KÌ TÀI GIÁO CHỦ

Tu Bồ Đề Thiền Viện phái một lão tăng tới, tên là Tịnh Thiền Trí Tàng.

Hắn chỉ mặc một bộ áo tăng nhân đơn sơ màu vàng, hai chân để trần, nhưng không ai dám khinh thường.

Thuần Dương Đạo Môn phái toàn lão đạo sĩ tới, trong mắt những người khác là dấu hiệu suy yếu.

Nhưng Tu Bồ Đề Thiền Viện phái lão tăng ra lại không ai dám khinh thường.

Ai cũng biết hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện càng nhiều tuổi càng kinh khủng, đệ tử trẻ tuổi của người ta thậm chí không xuất hiện trên giang hồ.

Tịnh Thiền Trí Tàng dùng giọng Trung Nguyên hơi trúc trắc chào hỏi Hư Vân một tiếng sau đó đứng yên tại chỗ bất động.

Nhưng Sở Hưu lại có một cảm giác, vừa rồi ánh mắt Tịnh Thiền Trí Tàng đảo qua mang theo sát khí mãnh liệt!

Sát khí đó chỉ lơ đãng tỏa ra, thế nhưng Sở Hưu có thể cam đoan nó nhằm vào chính y.

Nhưng Sở Hư nghĩ kỹ lại đúng là mình có thù oán với Đại Quang Minh Tự nhưng đâu có thù oán với Tu Bồ Đề Thiền Viện? Thậm chí y chưa từng gặp mặt đệ tử Tu Bồ Đề Thiền Viện, sao đối phương lại muốn giết y như vậy?

Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà: “Vừa rồi ngươi có cảm nhận được sát ý của lão hòa thượng kia không?"

Sở Hưu lo mình cảm giác sai, liệu có phải thời gian gần đây y quá nhạy cảm không.

Tinh thần Lục Giang Hà bám trên người Sở Hưu, Sở Hưu cảm giác được, vậy chắc hắn cũng cảm giác được mới đúng.

Lục Giang Hà cười hắc hắc nói: “Ngươi cảm giác không sai, lão hòa thượng kia đúng là muốn giết ngươi.

Sở Hưu tiểu tử, ngươi phải cẩn thận một chút.

Đừng nhìn Đại Quang Minh Tự tung hoành giang hồ, danh tiếng rất lớn. Kẻ thật sự kinh khủng lại là mấy lão hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện này.

Đây là những kẻ hung dữ ít lời tiêu biểu, bọn họ sống một cuộc sống khổ tu mà người thường không cách nào chịu nổi, cho nên những người đi ra từ Tu Bồ Đề Thiền Viện không ai bình thường!" 

Sở Hưu gật nhẹ đầu, ánh mắt không nhìn về phía Tịnh Thiền Trí Tàng nhưng trong lòng dâng lên ý cảnh giác, để ý tới lão hòa thượng kia.

Lúc này Lã Phụng Tiên đứng bên cạnh Sở Hưu lại cảm thấy Sở Hưu có vẻ không đúng, bèn hỏi: “Sở huynh, sao vậy?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không sao, Lã huynh, lát nữa khi tiến vào nhớ cẩn thận một chút, đừng liều mạng”

Lã Phụng Tiên đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, mặc dù hẳn không môn không phái, có điều với quan hệ giữa Lã Phụng Tiên và Sở Hưu, hắn cũng có thể tiến vào di tích.

Lã Phụng Tiên cười cười nói: "Đánh không lại chẳng lẽ ta không biết chạy, có gì mất mặt đâu”

Lã Phụng Tiên thật sự không coi trọng thể diện mặt mũi.

Đúng lúc này lại có một nhóm người đến, ánh mắt Sở Hưu lập tức bị thu hút, bởi vì lăn này không ngờ y lại thấy một người quen.

Lần này chỉ có hai người tới, trong đó một là người trung niên mặc trường bào đen kịt, trên trường bào thêu một con thanh long sống động như thật. 

Thân thể người này mang theo hàn ý sát khí lạnh lẽo thấu xương, hẳn vừa xuất hiện thậm chí ngay nhiệt độ nơi này cũng như giảm xuống.

Khiến người ta chú ý nhất là ánh mắt hắn, mang theo vẻ kiêu ngạo và điên cuồng.

Người này là đại long thủ của Thanh Long Hội, đứng hạng bảy Phong Vân Bảng, Yển Nguyệt Thanh Long - Bộ Thiên Nam, sát thủ đệ nhất thiên hạ, thích khách đệ nhất thiên hạ, còn là một kẻ điên chính cống.

Nhưng lúc này Sở Hưu lại không chú ý tới Bộ Thiên Nam mà nhìn về phía người phía sau lưng hắn.

Sau lưng Bộ Thiên Nam là người từng gài bẫy Sở Hưu, hơn nữa còn đuổi giết y mấy màn dặm, đà chủ tiền nhiệm của phân đà Thiên Tội Thanh Long Hội, Đoàn Thiên Lang!

Sở Hưu không phải người rộng lượng, ngược lại, y thù cực kỳ dai

Từ thuở hàn vi đi tới ngày hôm nay, rất ít người tính kế đẩy Sở Hưu vào cục diện thê thảm, Đoàn Thiên Lang là một trong số đó.

Vị Thiên Tội đà chủ tiền nhiệm này quả thật là người tài, có thể nói là âm độc tàn nhẫn, thủ đoạn quỷ quyệt. 

Trong mắt hắn không có ai quan trọng bằng tiền đồ của mình, cho nên lúc đó bất kể Sở Hưu thể hiện tiềm lực lớn cỡ nào, hắn đều sẽ lợi dụng Sở Hưu làm mồi nhử, lừa lấy Huyết Ngọc Linh Lung.

Đương nhiên người này không nhất định là Sở Hưu, nếu không có Sở Hưu gia nhập phân đà Thiên Tội, vậy người này sẽ là Đường Nha.

Có điều nói tới nói lui, Sở Hưu vẫn không quên chuyện này chẳng qua Đoàn Thiên Lang ở Thanh Long Hội xa xôi, y không cách nào tới gây sự với đối phương.

Hơn nữa lần trước Sở Hưu còn nghe Mục Tử Y nói Đoàn Thiên Lang này cũng rất có thủ đoạn, vừa bước vào cảnh giới Chân Đan đã lên thành ngũ long thủ của Thanh Long Hội.

Thanh Long Hội có bảy long thủ, mặc dù xếp hạng không đại biểu thực lực bọn họ nhưng có thể đại diện có địa vị của bọn họ trong Thanh Long Hội.

Đoàn Thiên Lang nhảy lên thành ngũ long thủ, hơn nữa lần này di tích khai mở, Bộ Thiên Nam lại không dẫn theo ai khác chỉ mang theo mình Đoàn

Thiên Lang, điều này đã nói rõ địa vị của Đoàn Thiên. Lang. Nói chính xác hơn là địa vị của hắn trong lòng của Bộ Thiên Nam. 

Sở Hưu nhìn Đoàn Thiên Lang cười lạnh nói: “Đà chủ đại nhân, chẳng hay ngươi còn nhớ ta không?”

Đoàn Thiên Lang nghiến răng nghiến lợi nói: "Đương nhiên là nhớ, ngươi có hóa thành tro ta cũng nhớt”

Bên ngoài Đoàn Thiên Lang ra vẻ nghiến răng nghiến lợi nhưng thực tế sâu trong mắt hẳn lại mang thần sắc kinh hoàng.

Đương nhiên Đoàn Thiên Lang không quên Sở Hưu, phải nói là hẳn chưa bao giờ quên Sở Hưu, thậm chí hắn đi tới ngày hôm nay còn là nhờ Sở Hưu.

Lúc trước truy sát Sở Hưu thất bại nhưng Đoàn Thiên Lang lại giết chết được một đường chủ của Bạch Hổ Đường, được trở lại tổng bộ Thanh Long Hội, hơn nữa còn lên thành tùy tùng của Bộ Thiên Nam.

Khi đó Đoàn Thiên Lang không để Sở Hưu trong lòng, theo hẳn thấy Sở Hưu chỉ là hạng tôm tép ăn may đoạt được Huyết Ngọc Linh Lung, cho dù mất Huyết Ngọc Linh Lung có hơi đáng tiếc nhưng được trở lại tổng bộ Thanh Long Hội cũng coi như gặp họa mà được phúc.

Nhưng sau này thanh danh của Sở Hưu trên giang hồ càng lúc càng lớn, cuối cùng thậm chí còn lan truyền hắn là truyền nhân của nhánh Ẩn Ma, Đoàn Thiên Lang lại cực kỷ lo lắng.

Đối phương chưa chết, hơn nữa còn phát triển tới mức này, tương lai chắc chắn sẽ tới tìm mình báo thù.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi