa càng lúc càng lớn, đôi chân trần dẫm trên con đường mòn nhấp nhô lầy lội.

Nhưng khi đến nơi, Không Minh đường đã đóng cửa, ta ra sức đấm cánh cửa nặng trịch, thở hổn hển hô to: "Phức Nhã, nàng ra đây, ta có lời muốn nói với nàng!"

Ta không biết đấm bao lâu, bên trong không có bất kì ai đáp lại, ta bủn rủn tựa trán lên cửa, hai tay nắm chặt, cố bình ổn nội tâm kích động, "Phức Nhã, trẫm xin nàng, ta xin nàng... Xin nàng ra đây gặp ta một mặt. Ta có lời muốn nói với nàng..."

Mưa to không ngừng hắt trên người ta, giọt mưa chảy dọc xuống từ trán, ta không biết chính mình có khóc hay không, chỉ cảm thấy hốc mắt ê ẩm, đau quá.

"Kẽo kẹt!"

Cửa chậm rãi mở, ta vui sướng ngẩng đầu, nhưng người đứng đó không phải Phức Nhã, mà là sư bà Tĩnh Tuệ. Hai tay bà cầm một mái tóc dài đen nhánh, hành lễ với ta, ta phẫn nộ nhìn bà chằm chằm, "Phức Nhã là Nhã phu nhân của trẫm, bà không có tư cách cạo tóc của nàng, bà có tư cách gì mà cạo tóc của nàng?!" Lần đầu tiên ta bất kính với bà như thế.

"Hoàng Thượng, bần ni chưa cạo tóc phu nhân. Đây là phu nhân tự tay cắt, muốn bần ni giao cho ngài. Phu nhân nói, cắt tóc, cắt tình duyên."

Ta run run tiếp nhận tóc đen, ánh mắt lưu luyến nâng lên, lướt qua sư bà Tĩnh Tuệ, nhìn vào phía trong nội đường. Phức Nhã đưa lưng về phía ta, nàng chắp tay quỳ gối trước tượng Phật Di Lặc, mái tóc đen xinh đẹp bị cắt ngắn hơn vai, lòng nàng dứt khoát vậy sao?

"Phức Nhã..." Ta khàn khàn gọi một tiếng, nàng không quay lại, dập vang đầu trước tượng Phật, "Mời Hoàng Thượng về cho, bần ni đã cắt tóc, cắt đứt duyên tình với Hoàng Thượng, mong ngài đừng cố dây dưa nữa." Giọng nàng bình thản, không có chút phập phù, dường như thật sự quyết tâm muốn xuất gia.

Ta thăm thẳm ngóng nhìn bóng dáng nàng, "Nàng có thể vứt bỏ tám năm tình cảm được ư?"

"Có thể." Không chút do dự, một câu kiên định làm tim ta thắt lại, hít thở không thông.

"Ta biết nàng muốn sống bình thường." Ta dừng một chút, trong lòng hạ một quyết tâm rất lớn, "Chỉ cần hiện tại nàng nói với ta, ta sẽ từ bỏ hết thảy đi xa cùng nàng."

Không chỉ Phức Nhã đột nhiên cứng người, liền ngay cả sư bà Tĩnh Tuệ cũng nhìn ta không thể tin được, phút chốc quỳ xuống, "Hoàng Thượng! Chớ xúc động nhất thời!"

Phức Nhã thả lỏng, mở miệng nói: "Hoàng Thượng biết rõ Phức Nhã tuyệt đối sẽ không xin ngài từ bỏ hết thảy, ngài nói vậy, chẳng phải muốn làm khó ta hay sao?"

"Ta nói thật."

"Không, ngài chỉ xúc động nhất thời thôi. Ngài sẽ không từ bỏ ngôi vị hoàng đế, bởi vì ngài là vị đế vương yêu thương thiên hạ, từ bỏ giang sơn vì nữ nhân không phải cách hành xử của ngài. Dù bây giờ ngài muốn ta ở lại, dùng mọi khả năng giữ ta ở lại. Nhưng nếu ta thật sự gật đầu đồng ý, ngài sẽ hối hận, ngài không thuộc về cuộc sống bình thường, ngài thuộc về thiên hạ. Vậy nên, mời Hoàng Thượng đi đi, cầm được thì buông được mới là đế vương chân chính. Hôm nay ta cắt tóc giải quyết xong hết thảy, thù hận, tình yêu, về sau không liên quan đến ta nữa."

Ta ngẩn ngơ nghe nàng gằn từng tiếng, trong lòng chua xót khó diễn tả bằng lời, có lẽ... Nàng nói đúng. Giữa ngôi vị hoàng đế và tình yêu, ta không thể từ bỏ điều thứ nhất. Nếu ta chỉ là một vương gia bình thường, ta sẽ không chút do dự vứt bỏ vương vị, nhưng hiện giờ ta là hoàng đế, sự bất đắc dĩ của ta chỉ mình ta mới hiểu. Ta có trách nhiệm với thiên hạ, có trách nhiệm với dân chúng.

"Hoàng Thượng chắc đã nghe câu "Lúc ấy chỉ nói là tầm thường"? Hôm nay ngài buông tay, nhiều năm sau nhớ lại, sẽ thấy đây chỉ là một chuyện rất tầm thường mà thôi." Phức Nhã vẫn quay lưng về phía ta, giọng nói nhẹ nhàng như nước.

Ta bàng hoàng lui về sau, dẫm vào nước bùn lạnh lẽo, cười khẩy, "Được, được, trẫm thả nàng, trẫm thả nàng..." Ta lặp lại những lời này, xoay người dấn thân vào màn mưa mờ mịt, rời khỏi Không Minh đường.

Mà Phức Nhã từ đầu tới cuối đều nhắm mắt quỳ trước tượng Phật Di Lặc, đôi tay nàng có hơi run run, một giọt lệ trào ra từ khóe mắt.

Chấp niệm, oán niệm, vọng niệm, hận niệm, ái niệm... Hôm nay, nàng rốt cục có thể buông bỏ được rồi.

Cuốn thứ sáu: Thập nhất niên tiền mộng nhất trường

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi