KHUYNH THẾ PHỒN HOA

"Ngươi thật sự bị một cái nha hoàn vả miệng sao?"

Hồ vương gần như thét lên, trừng trừng mắt nhìn hoàng huynh vô năng ngồi đần ra ở trên ghế đẩu. Lúc này hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhục nhã thay cho hoàng huynh của hắn, thay cho toàn bộ Phiên Hữu.

"Ngươi im lặng đi!" Tông Hiền gắt lên trong cổ họng: "Ta như vậy chưa đủ nhục hay sao mà ngươi còn hét lên?"

"Hoàng huynh, ta thật sự thất vọng về ngươi. Đường đường là Thái tử một nước vậy mà dễ dàng bị một ả cẩu nô đánh trước mặt bao nhiêu người, kia còn là quân quý nữa, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết nhục nhã ngày hôm nay!!"

"Phải, ta là Thái tử, nhưng chỉ là một tên giả Thái tử!" Tông Hiền giận dữ đẩy ghế đứng bật dậy, quát: "Chỉ bởi vì ta chỉ là một kẻ thế thân nên mới bị tiện nô xem thường, chỉ bởi vì ta chỉ là một kẻ thế thân nên khắp Phiên Hữu chẳng ai coi trọng ta!"

"Ngươi hà tất vì chuyện này mà đôi co với họ?" Hồ vương nói: "Chẳng phải từ đầu ngươi biết rõ bản thân chỉ là hình nhân thế mạng cho Thái tử thật sự sao?"

"Ta biết rõ thì đã sao? Ta làm thế nào chấp nhận được chuyện này chứ?" Tông Hiền nói như thét lên: "Tại sao không phải là ta? Tại sao lại là Tông Yến chứ?"

"Ngươi đừng lớn tiếng."

Hồ vương đảo mắt nhìn quanh, cẩn thận đến mức đóng cả cửa sổ lại, đầy mặt không hài lòng nhìn Tông Hiền.

Vị hoàng huynh này của hắn không phải kẻ bất tài, chỉ là hắn quá nhu nhược càng không có chí tiến thủ, nếu để hắn làm hoàng đế thì sớm hay muộn Phiên Hữu cũng bị hắn liên lụy. Nhưng Tông Yến hoàng tỷ thì khác, nàng thông minh mưu lược, tâm ngoan thủ lạt, ra tay đủ tàn nhẫn, chỉ có Hòa Ân vương mới xứng đáng trở thành Phiên Hữu đế.

"Đừng nói đến chuyện này nữa." Hồ vương nói: "Ta mới nhận được thư của nhị tỷ, nàng nói vài ngày nữa nàng sẽ đến Đông Minh."

"Nàng đến đây làm gì?"

"Bệnh tình của Giai Kiều không có chuyển biến tốt, quá nóng lòng nên nàng quyết định đến Đông Minh, tiên hạ thủ vi cường đem Đông Minh hậu về Phiên Hữu một chuyến."

Tông Hiền hít một hơi thật sâu: "Lẽ nào Tông Yến định để Tông Giai Kiều làm Phiên Hữu hậu?"

"Có lẽ là vậy..." Hồ vương chán nản thở dài: "Hồng nhan họa thủy quả không sai, nếu như Tông Giai Kiều chết đi thì tốt biết mấy, chúng ta ai cũng không cần phải lo một ngày nào đó Phiên Hữu mất vì một quân quý."

"Lẽ ra phải là ta trở thành Thái tử mới đúng, Tông Yên nàng ta..."

"Hoàng huynh." Hồ vương không vui nói: "Chúng ta đều biết không ai xứng đáng với ngôi vị đó hơn Tông Yến."

"Được rồi, không nói thì không nói."

Tông Hiền thở dài, chỉ khi những việc liên quan đến Thái tử vị mới khiến hắn trở thành một con người thiếu suy nghĩ như vậy. Nhưng đâu phải chỉ mình hắn mới cảm thấy như thế, dù là bất cứ ai, khi quyền uy của mình sắp bị đoạt mất đều sẽ giống như hắn bây giờ.

"Sắp tới chúng ta nên chuẩn bị kỹ lưỡng hơn." Tông Hiền hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Có thể khi Tông Yến đến, những gì nàng làm sẽ để lại hậu quả khó lường..."

...

"Bệ hạ."

Nạp Thiểu Song vừa đi theo phía sau Khanh Nhược Lan vừa huyên thuyên: "Bệ hạ ngài xem, ngài hứa với cô thế nào? Đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì, có phải ngài muốn lừa gạt cô không?"

Khanh Nhược Lan tiêu sái đi vào trong nội điện, phất tay cho lui nha hoàn hầu hạ, nhất phái thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra."

Trong lòng Nạp Thiểu Song nóng ruột gần chết mà Khanh Nhược Lan vẫn cứ bình thản như không, chọc cho nàng xù lông giãy nãy.

"Bệ hạ có nghe cô nói cái gì không hả?!"

Khanh Nhược Lan phất tay áo ngồi xuống trường kỷ, dang rộng tay ra: "Tử đồng, đến để trẫm ôm một cái."

"Cô không có tâm tình!" Nạp Thiểu Song thiếu điều nhào đến mắng xối xả vào mặt quân vương trẻ: "Ngài là kẻ lừa đảo! Cô không tin ngài nữa!"

"Rốt cuộc là nàng muốn nói cái gì?" Khanh Nhược Lan nhướn mày, không hài lòng mà nói tiếp: "Trẫm còn chưa hiểu rõ đầu đuôi đã bị nàng gắn cho danh phiến tử rồi."

Nạp Thiểu Song nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ: "Bệ hạ còn giả ngốc với cô?"

"Tử đồng này, từ nãy đến giờ trẫm vẫn không hề nghe được lý do chính mà nàng muốn nói là gì. Nàng cứ vòng vo đủ thứ chuyện, rồi bảo trẫm không giữ lời hứa, rốt cuộc là trẫm hứa gì với nàng? Nếu có thì nàng phải nói rõ ra, trẫm hứa với nàng nhiều chuyện như vậy, làm sao biết nàng muốn nói đến cái nào."

Nạp Thiểu Song nghẹn đến nội thương, quắc mắt: "Ngài hứa dẫn cô đi săn, giờ thì sao nào?"

Khanh Nhược Lan vươn tay cầm lấy bình trà, nghe Nạp Thiểu Song nói xong thì à lên một tiếng, đem nước trà trong bình rót vào chén sứ họa tiết xanh.

"Đúng là trẫm có hứa chuyện này."

"Thế thì ngài định làm thế nào?"

"Đợi vài ngày nữa đi." Khanh Nhược Lan đặt lại chén trà xuống bàn, đưa mắt nhìn sang Nạp Thiểu Song mà nói: "Trẫm cần thu xếp chút chuyện, vài hôm nữa tiễn sứ giả thì tổ chức một buổi săn bắn, nàng thấy thế nào?"

Nạp Thiểu Song hoài nghi: "Thật không?"

"Trẫm đã lừa nàng sao?"

Ngẫm lại Khanh Nhược Lan chưa từng lừa nàng, trong lòng cũng trấn định hơn, không suy nghĩ nhiều đã chọn tin tưởng.

"Hảo, ngài nhất định phải nhớ lời nói hôm nay đó."

"Được rồi, được rồi, đến để trẫm ôm một cái đi." Khanh Nhược Lan đáng thương hề hề nhìn Nạp Thiểu Song: "Cả ngày hôm nay trẫm mệt sắp chết rồi."

Nạp Thiểu Song cừu nhỏ không hề biết mình bị sói đói lừa gạt, ngoan ngoãn đi tới cạnh nàng, dâng lên một nụ hôn an ủi. Thường thì chỉ cần Nạp Thiểu Song hôn một cái thì Khanh Nhược Lan sẽ ôm nàng vào lòng, nói như vậy cũng đủ khiến nàng ấy đỡ mệt hơn.

Nào ngờ hôm nay không hề có ý tốt hôn một cái, môi chạm môi liền biến thành lão sắc lang một phát đem nàng ôm vào trong phòng. Lúc này Nạp Thiểu Song mới hiểu lý do vì sao Khanh Nhược Lan đuổi hết nha hoàn ra ngoài, ngay cả A Lý cũng không cho lưu lại.

Sắc lang đúng là sắc lang!!!!

Mãi đến chiều muộn Khanh Nhược Lan mới chịu buông tha cho thắt lưng đáng thương, hại tiếng của Nạp Thiểu Song cũng bị ách, chỉ có thể ai oán nuốt mấy ngụm cháo loãng.

Khanh Nhược Lan sẵn lòng hầu hạ bên giường ái hậu, múc một thìa cháo thổi nguội bón đến miệng nàng: "Ăn thêm một chút đi."

Nạp Thiểu Song lắc đầu, tiện tay đẩy chén cháo sang một bên, nói: "Không ăn nữa, muốn ngủ."

"Vậy thì nàng ngủ một chút đi." Khanh Nhược Lan với tay lấy khăn giúp Nạp Thiểu Song lau miệng: "Tối nay trẫm ở lại đại điện, có vài chuyện cần nói với sứ giả, nàng không cần chờ trẫm."

"Lại phải ở lại đại điện?" Nạp Thiểu Song nói như hét lên: "Gần một tuần nay ngài ở mãi trong đó vẫn chưa đủ hay sao?"

"Đây là chính sự, nàng nên biết rõ khi trẫm ở vị trí sẽ không thể dành cho nàng nhiều thời gian mà."

Nạp Thiểu Song ũ rũ cúi đầu, bàn tay nhỏ với ra nắm chặt góc tay áo của Khanh Nhược Lan nhẹ nhàng kéo hai cái.

Nhìn thấy ái hậu bày ra bộ dáng đáng thương như vậy, Khanh Nhược Lan cũng không đành lòng, nhưng nàng không thể không đi gặp sứ giả, chỉ có thể nhỏ giọng dỗ dành.

"Song nhi ngoan, trẫm hứa với nàng, sau khi tiễn sứ giả đi rồi sẽ dành hẳn một ngày cho nàng, được không?"

Nạp Thiểu Song không chịu, phụng phịu lắc đầu.

"Hảo, hảo, dành hết thời gian rảnh rỗi của trẫm cho nàng được không?" Khanh Nhược Lan xoa xoa gò má của nàng, nói tiếp: "Ngoan nào, chịu đựng vài ngày nữa, nhé?"

Bàn tay nhỏ vẫn cứ nắm chặt tay áo hoàng bào không chịu buông, Khanh Nhược Lan bất đắc dĩ gỡ tay của Nạp Thiểu Song ra.

Nạp Thiểu Song giữ chặt hơn, hai mắt đã bắt đầu ướt nước.

"Hảo, hảo, trẫm ở thêm với nàng một lúc nữa." Khanh Nhược Lan vội kéo Nạp Thiểu Song vào trong lòng: "Ngoan, không được khóc, nàng giờ là nhất quốc chi hậu rồi, không thể tùy tiện rơi lệ được."

"Không làm vương hậu nữa đâu..." Nạp Thiểu Song lí nhí nói tiếp: "Làm vương hậu rồi cái gì cũng không được làm, còn không được gần gũi ngài, cô không muốn làm vương hậu nữa!"

"Song nhi."

Khanh Nhược Lan ảm đạm thở dài, là do nàng dành không đủ thời gian cho Nạp Thiểu Song mới khiến nàng ấy có suy nghĩ như vậy. Trong lòng tự nhủ sau khi an bài hoàn tất mọi chuyện, nàng nhất định sẽ dành hết thời gian của mình bồi bên cạnh ái hậu, để cho nàng ấy bớt cảm thấy quạnh quẽ.

Tuy vậy Nạp Thiểu Song cũng chả vui vẻ lên được chút nào, tay vẫn cứ nắm chặt tay áo của Khanh Nhược Lan, trên mặt đầy vẻ thất vọng.

"Song nhi."

Không có tiếng đáp lại nhưng Khanh Nhược Lan vẫn kiên nhẫn nói tiếp: "Đừng sinh khí, trẫm nhất định sẽ dành thời gian cho nàng khi tiễn sứ giả đi xong."

"Ân, cô biết rồi." Nạp Thiểu Song mím môi dưới: "Có lẽ A Lý nói đúng, cô nên học quen với việc ngài dành ít thời gian cho cô."

"Thôi nào, trẫm biết trẫm không tốt." Khanh Nhược Lan nhẹ nhàng nâng cằm Nạp Thiểu Song lên, dịu dàng ấn lên trán nàng một nụ hôn: "Yên tâm, dù thế nào, trẫm vẫn ở bên cạnh nàng."

Nạp Thiểu Song vươn tay vòng qua cổ của quân vương trẻ, thu ngắn khoảng cách giữa hai người. Nhiều đêm rồi nàng không thể ở trong vòng tay ấm áp kia chìm vào một giấc ngủ không mộng mị, có lẽ nàng nên học quen với điều đó thay vì cứ liên tục than thở.

Nữ nhân này kiêu hùng chí lớn, nắm trong tay vận mệnh giang sơn, sao có thể để nhi nữ thường tình níu kéo bước chân?

Tự cổ chí kim, quân quý không nên có những cảm xúc ghen tuông đố kỵ, phạm phải đại tội thất đức đáng hưu. Nhưng Khanh Nhược Lan hết lần này đến lần khác dung túng nàng, dung túng đến tùy tiện nàng làm càn, nhưng có nhiều lúc nàng nên hiểu rõ thân phận của mình.

Cảm nhận được sự run rẩy trong tim Nạp Thiểu Song, Khanh Nhược Lan dịu dàng đáp lại cái ôm của nàng, vùi đầu vào hõm cổ, hít một hơi hương lan thanh mát tràn ngập buồng phổi.

"Song nhi, trên đời này, trẫm chỉ yêu duy nhất một mình nàng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi