KHUYNH THẾ PHỒN HOA

Trước Trường Sinh điện đặt vô số những trản đèn lớn, cung nữ tay cầm đèn lồng hoa mai đứng ở hai bên đường đi rải đầy sỏi. Ánh trăng rơi xuống mặt đất, lấp loáng một dải ánh sáng bạc, tưởng chừng như muốn đem cả tòa cung điện phát hào quang.

Lần này Khanh đế chỉ dẫn theo hoàng hậu nương nương và An Chiêu nghi, không cần hỏi cũng biết vị An Chiêu nghi này chiếm được bao nhiêu sủng ái.

Từ lúc An Chiêu nghi xuất hiện đến lúc ngồi xuống đều thu hút ánh nhìn của người khác, đến cả Đan vương cũng dời mắt không nổi. Người trẻ khí huyết phương cương, chưa kể Đan vương cũng là tước quý chưa thành thân, gặp quân quý xinh đẹp như Liêu Hoán Vân tất nhiên sẽ cầm lòng không được.

Anh hùng luôn khó qua ải của mỹ nhân...

Tuy vậy Khanh Chỉ Hành vẫn rất mực thước, hắn biết được An Chiêu nghi là người của phụ hoàng liền không mộng tưởng nữa, giữ nguyên dáng vẻ khiêm khiêm quân tử của mình.

Chưa được bao lâu thì người của Việt vương phủ cũng đến, Việt vương dẫn theo chính phi vẫn còn mang bệnh đến dự yến, từ xa đã thấy dáng vẻ héo hon yếu ớt của vương phi, cảm tưởng chỉ một cơn gió lớn cũng có thể thổi bay nàng.

Ánh mắt hoàng hậu vẫn dõi theo vương phi, cái bụng to kia giấu không nổi dưới lớp áo choàng dày cộm, trong lòng nàng âm thầm thở dài một tiếng.

Bên Việt vương an vị rồi thì bên Tầm vương cũng xuất hiện, lần này Tầm vương dẫn theo chính là cô tử Dư quốc, người nổi danh đệ nhất mỹ nhân khó ai bì kịp.

Nghe nói ngày thành hôn người của Tầm vương phủ bị dung mạo trác tuyệt của vương phi dọa cho kinh hồn táng đảm, nửa đêm có kẻ quỳ trước tân phòng gào khóc mong diện kiến hồng nhan!!

Nghe tin cô tử Dư quốc cùng đến, mọi người đều ngưỡng cổ dài nhìn ra bên ngoài, mong ngóng đợi xem thử cô tử có thực sự đẹp như lời đồn hay không. Từ xa đã nghe thấy tiếng chuông đồng tinh tang tinh tang vang lên, trước cửa lớn xuất hiện hai bóng người song song đi vào, một hắc một hồng.

Hắc sắc ngoại bào thêu phượng hoàng nhẹ nhàng lả lướt trên sàn, nhất phái uy nghiêm, trên người phát ra một cỗ cường thế khiến người khác phát hoảng. Người này không ai khác chính là Tầm vương, thần thái ung dung đạm nhiên, tựa hồ mọi chuyện trong thiên hạ nàng chẳng mấy quan tâm, chỉ có bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay của hồng y vương phi bên cạnh.

Hỏa hồng rực rỡ như lửa, phát ra hào quang chói cả mắt. Mi mục như họa, ẩn chứa tầng tầng yêu mị, mỗi khi chớp mắt mỉm cười đến khiến chúng sinh điêu linh điên cuồng, đây thực sự không phải nét đẹp của con người.

Thật sự là quá mức xinh đẹp!!

Đan vương từ trên ghế bật dậy, hai mắt trừng trừng mở lớn nhìn Nạp Thiểu Song, miệng mấp máy hé mở lại nói không ra nửa lời. Từ khi sinh ra đến giờ chính hắn cũng chưa từng thấy qua ai xinh đẹp như vậy, mi mục thanh tú, từng đường nét trên mặt đều hoàn mỹ vô khuyết, lão thiên gia thật sự quá ưu ái nàng. Chỉ cần nữ nhân này mở miệng vô vàn kẻ nguyện ý chấp tay giao cho nàng cả giang sơn, chỉ sợ đến cả Liễu Hạ Huệ nhìn thấy chưa chắc đã cam lòng buông tay.

Hoàng đế đang dùng rượu nhưng vừa thấy mỹ nhân bước vào điện liền đánh rơi cả chén rượu, bỏ mặc An Chiêu nghi đang giận dữ đến mức siết rách khăn tay.

Khanh Nhược Lan và Nạp Thiểu Song bước đến trước mặt Khanh đế, cung kính chấp tay hành lễ: "Nhi thần Khanh Nhược Lan, Nạp Thiểu Song chúc phụ hoàng, mẫu hậu, Chiêu nghi nương nương vạn phúc kim an."

"Mi-miễn lễ đi."

Khanh đế không phát hiện bản thân đang run rẩy thế nào, đưa tay ra muốn đỡ Nạp Thiểu Song đứng dậy lại bị Khanh Nhược Lan phỗng tay trên, nàng trước đã nâng tay đỡ vương phi của mình.

Nữ nhân như vậy ai không có tâm tư? Cao đẳng quân quý như vậy tước quý nào có thể thờ ơ?

Quả là yêu nghiệt!!

Tiếng xì xào càng lúc càng lớn, mọi người đều bàn tán chuyện An Chiêu nghi trước đây từng cao giọng khẳng định mình xinh đẹp hơn cô tử Dư quốc, lần này xem ra nàng không còn mặt mũi nhìn ai rồi.

Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt Nạp Thiểu Song quét qua mặt An Chiêu nghi, cười khẩy.

Liêu Hoán Vân siết chặt khăn tay, giận đến cả người đều run lên.

Khanh Nhược Lan bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, nữ nhân của nàng thật sự có quá nhiều người nhìn đến rồi, nếu tiếp tục như vậy kẻ thù có thể xếp hàng dài từ ngoài thành vào đến Tầm vương phủ mất.

Lúc đưa Nạp Thiểu Song về chỗ ngồi, Khanh Nhược Lan vội xốc khăn vải trùm kín mặt của nàng lại, gằn giọng: "Đừng tháo xuống."

Nạp Thiểu Song: "???"

"Lúc này ta rất muốn hủy đi dung mạo của nàng..." Khanh Nhược Lan ghì mạnh lấy thắt lưng của Nạp Thiểu Song, đè thấp giọng: "Không kẻ nào được nhìn thấy nàng, không ai cả!"

Nạp Thiểu Song cảm nhận được sự sợ hãi cùng giận dữ của Khanh Nhược Lan, nhịn không được đưa tay chạm lên mặt mình. Trong lòng Nạp Thiểu Song hoảng hốt, nàng sợ gương mặt này của nàng sẽ hại đến Khanh Nhược Lan, nhưng lại nghĩ nếu như nàng không có gương mặt này, liệu năm đó nàng ấy có nguyện ý đến cầu thân nàng không?

Mâu thuẫn vẫn cứ chất chồng, nỗi đau trong lòng thì cứ dày đặc...

"Ân, cô sẽ không tháo xuống."

Bàn tay nắm chặt mép khăn rồi lại buông thõng ra, lẽ nào cả đời này nàng đều phải trốn sau tấm khăn này?

"Đừng sợ, là do ta nóng giận."

Khanh Nhược Lan sau khi hòa hoãn tâm tình mới nắm lấy bàn tay nhỏ của Nạp Thiểu Song, khe khẽ nói: "Tin ta, khi ta có được vị trí đó, sẽ không để nàng bị người khác tùy ý ngắm nhìn như vậy."

"Nhược Lan..."

Nàng tin, nàng nhất định sẽ tin...

Yến tiệc cũng rất nhanh bắt đầu, hoàng đế đặc biệt phân phó hạ nhân mang thức ăn đến bàn của Tầm vương nhiều một chút, còn ra sức dò hỏi sở thích của Nạp Thiểu Song.

Mỹ nhân một nụ cười đủ sức khuynh thiên hạ...

Nạp Thiểu Song ngồi chưa được bao lâu đã cảm nhận được trên dưới ba mươi mấy luồng chiếm hữu tin tức tố, chúng chẳng khác gì Nạp La Hằng cả,một lũ cặn bã...

Khanh đế niềm nở cười nói: "Thiểu Song thức ăn không hợp khẩu vị sao? Có cần trẫm cho người giúp nàng đổi?"

Nạp Thiểu Song vẫn còn ngây người suy nghĩ nên không có trả lời, Khanh đế đợi mãi không nghe được nàng nói gì, đành hắng giọng che giấu xấu hổ.

Hoàng hậu đang uống trà, bắt gặp cảnh này thì bật cười, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng a, nên thu liễm lại, đừng dọa sợ vương phi của Tầm vương."

Khanh đế đảo mắt, cầm chén rượu lên uống một ngụm.

Đan vương ở phía đối diện sợ là đã cầm lòng không được rồi, cầm ngay trản rượu bước đến chỗ Nạp Thiểu Song, cười nói: "Cô tử chắc là biết uống rượu nhỉ? Có thể cùng bản vương uống một chén?"

Nạp Thiểu Song ngây người rất lâu, đến lúc nhận thức được có người kính rượu thì Khanh Chỉ Hành cũng đã đứng mỏi chân: "Xin lỗi, cô chỉ thích uống rượu nhà mình."

Khanh Nhược Lan đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Đan vương, nghe Nạp Thiểu Song nói câu này khóe môi liền nhếch lên, vô cùng hài lòng.

Rượu nhà còn không phải ám chỉ nàng hay sao?

Đan vương xấu hổ nói: "Thất lễ."

Vốn muốn đi nhưng lòng lại không cho phép, Đan vương cứ đứng nhìn như vậy, mãi đến khi Nạp Thiểu Song tức giận quát: "Ngài đứng ở đây làm gì? Chắn mất tầm nhìn của cô!!"

Mỹ nhân giận dữ cũng xinh đẹp nữa...

Phát hiện bản thân thất thố rồi, Khanh Chỉ Hành vội chấp tay nói: "Thất lễ, bản vương lui."

"Đúng là một đám tước quý ngu ngốc..." Hoàng hậu thở dài, nho nhỏ nói với cung nữ của mình: "Để xem cái yêu phi đó còn làm loạn đến thế nào nữa. Quân quý, đừng nhìn vào dung mạo, dứt ra được thì tốt, không dứt ra được nàng ta nhất định sẽ hại chết ngươi."

Tiểu cung nữ ngoan ngoãn cúi đầu xuống.

Hoàng hậu nhướn mày: "Sợ rằng Khanh Chỉ Hành sẽ không thể giữ vững vị trí của mình..."

Nhờ sự xuất hiện của Nạp Thiểu Song mà yến tiệc hôm nay ồn ào hơn rất nhiều, bốn phía ánh mắt đổ dồn lên người nàng, lúc này nàng cảm tượng mình như thú lạ mới từ rừng già chạy ra vậy.

Do quá để tâm đến Nạp Thiểu Song nên Khanh đế cũng quên mất buổi thiết yến hôm nay dùng để làm gì, nhất tâm đều đặt lên người tiểu vương phi xinh đẹp kia, hận không thể một phát lôi nàng lên giường.

Mà Nạp Thiểu Song bắt gặp ánh mắt kia liền cảm thấy buồn nôn, hối thúc Khanh Nhược Lan cho nàng trở về, nàng sắp chống đỡ không nổi ánh nhìn của đám cặn bã kia rồi.

Khanh Nhược Lan từ lâu đã không muốn lưu lại, được ý của Nạp Thiểu Song liền dứt khoát đứng lên, nói: "Phụ hoàng nếu không có gì quan trọng có thể để nhi thần đưa vương phi trở về? Nàng hiện tại thân thể không khỏe, ở lâu chỉ sợ cầm cự không được."

"Vương phi mệt mỏi sao?" Khanh đế quên mất mình đang ở trên điện, lo lắng hỏi thăm: "Hay là để Thiểu Song lưu lại đây nghỉ ngơi đi."

"Cảm tạ phụ hoàng quan tâm, nhưng nhi thần không quen ngủ chỗ lạ." Nạp Thiểu Song uyển chuyển chối từ: "Vẫn là muốn trở về phủ nghỉ ngơi."

"Trước lạ sau quen, nàng cứ ở lại đây đi." Nói xong Khanh đế quay sang Tề công công nói: "Ngươi đi chuẩn bị phòng nghỉ cho vương phi đi, à nhớ chuẩn bị thêm..."

Không để Khanh đế nói xong, Khanh Nhược Lan đã lên tiếng đánh gãy: "Phụ hoàng không cần thay nàng chuẩn bị, dù gì Song nhi không quen sẽ không nghỉ ngơi được, thỉnh xin phụ hoàng cho nhi thần đưa nàng hồi phủ."

Hoàng hậu lúc này mới lên tiếng: "Hoàng thượng hà tất làm khó tiểu vương phi?"

Không phải hoàng hậu muốn giúp Khanh Nhược Lan, chỉ là nàng không muốn nhìn thấy Khanh đế vì nữ nhân khác mà phát điên phát cuồng như vậy.

Bị Hoàng hậu tạt gáo nước lạnh, Khanh đế chỉ có thể hừ lạnh một tiếng buông tha, phất tay nói: "Được rồi, đưa vương phi về cẩn thận."

"Vâng."

Được buông tha Khanh Nhược Lan nhanh chóng dìu Nạp Thiểu Song rời điện, một đường khuất sau trản đèn hoa đặt dọc bên bờ hồ trồng đầy bạch liên hoa...

Người đã đi từ lâu nhưng ánh mắt của Khanh Chỉ Hành vẫn dán chặt lên khung cảnh ngoài cửa, tưởng chừng như thấy được hồng y nhân xoay người lại, nở một nụ cười khuynh quốc khuynh thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi