KHUYNH THẾ PHỒN HOA

Tiếng bước chân vang lên liên tục không ngừng, thái y tích cực ở bên trong chữa trị còn cấm vệ quân thì canh chừng nghiêm ngặt bên ngoài không cho ai tùy ý bước vào trong.

Trong lòng Nạp Thiểu Song giật nảy, chỉ là một hoàng tước ngã bệnh, có cần phải điều động nhiều người vậy không? Nhưng một suy nghĩ khác lại lóe lên, có khi nào Ly Chiêu chính là trữ quân của Lục Du không!?

Chưa bao lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng khóc than của nữ nhân, không ngờ cấm vệ quân lại cho họ vào, dáng vẻ cung cung kính kính. Có tổng cộng nữ nhân, đều mặc cẩm phục hoa lệ, đầu cài mấy chục kiện trang sức, bước một bước thì gào khóc một tiếng.

Nữ nhân mặc y phục hồng sắc níu níu kéo kéo tay áo của Thái y mà hỏi: "Bệ hạ làm sao rồi? Sao lại đột ngột ngã bệnh?"

"Xin quý phi nương nương bình tĩnh." Thái y từ tốn nói tiếp: "Tình hình của Đạt Lý không tốt, bệnh cũ lại tái phát."

Đầu Nạp Thiểu Song oanh một tiếng, nàng nhớ ra rồi, Đạt Lý là cách gọi hoàng đế của Lục Du. Nếu nữ nhân mặc hồng y kia không kêu một tiếng "bệ hạ", có thể Nạp Thiểu Song sẽ không bao giờ phát hiện ra chuyện này.

Vậy có nghĩa... Ly Chiêu là quốc vương Lục Du!?

"Bệ hạ!" Hai vị nương nương còn lại bám chặt ở bên giường, khóc đến thiên hôn địa ám: "Ngài mở mắt ra nhìn thần thiếp đi, bệ hạ!!"

Vạn quý phi giận dữ quát vào mặt lão thái y: "Các ngươi bảo bọn ta làm sao bình tĩnh? Hả? Bệnh tình bệ hạ nhiều năm như vậy vẫn không thuyên giảm chút nào, chỉ có thể là các ngươi làm việc thất trách mà thôi."

"Nương nương đừng nói như vậy mà tội cho chúng thần!" Lão thái y già run rẩy nói: "Bệnh của Đạt Lý là từ nhỏ sinh ra đã có, muốn trị khỏi không thể chỉ trong một sớm một chiều."

Hà Chiêu nghi đứng bật dậy, giận đến ngũ quan cũng di chuyển: "Tất cả là do các ngươi kém cỏi mà thôi."

"Chẳng phải đã nói dẫn về được cô tử Dư quốc rồi hay sao?" Tố tài nhân vừa khóc vừa nói: "Tại sao bệnh tình của bệ hạ vẫn không khỏi?"

Vừa nghe nhắc đến mình, Nạp Thiểu Song không khỏi chột dạ, vô thố lùi lại một chút, vô tình đụng trúng bình hoa trên bàn phát ra tiếng lanh canh.

Ngay lập tức mọi ánh mắt đều tập trung về phía nàng...

"Kia là ai vậy?" Vạn quý phi đưa mắt hỏi nha hoàn hầu hạ: "Sao nàng ta lại ở đây?"

"Thưa quý phi nương nương, nàng ta là cô tử Dư quốc được Đạt Lý đưa đến đây."

Hà Chiêu nghi nghe xong liền quát lên: "Bắt lấy nàng ta mang đến đây!!"

Bốn phía hộ vệ liền bao vây lấy Nạp Thiểu Song, hoàn toàn không ý thức được đối phương chỉ là một quân quý, dùng hết sức lôi kéo ném mạnh nàng xuống dưới chân của Vạn quý phi.

"Thái y ngài còn chờ cái gì nữa?" Tố tài nhân chỉ tay vào Nạp Thiểu Song mà nói: "Chẳng phải chỉ cần có máu của hỗn huyết tộc nhân sẽ làm ra thuốc dẫn trị bệnh cho bệ hạ hay sao?"

"Đúng vậy." Thái y chằm chằm nhìn vào Nạp Thiểu Song, nói: "Hỗn huyết tộc nhân là người mang dòng máu thuần khiết nhất, nếu dùng máu nàng ta làm thuốc dẫn có thể trị được bệnh của Đạt Lý."

"Đưa kiếm cho bản cung!" Vạn quý phi tiếp nhận kiếm từ hộ vệ, lưỡi kiếm bén nhọn chĩa về phía nàng: "Có thể chết vì bệ hạ là vinh hạnh của ngươi!"

Nạp Thiểu Song hoảng hốt muốn chạy thì bị đám hộ vệ phía sau ném ngược trở về, đầu va vào cạnh giường đau điếng. Ngẩng đầu lên lại thấy cái kia âm trầm lưỡi kiếm hướng về phía mình, Nạp Thiểu Song vội lách người né ra, đường kiếm sượt qua đâm thẳng vào bục gỗ để giày.

Vừa thoát khỏi quỷ môn quan không biết nên vui hay nên buồn nữa, Nạp Thiểu Song trợn trừng hai mắt nhìn Vạn quý phi: "Có gì từ từ mà nói, sao lại động đến đao kiếm như vậy?"

"Bản cung không có gì để nói với ngươi!" Vạn quý phi nghiến răng, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị: "Chết rồi đến mà hỏi Diêm vương đi!!"

Lần nữa định lách người bỏ trốn thì vai bị hai hộ vệ kiềm giữ, Nạp Thiểu Song có giãy cũng giãy không ra, chỉ có thể mở to mắt nhìn lưỡi kiếm càng lúc càng gần ngực trái của mình.

"Dừng lại!!"

Tiếng nói vang lên không lớn như đủ thu hút sự chú ý của mọi người, không ai nói ai đều đồng loạt quay về phía giường.

"B-bệ hạ?"

Ly Chiêu ôm chặt ngực chống đỡ đau đớn ngồi dậy, nói: "Không được gϊếŧ nàng."

"Tại sao?" Tố tài nhân khóc đến độ sắp ngất đi, kéo tay áo của Ly Chiêu mà nghẹn ngào: "Bệ hạ, hãy nghĩ cho mình đi, ngài..."

"Nếu mất nàng ta, chúng ta sẽ không còn gì để gây áp lực cho Đông Minh."

Động tác tay của Vạn quý phi cũng vì thế mà ngập ngừng, cuối cùng là ném kiếm xuống đất, chạy đến theo hội khóc lóc inh ỏi.

"Bệ hạ, ngài không thể có chuyện gì được, Lục Du còn cần có ngài!"

Thái y cũng khuyên nhủ: "Đạt Lý, ngài dưới gối chưa có hoàng nhi, nên vì đại cục mà suy nghĩ."

"Đủ rồi, trẫm không thể chỉ nghĩ cho mình." Ly Chiêu phất phất tay: "Các nàng cũng lui xuống đi, khóc lóc ồn ào đau hết tai trẫm."

"Bệ hạ."

Ly Chiêu liếc một cái, các nàng vội vàng ngậm miệng lại, nhanh chóng rời đi, đến đại môn vẫn luyến tiếc nhìn thêm một cái nữa.

"Các ngươi cũng đi đi." Ly Chiêu chậm chạp mở miệng: "Cũng chỉ là chút mao bệnh, không sao đâu."

"Đạt Lý nên bảo trọng long thể."

Lão thái y nói xong, cung cung kính kính dẫn theo đồ đệ trong Thái Y viện rời đi.

Trong phòng chỉ còn hai người, bầu không khí yên lặng bao trùm khiến cho ai cũng cảm thấy có chút không quen.

"Chuyện ngươi muốn nói..."

Nạp Thiểu Song co rúm người ngồi dưới sàn, đôi môi nhỏ mấp máy: "Là dùng cô làm thuốc dẫn cho ngươi?"

Ly Chiêu ngồi ở trên giường, duy trì yên lặng, mắt vẫn dán chặt trên người Nạp Thiểu Song không dời đi một khắc.

Nạp Thiểu Song vùi đầu vào hai tay, yếu ớt buông ra một tiếng thở dài, xem ra kết cục của nàng cũng sẽ như tỷ muội Nạp tộc, chết trong đau đớn tủi nhục. Đây là số mệnh, có tránh cũng tránh không khỏi, nhưng để đối diện cũng chẳng dễ dàng gì.

"Trẫm sẽ không để nàng chết."

"Khi bệnh tình ngươi trở nặng, đám người đó vẫn sẽ lấy mạng cô..." Nạp Thiểu Song trào phúng nói: "Một câu "không để nàng chết" của ngươi chỉ để dỗ dành cô yên tâm làm con tin mà thôi."

Ly Chiêu lần đầu cảm thấy mình thất bại như vậy, yếu ớt nói: "Xin lỗi."

"Trước sau gì cô cũng sẽ chết, dù là ai đi nữa, cũng không thể thay đổi được, đúng không?"

Ly Chiêu không trả lời, yên tĩnh cúi đầu xuống.

"Nói đi."

"Sao?"

"Cần bao nhiêu máu mới đủ?" Nạp Thiểu Song lẩm bẩm: "Để cô chết một cách thống thống khoái khoái đi..."

"Trẫm đã nói, sẽ không để nàng chết."

"Nói đi!"

Ly Chiêu cắn chặt răng, đem chăn xốc lên, một phát kéo Nạp Thiểu Song ném lên trên giường, bản thân phủ lên người nàng. Mặc cho xương cốt đang gào thét trong những cơn đau hay là cơ bắp đều tê nhức không thể cử động mạnh vẫn muốn cho nữ nhân này biết này chưa từng nghĩ tổn hại qua nàng.

"Nạp Thiểu Song nàng nghe cho rõ, trẫm sẽ không để cho nàng chết!"

"Đừng nói như thể ngươi là người tốt muốn giúp đỡ cô!" Nạp Thiểu Song nói như thét lên: "Mục đích ngươi đưa cô đến đây cũng chỉ là muốn lấy máu của cô làm thuốc dẫn cho ngươi!"

"Từ đầu trẫm không hề muốn mạng của nàng!"

"Ly Chiêu ngươi thôi diễn kịch đi!" Nạp Thiểu Song chụp lấy cổ áo của nàng, hốc mắt đỏ bừng lên, phiến môi run rẩy mấp máy: "Các ngươi đều giống nhau, đều muốn cô phải chết..."

Nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết, từng giọt ướt đẫm chẩm hoa, chạm đến nơi yếu đuối nhất trong lòng.

"Trẫm xin lỗi..."

Nạp Thiểu Song nhắm mắt lại, nếu như có thể ngủ một giấc không bao giờ tỉnh dậy thì tốt biết mấy. Sẽ không phải nhìn bản thân ngay cả sinh mạng của chính mình cũng không quyết định được, sẽ không phải thấu hồng trần sinh ly tử biệt bi ai.

Kiếp người hèn mọn, trôi nổi giữa tầng tầng lớp lớp tuyệt vọng.

Cả Ly Chiêu và Nạp Thiểu Song đều là thân bất do kỷ, cả hai chẳng ai nắm giữ nổi vận mệnh của mình.

...

"Không tìm thấy? Tại sao chứ?"

Khanh Nhược Lan suy sụp nhìn những tấu sớ được dâng lên, nàng đã lật tung cả Nam An này lên, kết quả cũng không thay đổi, lẽ nào Song nhi của nàng không có ở đây?

"Hoàng thượng, có vẻ như từ lúc đầu chúng ta đã đi sai hướng rồi."

Hồng Lam trầm ngâm một lúc rồi nói: "Mảnh ngọc bội của Nam An công chúa, cố tình đi thuyền rồi ghé qua Xích Đan, xem ra bọn bắt cóc đang muốn đánh lạc hướng của chúng ta."

"Chết tiệt." Khanh Nhược Lan rít lên trong cổ họng: "Bọn đó muốn gì ở Song nhi? Đến giờ vẫn không nhận được bất kỳ lá thư nào từ phía họ, lẽ nào bọn chúng bắt nàng không phải vì muốn gây áp lực cho Đông Minh?"

"Rất có thể." Hồng Lam chỉ tay vào bản đồ, nói: "Hoàng thượng ngài xem, chúng ta đều đã bỏ lỡ một chuyện, bọn chúng nếu đã đánh lạc hướng thì sẽ cố tình chọn con đường an toàn nhất để đi."

"Nếu vậy chỉ có thể là..." Khanh Nhược Lan liếc nhìn ba hướng rẽ từ Xích Đan, một là Phiên Hữu và hai là Lục Du.

"Sau khi nương nương mất tích, sứ giả Phiên Hữu đã bỏ đi, Phiên Hữu tương đối khả nghi trong việc này. Nhưng Ly An công chúa cũng rất đáng ngờ, việc gì khiến nàng ta hạ độc vào yên chi tuyết? Việc gì khiến nàng ta phải lưu lại Đông Minh?"

"Trẫm không thể chờ lâu hơn được nữa, tình hình của Song nhi hiện tại..."

"Hoàng thượng, dù thế nào cũng phải bình tĩnh."

Hồng Lam nhướn mày, hoàn toàn không hài lòng với việc Khanh Nhược Lan mất bình tĩnh trong thời khác quan trọng này.

"Chúng ta đều biết rõ, để đấu cùng lúc với Lục Du và Phiên Hữu không phải chuyện dễ."

"Vậy ngươi muốn trẫm phải làm thế nào?" Khanh Nhược Lan hất đổ cả thư án, hai mắt đỏ bừng bừng lên: "Nữ nhân của trẫm bị bắt đi biết bao lâu rồi ngươi biết hay không? Trẫm làm sao có thể bình tĩnh được đây?"

"Trước tiên chúng ta nên cử do thám đến Lục Du và Phiên Hữu tìm hiểu, không thể khiêu chiến với cả hai ngay lúc này đâu."

"Theo ý ngươi đi..." Khanh Nhược Lan mệt mỏi đổ sụp xuống ghế Thái sư: "Chỉ cần tìm được ái hậu của trẫm, thế nào cũng được..."

"Hoàng thượng..."

Hồng Lam muốn khuyên, lại chẳng biết phải khuyên như thế nào. Chính nàng đã trải qua một cuộc chia ly nên nàng là người hiểu hoàng thượng nhất, lúc này nếu càng gượng ép chỉ khiến nước tràn ly mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi