KÌ TÀI GIÁO CHỦ

Con người đôi khi hèn như vậy, khi ở cạnh ai đó bọn họ hận tới nghiến răng nghiến lợi. Nhưng khi thay băng người khác, tình cảnh càng bết bát hơn, bọn họ lại bắt đầu nhớ người trước.

Cảm giác của những người ở đây chính là như vậy.

Mặc dù Sở Hưu hành xử táo bạo nhưng vẫn có quy củ, ít nhất còn để cho người ta một con đường sống, nhưng đám đồ từ đồ tôn của Viên Thiên Phóng lại chẳng quan tâm tới thứ gì, thật sự ép người ta vào bước đường cùng.

Sở Hưu không quan tâm bọn họ, để mọi người lại bước vào trong Trấn Võ Đường.

Bên trong Trấn Võ Đường ngay cả thủ vệ cũng đối thành đồ tử đồ tôn của Viên Thiên Phóng, thấy Sở Hưu định đi vào Trấn Võ Đường lập tức có người quát mắng chặn đường.

"Làm càn! Biết đây là đâu không mà dám xông loạn vào?”

Đám đồ tử đồ tôn Viên Thiên Phóng rõ ràng là vô dụng. 

Viên Thiên Phóng tới là nhầm vào Sở Hưu, nhưng đám tôm tép này lại chẳng biết chuyện gì xảy ra, thậm chí chẳng nhận ra Sở Hưu.

Hừ lạnh một tiếng, quanh người Sở Hưu lóe lên một vệt sáng đỏ máu, võ giả kia như bị quả chùy nặng nện trúng, đụng vào vách tường, ngã lăn trên mặt đất.

“To gan! Ai dám gây sự ở Trấn Võ Đường của ta?”

Đoàn Cửu Ngao từ trong bước ra, thấy Sở Hưu trở về không khỏi ngây ngốc.

Chẳng phải tên này đang ở Cực Bắc Hoang.

Nguyên liều chết cùng Đại Quang Minh Tự à? Sao về nhanh vậy.

“Trấn Võ Đường của ngươi? Ta cho ngươi nói lại một lần, rốt cuộc là Trấn Võ Đường của ai?”

Sở Hưu đưa mắt nhìn Đoàn Cửu Ngao, khí thế quanh người như ngưng tụ thành thực chất, như mây đen ép tới, thiếu chút nữa khiến Đoàn Cửu Ngao không thở nổi.

Trong mắt Đoàn Cửu Ngao, sau lưng Sở Hưu như có biển máu dậy sóng, áp lực cường đại tới mức thấm sâu vào tận linh hồn, khiến hẳn run rẩy không thôi.

Trong đầu Sở Hưu, Lục Giang Hà cười lạnh nói: “Hóa ra là một tên học được chút công pháp bên ngoài của Huyết Ma Đường ta. Sở Hưu tiểu tử, ngươi muốn giết hắn, ba chiêu là đủ."

Sở Hưu lạnh nhạt nói: "Ngươi quá để mắt đến hẳn, nếu hẳn chịu được một chiêu coi như mạng hẳn lớn.”

Lúc này trong lòng Đoàn Cửu Ngao đã bị nỗi sợ lấp đầy, hân rất muốn kiên cường hơn nhưng cuối cùng lại phát hiện mình thậm chí không có dũng khí để mắng chửi một câu.

Trước khi gặp Sở Hưu, Đoàn Cửu Ngao còn đang toan tính, rốt cuộc mình nên làm sao mới giúp sư phụ cô lập Sở Hưu, khiến y không thể sống yên ổn tại Bắc Yên nữa.

Thế nhưng đến lúc gặp mặt hẳn mới biết, mình không có dũng khí đó.

Cùng là cảnh giới Chân Đan, có vài người được xưng là tông sư võ đạo, còn có vài người chỉ có thể gọi là võ giả cảnh giới Chân Đan.

Đoàn Cửu Ngao là người sau. Mặc dù tại Bắc Yên hắn cũng có chút danh tiếng, nhưng so với Sở Hưu nổi danh khắp thiên hạ, thậm chí có chiến tích gi ết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thăn, chênh lệch quả thật quá xa.

Huống chỉ mặc dù hắn ghen tị với vị sư đệ của mình nhưng không thể không thừa nhận thiên phú võ đạo của Hình Tư Đồ tốt hơn hẳn nhiều.

Thế nhưng Hình Tư Đồ còn chết dưới tay Sở Hưu, mình thì sao?

Nỗi sợ trong lòng Đoàn Cửu Ngao càng lúc càng lớn, tiếp đó thấy Sở Hưu bước ra một bước, không ngờ Đoàn Cửu Ngao lại hốt hoảng tới mức lùi lại phía sau, thiếu chút nữa ngã ngồi trên đất, dáng vẻ chật vật tới cực điểm.

Thật ra Đoàn Cửu Ngao không nhát gan vô dụng đến mức đó.

Dẫu sao hẳn cũng là người từng trải, hành tẩu giang hồ đã mấy chục năm, hơn nữa còn tu luyện tới cảnh giới cảnh giới Chân Đan, trên tay dính vô số máu tươi, còn có sư phụ là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Nhưng hắn gặp Sở Hưu lại vừa vặn là khắc tỉnh của hắn.

Công pháp hắn tu luyện chỉ là mấy thứ thô thiển trong Huyết Thần Ma Công, không biết vì sao lại lưu truyền ra ngoài. 

Còn Sở Hưu tụ luyện lại là Huyết Thần Ma Công chính tông mà Lục Giang Hà sáng tạo ra, đây là áp chế vẽ mặt chất, một loại áp chế cực kỳ cường đại, khiến nỗi sợ trong lòng hẳn bị phóng đại tới cả trăm lần, như gặp phải thiên địch.

“Rác rưởi vô dụng!"

Viên Thiên Phóng không biết từ khi nào đã đi tới sau lưng Đoàn Cửu Ngao, trực tiếp xuất cước đạp bay hẳn sang một bên, khí thế quanh người càng lúc cảng cuồng bạo, khí trời cũng bị hẳn dẫn động, trở nên vô. cùng âm trầm.

“Sở Hưu, ngươi định tới địa bàn của lão phu giương oai hay sao?”Viên Thiên Phóng nhìn Sở Hưu, ánh mắt mang sát khí không hề che giấu.

“Địa bàn của ngươi? Trấn Võ Đường do ta kinh doanh bao lâu như vậy, ngươi vừa đến đã thành địa bàn của ngươi?” Sở Hưu lạnh lùng nói.

Viên Thiên Phóng cười lạnh nói: “Ta là đại trưởng lão cung phụng của cái Trấn Võ Đường bỏ đi này, chức vụ này do hoàng đế Bắc Yên đích thân giao cho, nếu ngươi không phục thì tới chỗ hắn mà nói lý.

Tính toán tường tận, chẳng phải cuối cùng cũng bị người khác tính kế ư? 

Bất kể nơi này là địa bàn của ai, giờ nơi này lão phu lớn nhất, vậy là địa bàn của lão phụ!"

Viên Thiên Phóng nói cực kỳ trắng trợn, thậm chí không để hoàng đế Hạng Long vào mắt, gọi thẳng là hoàng đế Bắc Yên. Đương nhiên thực tế hắn cũng chẳng đặt Hạng Long trong mắt.

Lúc này Viên Thiên Phóng chỉ hận không thể bắt Sở Hưu động thủ với mình ngay trước mặt mọi người, như vậy hắn cũng có lý do. Không phải mình tới gây sự với Sở Hưu mà là Sở Hưu phạm thượng, mình thanh lý môn hộ.

Đừng nghĩ giới Ma đạo là có thể bất chấp tất cả, tùy ý giết chóc. Đặc biệt là nhánh Ẩn Ma, để tránh hao tổn mọi người đều cố gắng hạn chế đối địch với người cùng là Ẩn Ma, sợ lưỡng bại câu thương.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi