KÌ TÀI GIÁO CHỦ

Chuyện này Hạng Lê cũng nghe được, lúc đó hắn còn âm thầm chế giễu Sở Hưu.

Có điều Hạng Lê vẫn nghỉ ngờ: “Ngươi trở mặt với phụ hoàng thì liên quan gì tới chuyện giúp hay không giúp thập tam đệ của ta?”

Nghe Hạng Lê hỏi như vậy, Sở Hưu cũng khẽ lắc đầu.

Đầu óc vị nhị hoàng tử này thật không linh hoạt, có một số việc vẫn không hiểu rõ, chẳng trách Hạng Long không giao chức vị thái tử cho hắn,

Nếu năng lực Hạng Lê thật sự xuất chúng tới mức vượt xa tất cả các hoàng tử khác, vậy cho dù Hạng Xung có giống Hạng Long đến mức nào đi nữa cũng không uy hiếp được địa vị của nhị hoàng tử này.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đúng là quan hệ giữa ta và Hạng Xung không tệ, nhưng ta vẫn chỉ là người ngoài. Thời điểm này Hạng Xung thậm chí không dám nói giúp ta câu nào, làm sao ta trông cậy vào hắn được nữa?”

Hạng Lê suy nghĩ, đột nhiên cười lạnh nói: “Sở Hưu, ngươi đừng quên ta cũng họ Hạng. Ở chỗ ta ngươi cũng là người ngoài” 

Sở Hưu nhíu mày nói: “Vậy được thôi, chờ tới khi Hạng Xung đăng cơ ngươi có thể thử xem hẳn có nhớ ngươi cũng họ Hạng không?

Vốn cùng một căn nguyên, sao phải phân thứ bậc.

Mỗi lần tranh đoạt hoàng vị huynh đệ tương tàn, thủ đoạn tàn khốc ra sao không cần phải nói, chắc điện hạ cũng hiểu”

Hạng Lê im lặng cả nửa ngày, đột nhiên hỏi: “Ngươi có thể giúp ta thế nào?”

Sở Hưu đứng dậy trầm giọng nói: "Giúp ngươi thế nào ư. Toàn bộ nhánh Ẩn Ma đều ủng hộ nhị hoàng tử leo lên hoàng vị, như vậy có đú không?”

Hạng Lê chợt run rẩy, nhánh Ẩn Ma, đây là một con quái vật khổng lồ không nhìn thấu hết nội tình.

Nhưng Hạng Lê không phải đồ ngốc, hắn hạ giọng nói: "Nếu ta đáp ứng chẳng phải dẫn sói vào nhà à!"

Sở Hưu lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi không đáp ứng, vậy ngươi còn chẳng có tư cách dẫn sói vào nhà, sẽ bị đuổi thẳng cổ ra cửa.Nhị hoàng tử có đức độ, coi trọng lợi ích của Bắc Yên hơn tiền đồ của mình. Vậy ta cũng không nói nhiều nữa, cùng lắm không sống ở Bắc Yên nữa, ta mang theo người của Trấn Võ Đường về Quan Trung Hình Đường là được.

Dù sao người của nhánh Ấn Ma phiêu bạt quen rồi, có đối chỗ khác cũng chẳng sao”

Ngay lúc Sở Hưu định đi khỏi, Hạng Lê đột nhiên nói: “Ta đáp ứng ngươi!"

Ánh mắt Hạng Lê lóe lên tơ máu, cực kỳ kinh khủng.

Hắn biết Sở Hưu tới hợp tác với hẳn không phải là có hảo tâm gì, hắn cũng biết việc mình làm là dẫn sói vào nhà.

Nhưng hắn ngóng trông hoàng vị này đã hơn mười năm, kết quả nước đã đến chân rồi hẳn lại phát hiện mọi cố gắng của mình rất có thể là uổng phí. Tất cả mọi suy nghĩ của hắn trước đây rất có thế là hoa rong gương trăng trong kính, hỏi Hạng Lê làm sao cam tâm?"

Cho nên dù hẳn biết trước mặt là một ly rượu độc, nhưng chỉ cần giải khát được, hắn cũng không hề do dự uống cạn.

Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười nói: “Điện hạ yên tâm, tương lai ngươi sẽ biết hợp tác với ta ngươi sẽ không hối hận.

Có điều giờ còn phải phiền điện hạ giúp ta làm một việc, đó là bố trí người của nhánh Ẩn Ma vào triều đình Bắc Yên.

Không cần vị trí quá cao, chỉ cần bọn họ hoạt động thuận tiện trong Yên Kinh Thành là được.”

Hạng Lê đờ đẫn gật nhẹ đầu, hẳn đã đáp ứng Sở Hưu, vậy không còn đường quay đầu.

Thân hình Sở Hưu lập tức được một lưỡng ma khí đen nhánh bao phủ ẩn mình vào trong bóng tối, nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích.

Sau khi ra khỏi vương phủ, Lục Giang Hà tặc lưỡi thở dài trong đầu Sở Hưu: “Giờ bản tôn mới phát hiện tiểu tử ngươi mồm mép thật lưu loát, mới đôi câu đã lừa gạt đám oắt con này rồi”

Sở Hưu lạnh nhạt nói:" Lừa gạt? Ta không lừa gạt bọn họ.

Muốn một người toàn tâm toàn ý hợp tác với ngươi, vậy ngươi cũng phải khiến bọn họ thấy được lợi ích mới được.

Bất luận Hạng Võ, hay Hạng Lê, chỉ cần mọi chuyện thành công, một trong số bọn họ sẽ leo lên hoàng vị, một lại có tiền đồ vô lượng quản lý toàn bộ quân đội Bắc Yên. Những lợi ích này ta không lừa gạt bọn họ.

Lừa gạt chỉ được lợi nhất thời, chỉ có lợi ích mới là lựa chọn vĩnh hằng”

Lục Giang Hà không nói gì, vì hắn chợt phát hiện cả mình hay Côn Luân Ma Giáo năm xưa thật ra đã rất nhiều lần làm chuyện ngu ngốc.

Phong cách hành sự của Sở Hưu rất giống với Côn Luân Ma Giáo năm xưa, ra tay vô cùng tàn nhẫn, làm việc cực kỳ quyết liệt, đến chết mới thôi.

Nhưng Sở Hưu vẫn còn một phong cách hành sự mà Côn Luân Ma Giáo xem nhẹ, đó là để lại một con đường cho người khác.

Lấy lợi ích xâu chuỗi các bên, cuối cùng người được lợi là mình nhưng cũng không khiến người khác không còn đường đi.

Còn Côn Luân Ma Giáo năm xưa rõ ràng làm mọi chuyện tới mức không còn đường đi, đến mức Côn Luân Ma Giáo không chết các thế lực võ lâm khác không còn ngày ngóc đầu lên. Chính vì vậy năm xưa khi diệt Côn Luân Ma Giáo các đại phái mới đoàn kết đến vậy.

Đã hoàn thành bố trí của mình, Sở Hưu cũng tính sang việc bên Đại Quang Minh Tự.

Thu xếp nhánh Ẩn Ma vào triều đình Bắc Yên là một công trình lớn, phải phân công tỉ mi, nếu nóng vội bị người khác phát hiện, vậy rất sẽ hỏng việc.

Cho nên trong thời gian này Sở Hưu cũng phải giả bộ làm một 'trung thần, phải giả bộ cho xong nhiệm vụ của mình.

Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà: "Ngươi nói nơi cất giấu kho báu ở gần Đại Quang Minh Tự, bên trong rốt cuộc chôn thứ gì?”

Dù sao cũng đã nói với Sở Hưu, Lục Giang Hà cũng không giấu diếm, hẳn nói thẳng: “Thật ra kho báu đó có ba, một là do bản tôn đích thân chôn giấu, cách Đại Quang Minh Tự gần nhất. Hai cái còn lại do đám nhóc con thủ hạ của bản tôn chôn giấu, ta chỉ biết vị trí đại khái.

Mấy tên nhóc con đấy chỉ cất giấu một số tài nguyên tu luyện bình thường, để dự phòng, không có đặc biệt. 

Còn những thứ bản tôn tự tay cất giấu thật ra là một số huyết dịch. Máu tươi của một số cường giả năm trăm năm trước!"

Trong lòng Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Cường giả ra sao?”

Lục Giang Hà cười lạnh nói: “Cường giả ra sao ư? Mạnh hơn xa tưởng tượng của ngươi!

Năm trăm năm trước, thiên sư thời đại đó của Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ?



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi