KHUYNH THẾ PHỒN HOA

Từ một tẩm cung hoang vắng chuyển đến Thái Cực điện, Nạp Thiểu Song cũng không biết lý do mình bị chuyển đi, có thể là do Ly Chiêu muốn chính mắt giám sát nàng mới thấy yên tâm chăng?

Bất quá, sao cũng được, Nạp Thiểu Song cũng chẳng quan tâm, dù sao nàng trốn cũng trốn không thoát, cứ yên lặng đợi thời cơ thì hơn.

Từ trước đến nay Ly Chiêu vẫn giữ một mặt khiêm khiêm quân tử, hoàn toàn không làm gì xâm phạm khiến cho Nạp Thiểu Song cảm thấy khó chịu, trong lòng cũng cảm thấy có hảo cảm với nàng. Tính cách của Ly Chiêu khá trầm lặng, nét này thì bất đồng với Khanh Nhược Lan, chỉ có điều đối phương lại rất hay bày tỏ suy nghĩ với nàng, còn nói đến tận hứng mới thôi.

Biết Nạp Thiểu Song thích chim anh vũ, Ly Chiêu cho người tìm tất cả chim anh vũ thả vào hoa viên bên cạnh Thái Cực điện để ngày nào Nạp Thiểu Song cũng có thể nhìn thấy chúng.

Chỉ có điều Nạp Thiểu Song là một người yêu thích tự do, ghét bị trói buộc kiềm hãm, nên dù sống trong cung vàng điện ngọc, cẩm y ngọc thực nàng vẫn cảm thấy không vui.

Một ngày thu mát mẻ, Nạp Thiểu Song nằm dài ở trên tháp, tay cầm quạt lụa trong suốt ngắm nghía. Không biết loại quạt này làm loại lụa gì mà có thể trong suốt được như vậy, họa tiết thêu cũng phi thường đẹp mắt, thậm chí càng nhìn càng không nỡ buông tay.

Nếu như ở Đông Minh cũng có loại quạt này thì tốt biết mấy nhỉ?

Nghe nói Ly Chiêu đã thuê hơn hai mươi may sư đến hoàn thành quạt thêu này cho nàng, họa tiết thậm chí là màu chỉ đều được lựa chọn tỉ mỉ, một vài chi tiết còn được dát vàng lên.

Nạp Thiểu Song vô cùng yêu thích nó, còn tự mình đề lên một câu trong Đề Đô thành Nam trang của Thôi Hiệu: Đào hoa y cựu tiếu đông phong. Bất quá, tranh thêu bên trên là hoa mai, còn là mai đỏ, nhưng mai đỏ với đào hồng cũng không khác bao nhiêu, nên thôi đề đào hoa cũng tạm được.

Tạp Hồng vừa châm trà vừa nói: "Cô tử, trông ngài rất vui."

"Cô vui chỗ nào chứ?" Nạp Thiểu Song lẩm bẩm: "Cô sắp buồn chết rồi!!"

"Ha hả, cô tử, ngài không phải nói buồn sao? Sao không ra ngoài đi dạo?" Tất Nhữ kiễng chân lấy bình sứ ở trên kệ xuống để lau chùi, thuận miệng nói xen vào: "Hôm nay thời tiết cũng tốt lắm, hoa nở đẹp, biết đâu tìm được ít hoa về trưng trong bình."

"Cô không có cái nhã hứng đó."

Nạp Thiểu Song đặt lại quạt lụa vào hộp, xoay người vén váy xuống tháp, bàn chân nhỏ xíu chạm vào mặt đất lạnh thì vội rụt chân lại.

"Mấy hôm nay trời lạnh, Cơ Thiến không biết chịu nổi không."

"Cô tử yên tâm, nha đầu đó tuy hơi yếu ớt nhưng đã chịu qua không ít cực khổ, chút lạnh lẽo mùa thu không đánh gục được đâu." Tạp Hồng ngẩng đầu lên, chỉ vào buồng trong, nói: "Giờ này chắc đang ngủ rồi."

"Ngủ thì tốt, dù sao dậy rồi thì giống như cô cũng không có gì làm."

Tất Nhữ nghe xong liền cười: "Cô tử đúng là thích tự làm mình buồn chán."

"Phi!"

Nạp Thiểu Song xua xua tay, không quản Tất Nhữ nữa, xoay người nằm xuống tháp muốn ngủ thì bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân sau đó là tiếng của Tài công công.

"Đạt Lý đến, mau tiếp giá!!"

Trong lòng buồn bực không có chỗ xả, Nạp Thiểu Song chậm rì rì đi xuống tháp, đứng ở bên ngoài tiếp giá. Dù gì nàng cũng đang ở Lục Du, không phải Đông Minh, hạn chế gây chú ý vẫn tốt hơn.

Không bao lâu Ly Chiêu cũng đi vào, phất tay cho lui hạ nhân trong điện.

"Hôm nay thế nào? Nhìn nàng trông không vui."

"Nhìn thấy rồi còn hỏi?" Nạp Thiểu Song buồn bực nói: "Cô chán sắp chết rồi!!"

Ly Chiêu bật cười, chìa tay về phía nàng, nói: "Đi, trẫm đưa nàng đi."

"Đi đâu?"

"Đến rồi sẽ biết!"

Dứt lời Ly Chiêu liền nắm lấy cổ tay nàng, một đường lôi ra khỏi Thái Cực điện.

...

"Nya!!!"

Nạp Thiểu Song thét lên thiếu điều muốn đem tất cả cây cối bứng ra tận gốc, phấn khích chạy tới chạy lui, không khác gì một con mèo nhìn thấy đồ vật mình yêu thích bày ra trước mắt.

Ly Chiêu dắt cương ngựa đi theo phía sau, trong mắt tràn ngập tiếu ý.

"A Song, cẩn thận."

"Ngươi đúng là dẫn cô đi săn a!" Nạp Thiểu Song mừng rỡ quay đầu lại: "Cô đoán không sai, ngươi đúng là người tốt!!"

Ly Chiêu phì cười, nói: "Vui vẻ thì vui vẻ cũng phải cẩn thận một chút, thú săn ở đây không hiền hòa như trong cung đâu."

"Như vậy càng tốt!" Nạp Thiểu Song hai mắt phát sáng, tay chân cũng ngứa ngáy cả rồi: "Có thể săn được mãnh hổ dã báo thì hay biết mấy."

Ly Chiêu quay lại, nhìn sang Kỳ tướng quân, nói: "Ngươi gọi thêm người tập trung thú săn lại một khu vực để cho cô tử có thể săn tận hứng."

"Vâng."

Kỳ tướng quân nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh, một đường dẫn theo mười thuộc hạ đi thẳng vào trong rừng.

Nơi này nằm cách xa hoàng cung hơn mười dặm, đường đi không mấy khó khăn nhưng quanh co và nhiều cây cối um tùm che phủ. Để cho Nạp Thiểu Song có chỗ săn bắn thỏa thích, Kỳ tướng quân đã phải mất rất nhiều công phu mới tìm ra địa phương này, ngay cả hắn cũng không biết nơi này có từ lúc nào nữa.

Nạp Thiểu Song chạy tới chạy lui quanh các gốc cây, sau đó thì kéo tay của Ly Chiêu: "Nhanh một chút, coi chừng thú săn chạy mất đó."

"Không chạy mất đâu." Ly Chiêu nhìn xung quanh, nói tiếp: "Khu vực này khá lớn, nàng đi bộ không nổi đâu, lên ngựa rồi tiếp tục đi nhé?"

"Cũng được."

Đón lấy dây cương từ tay của Ly Chiêu, Nạp Thiểu Song vuốt bờm của tiểu bạch mã, dù con này bề ngoài rất đẹp thậm chí còn cao lớn nhưng nàng vẫn không thích bằng con bảo mã mà Ly Chiêu dẫn theo.

Đoán được Nạp Thiểu Song đang nghĩ cái gì, Ly Chiêu lên tiếng trước: "Tật Phong không nghe lời ai ngoài trẫm đâu, nó nhất định sẽ làm nàng bị thương khi cưỡi."

"Nhưng lần trước..."

"Là Tật Phong nghe lệnh của trẫm."

Nạp Thiểu Song phồng má, trừng trừng nhìn bảo mã Tật Phong trước mặt, trong miệng lẩm bẩm gì đó không nghe rõ, nhưng cũng chịu leo lên con bạch mã xinh đẹp kia.

Bạch mã tính tình khá nhu hòa, cũng không phải dạng năng động nhí nhố như Nạp Thiểu Song, thậm chí để cả hất bờm ngựa một cái cũng lười biếng. Trong lòng thầm than không ổn, Nạp Thiểu Song vỗ vỗ đầu ngựa, nó cũng chả có bao nhiêu phản ứng.

Gì đây? Đây gọi là ngựa sao? Y như một con lừa!!

Nạp Thiểu Song oán hận nhìn chằm chằm Ly Chiêu, kết quả đối phương lại nói: "Bạch Vân là bạn lữ của Tật Phong, nó mới sinh được gần mười ngày nay, tính khí cũng bớt nóng nảy hơn rồi nên nàng cứ yên tâm nó sẽ không đẩy ngã nàng đâu."

"Ngươi xem thường cô!!"

Nạp Thiểu Song ném lại cương ngựa, một nhảy lại xuống đất: "Cô cần phải cưỡi một con ngựa mới sinh con sao? Sao không mang một con lừa tới luôn đi!!"

Ly Chiêu chớp mắt, nói: "Nếu nàng muốn."

"Ly Chiêu ngươi!"

"Trẫm chỉ muốn bảo vệ an toàn cho nàng thôi." Ly Chiêu kéo cương ngựa cho Tật Phong thả bộ đến chỗ của Nạp Thiểu Song, ôn nhu mở miệng: "Nhỡ như trong lúc săn bắn xảy ra chuyện gì đó thì phải làm sao? An toàn vẫn hơn, đúng không?"

"Nhưng cô không muốn cưỡi nó!!"

Tật Phong dường như nghe hiểu Nạp Thiểu Song nói gì, quay đầu lại khì khì thở ra khói, chân quẹt xuống đất muốn tung vó đem nàng đá văng.

Đầu bị vỗ một cái, phía trên truyền đến tiếng nói của chủ nhân: "Tật Phong, không được hồ nháo."

Mà người bị hắt hủi lúc này là Bạch Vân vẫn nhở nhơ cúi đầu gặm cỏ, thậm chí ngực của nó vẫn còn tiết ra sữa, lẽ ra giờ này nó phải ở trong chuồng với bầy con mới sinh thì đúng hơn.

Nạp Thiểu Song nhịn cũng nhịn không nổi nửa, hung hăng đến trước mặt của tiểu hộ vệ, nói: "Đưa cô ngựa của ngươi!"

Tiểu hộ vệ ngơ ngác, hết nhìn cô tử rồi nhìn đến Đạt Lý, mãi đến khi nhận được cái gật đầu chấp thuận mới dám đem ngựa giao ra.

"Cô tử mời."

"Hừ."

Nạp Thiểu Song lẩm bẩm gì đó trong miệng, thuận tay kéo mạnh cương ngựa lấy đà nhảy lên, không nói không rằng đã thúc ngựa chạy sâu vào trong rừng.

Thấy vậy, Ly Chiêu cũng vội vã đuổi theo phía sau.

Tên hộ vệ nhìn quanh, kết cục phải kéo Bạch Vân vẫn còn ung dung gặm cỏ trở về, đến giờ con ngựa con ăn rồi a~

Sinh ra ở chốn thảo nguyên hoang dã, bản tính của Nạp Thiểu Song như một con dã báo thích phiêu lưu, khao khát tự do đến cực điểm. Khi được thả ra thì như đại bàng sải cánh, bay đến bầu trời của chính mình, không thích bị trói buột hay gò bó ở mãi một chỗ.

Đặc tính của dã thú chính là yêu thích tự do, khám phá và mạo hiểm.

Nạp Thiểu Song ghì chặt cương ngựa, đáy mắt đều là tiếu ý, vui vẻ lắng nghe tiếng gió xào xạt trên đỉnh đầu, nghe cả tiếng lao vùn vụt của chim cắt. Tất cả mọi thứ khiến nàng nhớ về Dư quốc, nhớ về bãi săn Mộc Lan, thậm chí nhớ cả Khanh Nhược Lan.

Trong lúc miên man suy nghĩ lại nghe thấy tiếng bước chân, rất nhanh rất nhẹ, dường như là của một con nai. Nai thường đi thành đàn để kiếm ăn, lần này chỉ nghe thấy duy nhất tiếng động từ một con, vậy xem ra đã có con thú săn môi nào đó tấn công khiến nó lạc đàn chạy lung tung.

Nheo nheo mắt quan sát, phát hiện cách đó tầm một dặm cỏ cây lay động, ánh phản chiếu xuống những giọt sương phát ra tia sáng lấp lánh.

Chậm rãi lấy cung tên treo bên hông ngựa, Nạp Thiểu Song sờ cây cung trong tay mình, điêu khắc tỉ mỉ đường nét chạm trổ hài hòa, nhất định là vật báu hiếm có của nhân gian.

Tai nhỏ hơi động, lắng nghe tiếng xào xạt của cành lá.

Ngay lúc khoảng cách bị kéo gần tầm sáu thước, Nạp Thiểu Song vội cài tên vào cung kéo căng.

Con mồi vẫn đang hoảng sợ, lao băng băng trên đường, đôi khi phát ra vài tiếng kêu gọi đàn.

Mũi tên rời khỏi cung, vụt qua một tiếng đem không khí xé thành hai nửa.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, con nai vốn đương chạy lại đổ rạp xuống đất, cành lá xào xạt xào xạt mấy tiếng rồi tất cả rơi vào yên lặng. Hộ vệ từ trên cây nhảy xuống, đem con mồi kéo lê đến trước mặt Nạp Thiểu Song.

Ly Chiêu ghìm cương lại, tròn mắt kinh ngạc, không ngờ tiễn thuật của Nạp Thiểu Song hoàn toàn không tồi chút nào, thảo nào lại thích đi săn bắn đến như vậy.

Nhưng tiểu dã miêu hoàn toàn không hài lòng, nói: "Trong khu này chỉ có mấy con nai nhỏ này thôi à?"

"Bẩm cô tử, còn có cả sói và hắc báo."

"Ni."

Nạp Thiểu Song đem ống tên đeo lên vai, quay lại nhìn Ly Chiêu, nói: "Ngươi là Đạt Lý, không muốn đi cùng cô cũng không ép."

Ly Chiêu không biết nên khóc hay nên cười: "Trẫm không có yếu ớt như nàng nghĩ."

Nói xong liền thúc ngựa chạy sâu vào trong rừng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi