KÌ TÀI GIÁO CHỦ

Chẳng qua y không ngờ chuyện này lại đến nhanh như vậy, mới qua bao lâu mà Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã không chịu nổi nữa rồi, đúng là tường đã đổ người đẩy lên cũng chẳng được.

Sở Hưu vuốt cảm, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu hai vị tông sư võ đạo của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đều đã bị xử lý, vậy các ngươi làm sao thủ được đến giờ?

Bạch Vô Kỵ thở dài nói: “Là do tam thúc chỉ phụ của Bạch gia ta, Bạch Khiếu Thiên dưới sự bức ép của Tà Cực Tông bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, lúc này mới tranh thủ được chút đường sống.

Có điều kẻ thù của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có vô số cao thủ cường giả, một tông sư võ đạo chẳng thể chống cự được bao lâu, cho nên ta chỉ có thể tới nhờ Sở đại nhân giúp đố.”

Ánh mắt Sở Hưu nhìn về phía Bạch Vô Kỵ mang theo vẻ cầu khẩn.

Giờ hắn cũng bị ép không còn cách nào, xung quanh Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đâu đâu cũng là địch, hắn cầu cứu ai được? 

Có thể cầu cứu Đại Quang Minh Tự, Đại Quang Minh Tự cũng thích xen vào chuyện của người khác.

Nhưng Đại Quang Minh Tự chỉ nhúng tay vào những chuyện có liên quan tới Ma đạo, mặc dù lần này cũng có người trong Ma đạo xuất thủ nhưng thực tế lại do Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tự gây nghiệt. Đại Quang Minh Tự sẽ không xuất thủ.

Cho nên nghĩ lại, giờ người có thể giúp đỡ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chỉ có mình Sở Hưu.

Bạch Vô Kỵ biết Sở Hưu từ rất sớm, cho nên hẳn biết muốn khiến Sở Hưu ra mặt chỉ có một thứ có thể' đả động y, đó là lợi ích.

Còn đối với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, thứ duy nhất bọn họ có thể lấy ra là chính bọn họ. Nếu điểm. này vẫn không đả động được Sở Hưu, Bạch Vô Kỵ thật sự tuyệt vọng,

Sở Hưu nhìn Bạch về Vô Kỵ, khẽ nhíu mày.

Ngày xưa khi Sở Hưu vừa gặp Bạch Vô Kỵ, kẻ này phách lối ngông cưỡng coi trời bằng vung, thậm chí lúc đó Nhiếp Đông Lưu có thanh danh vang dội hơn hẳn nhiều, hãn còn không để trong mắt.

Giang hồ như đao, năm tháng khiến người già đi 

Tính khí Bạch Vô Kỵ bị đả kích nhiều lần, đã mài giữa tới mức không còn chỗ nào giống năm xưa.

Nếu là Bạch Vô Kỵ năm đó, hắn thà chết cũng không thần phục Sở Hưu, không cúi đầu trước mặt Sở Hưu.

Trong không khí im lặng này, im lặng tới mức Bạch Vô Kỵ đã sắp tuyệt vọng, Sở Hưu đột nhiên lên tiếng: “Giúp ngươi thì cũng được thôi, có điều ta đang rất hiếu kỳ một chuyện, ngươi không oán hận Cực Bắc. Phiêu Tuyết Thành à?

Dù sao lúc trước ngươi suýt nữa bị coi là nhiên liệu hiến tế cho một người chết”

Bạch Vô Kỵ im lặng hồi lâu nói: “Nếu ta nói không oán hận, vậy là nói dối. Nhưng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành dẫu sao cũng là đất sinh thành nuôi dưỡng ta.

Một thế lực truyền thừa mấy ngàn năm, ta không muốn trơ mắt ra nhìn Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hoàn toàn biến mất trong thế hệ của ta.

Bọn phụ thân làm sai, vậy sau này Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ do ta sửa lỗi."

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi có nghĩ tới chuyện này không, ngươi lựa chọn ta có thể cuối củng sẽ khiến Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chết thảm hại hơn.

Ngươi biết thân phận của ta rồi đó. Một khi ngươi lựa chọn thần phục ta, vậy có một số việc không phải theo ý ngươi nữa”

Mặc dù giờ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã gần bị diệt môn, có điều dù sao cũng là đại phái truyền thừa mấy ngàn năm, nội tình chính là ưu thế lớn nhất.

Chỉ cần chống đỡ qua được kiếp này, tương lai Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chắc chắn sẽ có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức.

Sở Hưu thu nhận Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ không lỗ, huống hồ sau khi nhận được Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, cũng có lợi ích đối với kế hoạch nhầm vào Đại Quang Minh Tự của y.

Nhưng Sở Hưu có thể khoan dung cho chuyện khác chứ y không thể tha thứ cho việc phản bội.

Nếu cuối cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lại phản bội, hậu quả sẽ thê thảm hơn cả bị diệt môn ngay bây giờ.

Bạch Vô Kỵ kiên định nói: "Người sống trên đời thời thời khắc khắc đều phải đặt cược. Phụ thân ta đặt cược sai, đem tiền cược đặt vào một người chết. 

Giờ ta đem tiền cược đặt vào Sở đại nhân ngài, bất luận thành hay bại, ta đều chấp nhận kết quả.”

Sở Hưu đứng dậy trăm giọng nói: "Ngươi đã có chuẩn bị thì tốt, lát nữa ta sẽ để Bàng Hổ đích thân dẫn người tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng ngươi"

Gương mặt Bạch Vô Kỵ lộ vẻ lúng túng nói: "Đại nhân, chỉ mình Bàng Hổ có lẽ không đủ”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Ngươi nghĩ tiếng tăm Sở Hưu ta không đủ trấn áp?”

Với hung danh của Sở Hưu trong võ lâm Bắc Yên hiện giờ lại thêm một vị tông sư võ đạo như Bàng Hổ, trừ phi Đại Quang Minh Tự đích thân tới, những người khác dẫu sao cũng phải suy nghĩ lại phân lượng của mình mới được.

Bạch Vô Kỵ vội vàng lắc đầu nói: “Ta không có ý này, mà là nguy cơ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đang gặp phải hơi lớn.

Trước đó người của Tà Cực Tông chủ động đánh tới cửa, tên Diệp Thiên Tà kia còn hạ độc thủ gi ết chết Bạch Hàn Phong. Tam thúc ta mới bước vào cảnh giới tông sư võ đạo còn chưa quen thuộc với lực lượng cảnh giới Chân Đan đã liều mình giao chiến với hắn, liều chết đánh tới trọng thương. 

'Tên Diệp Thiên Tà kia là người thừa kế của Tà Cực Tông, thân phận tôn quý. Giờ hẳn bị người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta đánh trọng thương, chắc chắn Tà Cực Tông sẽ không từ bỏ ý đõ. Cho nên xin đại nhân ngài tự mình tới một chuyến”

Nghe Bạch Vô Kỵ nói vậy, Sở Hưu thật sự kinh ngạc.

Sở Hưu hiểu rõ Diệp Thiên Tà, lúc trước y đã giao thủ với Diệp Thiên Tà không chỉ một lần.

Người này quả thận là nhân tài trong nhánh Minh Ma, nếu không tính đám yêu nghiệt Bái Nguyệt Giáo.

Dùng thân người tu luyện công pháp hung thú, còn nuốt nội đan hung thú, lực lượng mạnh mẽ vô cùng. Sau khi bọn Sở Hưu liên tiếp bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, thực lực Diệp Thiên Tà đủ đứng trong ba hạng đầu Long Hổ Bảng.

Người như vậy có vượt cấp gi ết chết tông sư võ đạo là chuyện tất bình thường, cho nên Sở Hưu không hề ngạc nhiên.

Nhưng Bạch Khiếu Thiên chỉ vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, thậm chí lực lượng bản thân còn chưa củng cố lại có thể đánh trọng thương Diệp Thiên Tà, chuyện này thật sự rất lạ. 

“Vậy thì được, ta đi cùng ngươi một chuyến.





Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi