KHUYNH THẾ PHỒN HOA

Đầu tháng, Đông Minh tiếp đoàn sứ giả từ các nơi đổ về, phần lớn đều là các vị vương tử bị Dư vương cũng là Đông Minh hậu từ hôn, muốn đến để xem sau khi từ chối bọn họ nữ nhân này có sống tốt hay không.

Đoàn người náo nhiệt từ thất quốc đổ về, đường phố Đông Minh cũng trở nên náo nhiệt hơn. Thương buôn nhân cơ hội này đổ về Đông Minh buôn bán giao thương, mong rằng có thể kiếm chác vào dịp đặc biệt này.

Thái Dư điện cũng được một dịp ồn ào, từ sáng đến chiều tiếp không dưới mười đoàn thương buôn đến dâng lễ vật, thậm chí còn phải phân phó người đi kiểm tra cống phẩm được đưa tới.

Nạp Thiểu Song vừa đi vừa chỉnh khăn trùm đầu của mình, liếc nhìn một bàn đầy lễ vật, hai chân mày cũng giãn ra.

"Đây là của ai vậy?"

"Thưa, là phía Nhữ Phồn mang đến, nói rằng tặng cho hoàng hậu nương nương." A Lý nói xong liền rút trong tay áo một lá thư đưa cho Nạp Thiểu Song: "Trần vương của Nhữ Phồn nhắn nô tỳ đưa cho ngài, nói tất cả tâm tình của ngài ấy đều đặt trong này."

Nạp Thiểu Song đến cả cầm thư cũng lười biếng, thản nhiên nói: "Vứt đi, để hoàng thượng thấy còn không sợ Trần vương lại bị hổ báo xâu xé đến chết sao?"

"Ni." A Lý đem thư nhét lại vào trong tay áo, đợi một lát sẽ mang đi vứt.

"Lại nói lần đó hắn bị Mộc Lan vồ nát vai vẫn có thể viết thư hay sao?"

"Thưa nương nương, nghe nói là hắn nửa năm nay tập dùng tay trái để viết chữ, để viết được lá thư này hắn cũng tốn không ít công phu."

"Một mảnh chân tình a." Nạp Thiểu Song bật ra một câu, chỉ là cảm khái, không có bất luận tình cảm nào bên trong: "Bất quá cô cũng không thích kẻ phô trương như hắn, tình tính thua xa hoàng thượng."

"Trong mắt nương nương, hoàng thượng luôn là ngươi tốt nhất rồi."

Nạp Thiểu Song liếc trắng mắt, cũng không cho ý kiến gì, tiếp tục đi kiểm tra cống phẩm. Trong mấy chồng lễ vật có một thứ thu hút Nạp Thiểu Song, kia hình dáng khá giống một khối đá, nhưng để ý kỹ dường như là huyết san hô.

"A Lý, cái kia..."

A Lý dời tầm mắt theo hướng tay chỉ của Nạp Thiểu Song, sau khi quan sát một hồi mới nói: "Hình như là huyết san hô từ phía Nam An gửi đến."

"Nam An không phải là quê hương của An Chiêu nghi sao?"

"Vâng."

Nạp Thiểu Song sớm đã không vừa ý Liêu Hoán Vân, sau khi Khanh đế chết, Liêu Hoán Vân lại không chịu quay về Nam An mà ở lì trong điện, rõ ràng đã mất chỗ dựa mà cứ như keo chó dính chặt không buông. Điều này khiến Nạp Thiểu Song nghi hoặc không thôi, điều tra mới phát hiện ra được Liêu Hoán Vân có tình ý với hoàng thượng, ngày ngày kiếm cơ hội để diện kiến long nhan.

Tất nhiên chuyện này đã chọc trúng vẩy ngược của Nạp Thiểu Song, mấy lần vẫn không bắt được tội trạng của Liêu Hoán Vân, cho nên nhân cơ hội lần này chọc điên nàng ta mới được.

Nghĩ là làm, Nạp Thiểu Song cầm khối huyết san hô ném xuống đất, lập tức trên sàn nhà đầy những mảnh vụn đỏ sẫm.

"Nương nương!!"

"Gói lại." Nạp Thiểu Song quét mắt nhìn sang A Lý: "Đưa đến chỗ của hồ ly tinh đi."

A Lý thở dài một tiếng, quân quý khi ghen lên đúng là đáng sợ mà~

Tuy bất mãn nhưng A Lý vẫn kêu người vào gói những mãnh san hô đã vỡ mang đến Kì Ánh cung của An Chiêu nghi.

Đợi khi người mang lễ vật đi được một lúc Nạp Thiểu Song mới vung vẩy tay áo đi đến Kì Ánh cung hóng hớt chuyện vui. A Lý buộc lòng phải đi theo nương nương tính tình quái đản nhà mình, trong lòng khẳng định nữ nhân này nhất định lại nghĩ ra quỷ kế nào đó để hại người.

Không ngoài dự đoán, Liêu Hoán Vân sau khi biết được lễ vật là khối huyết san hô mang về từ Nam An thì mừng rỡ tiếp nhận, chưa kịp mở ra đã vấp phải thứ gì đó mà ngã nhào xuống sàn.

Ở bên cạnh A Lý nhìn thấy rõ nhất, nương nương vừa phóng một hòn đá vào khiến Liêu Hoán Vân vấp trúng.

Bất đắc dĩ hạ thấp giọng nói: "Nương nương, ngài đừng có gây chuyện nữa."

Nạp Thiểu Song vờ như không nghe thấy, tiêu sái phẩy tay đi vào trong Kì Ánh cung, cao giọng nói: "Ây da, An Chiêu nghi ngã rồi sao? Cái kia lễ vật có làm sao hay không? Cô phải lựa chọn kỹ càng lắm mới lựa ra được khối san hô này, nếu như vỡ thì phải làm sao đây?"

Liêu Hoán Vân nghe thấy tiếng nói của Nạp Thiểu Song thì tức giận không nhẹ, trong lòng hiểu rõ mình đã trúng kế rồi, chỉ có thể ném bỏ hộp lễ vật trong tay để cho nha hoàn dìu đỡ đứng dậy.

"Nương nương thật có lòng rồi."

"An Chiêu nghĩ hiểu là tốt." Nạp Thiểu Song xoay người ngồi xuống ghế thái sư, lớn giọng ra lệnh: "Người đâu mở lễ vật ra xem thử đi, nhỡ như có sứt mẻ gì An Chiêu nghi lại nói cô đưa đồ hỏng đến cho nàng, như vậy sẽ hủy hết mặt mũi của Thái Dư điện chúng ta."

"Ni."

Nội giám nhanh chóng bước đến muốn mở hộp lễ vật thì bị An Chiêu nghi chặn lại, mặt trướng đỏ nói: "Không được mở."

"Tại sao a?" Nạp Thiểu Song bắt chéo chân, ngả người dựa vào thành ghế: "Nhỡ như An Chiêu nghi vu khống cô mang đồ hỏng đến Kì Ánh cung thì làm sao? Ở đây có nhiều người, chúng ta mở ra xem, biết đâu được cú ngã vừa rồi của An Chiêu nghi đã làm hỏng cống phẩm?"

Làm hỏng cống phẩm là tội không nhẹ, hơn nữa bên trong là huyết san hô quý hiếm vô cùng, nhỡ như thật sự hỏng rồi thì Liêu Hoán Vân thoát không nổi tội danh phá hoại công phẩm ngoại bang.

Liêu Hoán Vân nuốt một ngụm nước bọt, đành phải xuống nước trước: "Là đồ vật ở Kì Ánh cung, nương nương cứ để ta mở là được rồi."

"Hảo, vậy mời Chiêu nghi."

Trong lòng biết rõ món đồ bên trong đã bị hỏng rồi, nhưng Liêu Hoán Vân không thể không mở, âm thầm hít một hơi thật sâu, bàn tay run run mở nắp hộp ra.

Không ngoài dự đoán, huyết san hô bên trong đã vỡ vụn không dưới trăm mảnh.

Nạp Thiểu Song ghé mắt vào nhìn, giả vờ kinh ngạc: "Ai u, đúng là hỏng rồi, cô biết ăn nói làm sao với Nam An sứ giả đây?"

Liêu Hoán Vân nghiến chặt răng, đúng là rắn độc, đến chuyện phá hoại cống phẩm vu oan cho nàng cũng dám làm. Trách sao được, nữ nhân này bây giờ không chỉ là nhất quốc chi hậu mà còn là Dư vương quyền khuynh thiên hạ, có cho nàng chín cái mạng nàng cũng không dám cùng nữ nhân này tranh chấp.

"Hoàng hậu nương nương hiểu cho, là do ta không cẩn thận vấp ngã mới khiến cống phẩm rơi xuống đất, không phải cố ý làm hỏng."

"Nói gì thì nói cống phẩm cũng đã hỏng rồi." Nạp Thiểu Song vịn gò má của mình, chán nản tặc lưỡi: "Cô biết ăn nói thế nào với hoàng thượng đây? À được rồi, A Lý, ngươi bảo hoàng thượng đến xem thử phải giải quyết thế nào đi!!"

"Không được!! Không nên gọi hoàng thượng đến!!!" Liêu Hoán Vân hốt hoảng chụp lấy cánh tay của Nạp Thiểu Song: "Nương nương muốn gì cứ nói, chỉ cần không gọi hoàng thượng đến là được."

"Ni? Thật sao?" Nạp Thiểu Song lười nhác kéo khóe môi: "Cô muốn ngươi quay về Nam An, ngươi thấy thế nào?"

"Không thể!" Liêu Hoán Vân ra sức lắc đầu ngoày ngoạy: "Ta gả đến Đông Minh thì đã là người của Khanh gia, nhất định không quay về Nam An."

"Ồ, vậy sao?" Nạp Thiểu Song phất phất tay, nói tiếp: "A Lý, mời hoàng thượng đến đây đi."

"Hoàng hậu không nên làm thế!" Liêu Hoán Vân thở dốc một trận, nặng nề nói: "Ta biết lỗi của mình rồi, sẽ không tiếp cận hoàng thượng nữa, nương nương làm ơn tha cho ta một ngựa."

"Cô nói rồi."

Nạp Thiểu Song từ trên ghế quý phi đứng dậy, bàn tay đặt trên gò má của Liêu Hoán Vân miết mạnh một đường: "Một là ngươi rời khỏi Đông Minh, còn hai là để hoàng thượng đến giải quyết."

"Ngươi đừng ép người quá đáng!!"

"Cô đã cho ngươi lựa chọn mà ngươi còn không biết cảm kích." Nạp Thiểu Song khoát tay, lạnh nhạt nói: "Vậy thì cứ ở đó chờ hoàng thượng đến giải quyết đi, tội phá hoại cống phẩm cũng không phải là nhẹ."

"Ngươi..." Liêu Hoán Vân siết chặt nắm tay, hai mắt long lên sòng sọc, trừng trừng nhìn tấm lưng kia: "Ngươi đừng quá kiêu ngạo, về sau không biết ai hơn ai đâu."

"Cô không quan tâm về sau, cô quan tâm hiện tại." Nạp Thiểu Song nhấc nhấc mi, nhếch môi cười: "Nếu ngươi không lựa chọn, cô sẽ thay ngươi chọn lựa."

"Được, ta về Nam An!" Liêu Hoán Vân rít trong kẽ răng: "Nhưng ta sẽ không thua ngươi đâu, hãy chờ đó mà xem!!"

Đoạn lời, Liêu Hoán Vân đứng phắt dậy, một đường chạy vào phòng ngủ lôi hết đồ vật nhét vào tay nải, nàng sẽ theo đoàn sứ giả của Nam An trở về nước, nhưng không có nghĩa nàng từ bỏ Khanh Nhược Lan.

Nạp Thiểu Song khoanh tay trước ngực quan sát Liêu Hoán Vân, khóe môi cong lên, cùng nàng tranh người sao? Còn lâu mới được!

...

"Song nhi, trẫm nghe nói Liêu Hoán Vân muốn trở về Nam An, chuyện là thế nào?"

Nạp Thiểu Song đang tháo phụ sức trên tóc, nghe Khanh Nhược Lan hỏi cũng không có phản ứng gì lớn, từ tốn đặt lại trâm vàng xuống bàn trang điểm.

"À, đột nhiên nàng ta chạy đến tìm cô, nói nhớ nhà nên cô chuẩn nàng về Nam An."

Khanh Nhược Lan nhấc mi, lời của Nạp Thiểu Song nói nàng cũng chỉ tin được một nửa. Không có chuyện mà Liêu Hoán Vân đột nhiên nhớ nhà đòi về, lúc trước các nàng có ép thế nào nàng ta cũng không chịu về Nam An, nói gì mà gả đến Đông Minh rồi thì sẽ không quay về nữa. Thế mà giờ lại đột nhiên đòi về, chẳng phải rất kỳ quái sao?

"Nàng không nhún tay vào chứ?"

"Ừ hử?" Nạp Thiểu Song xoay người lại, nói: "Hoàng thượng, ngươi đến giúp cô tẩy trang."

"Hảo."

Khanh Nhược Lan đặt lại tấu chương xuống thư án, một đường tiến đến bàn trang điểm giúp ái hậu tẩy trang chải tóc.

Bầu không khí hòa hợp diễn ra, không ai nói với ai câu nào, yên lặng lắng nghe tiếng gió lùa ngoài song cửa.

Bông vải mềm mại lướt qua gương mặt trắng nõn, dù cho là tẩy trang đi chăng nữa nữ nhân này vẫn rất xinh đẹp, đường nét tinh tế hài hòa, trang dung cũng chỉ như dệt hoa trên gấm mà thôi.

"Kỳ thật cô có nhún tay vào." Nạp Thiểu Song nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu trong gương đồng, thành thật khai báo: "Cô không chịu nổi ánh mắt ả nhìn ngài."

Khóe môi Khanh Nhược Lan kéo lên, đặc biệt hài lòng với thái độ hợp tác này của Nạp Thiểu Song, dịu dàng nói: "Tử Đồng ghen sao?"

Ánh mắt lướt qua hình ảnh phản chiếu trong gương, Nạp Thiểu Song rầu rĩ gật đầu.

Ý cười trong mắt Khanh Nhược Lan càng thêm đậm, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu nàng, ngọt ngào nói: "Trẫm rất vui."

"Hoàng thượng không giận cô chứ?"

"Tất nhiên." Khanh Nhược Lan vuốt tóc của Nạp Thiểu Song cho ngay ngắn trước rồi mới cầm lược lên giúp nàng chải đầu: "Trẫm cũng không muốn để Liêu Hoán Vân ở lại, nữ nhân này mưu mô xảo trá, nhỡ như âm thầm liên lạc với Nam An gây loạn trong nội cung thì phiền phức lắm."

"Như vậy có khi nào mất đi mối giao hảo giữa hai nước?"

"Trẫm không có ý cùng Nam An giao hảo." Khanh Nhược Lan cúi đầu thì thầm vào tai của Nạp Thiểu Song: "Trẫm muốn có cả Nam An."

Nạp Thiểu Song kéo môi cười, nàng đoán không sai, nữ nhân của nàng hùng tâm tráng khí sao có thể chịu để một miếng mồi ngon như Nam An vụt mất?

"Hoàng thượng, cô ủng hộ ngài."

"Trẫm cũng chỉ cần lời này của nàng mà thôi." Khanh Nhược Lan nho nhỏ nói tiếp: "Trẫm sẽ là Nam An vương, còn nàng sẽ là Nam An hậu."

Nạp Thiểu Song khẽ cười, đối với tham vọng này, nàng chưa từng bài xích.

Loạn thế tránh sao được cá lớn nuốt cá bé?

Kẻ có tài sao có thể chôn vùi tài năng lỗi lạc?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi