KÌ TÀI GIÁO CHỦ

Y nói mình trải qua kiếp nạn lần này, ngăn chặn được hai nhánh Đạo Phật, mang ý nghĩa cho dù Bắc Yên dốc toàn lực xuất thủ, chưa chắc y đã thua.

Tương tự, Sở Hưu nhắc tới Đại Quang Minh Tự cũng mang ý uy hiếp. Ít nhất Trấn Võ Đường còn coi là một bộ phận của Bắc Yên, còn Đại Quang

Minh Tự vẫn luôn là vùng đất ngoài vùng giáo hóa. Đám hòa thượng kia cho dù ngoài mặt nghe theo quản lý nhưng cũng không nghe lệnh triều đình Bắc Yên.

Nếu Hạng Long còn trẻ một chút, còn nóng tính hơn bây giờ, không khéo sẽ trở mặt với Sở Hưu ngay lập tức.

Nhưng đáng tiếc, tuổi tác của hắn đã cao, lòng tin cũng không còn nhiều. Trấn Võ Đường đã thành một bộ phận trong trật tự của Bắc Yên, ngang nhiên vạch mặt nhau, chưa nói tới chuyện không biết có hạ được Sở Hưu hay không,

nhưng chắc chắn giang hồ Bắc Yên sẽ đại loạn, cũng sẽ ảnh hưởng tới triều đình.

Đặc biệt là bây giờ Hạng Long cũng không biết mình còn sống được bao lâu, hắn đã không còn nhiều thời gian.

Bắc Yên, không thể loạn!

Lúc này bên ngoài hoàng cung Bắc Yên, Mai Khinh Liên nhìn chằm chằm vào Sở Hưu không chớp mắt, nhìn tới mức Sở Hưu nổi da gà.

“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

Mai Khinh Liên nói: “Ta phát hiện sau khi tái tạo thân thể, ngươi to gan hơn trước đây nhiều.

Giết người ngay trước mặt Hạng Long, thế mà ngươi cũng làm được. Ngươi không sợ Hạng Long trở mặt à?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Thật ra ta vẫn luôn to gan như vậy. Con người có thực lực mạnh mẽ cơ nào thì lá gan lớn cỡ đó, thế mới là bình thường.

Thực lực yếu mà lại to gan thì là không biết trời cao đất rộng.

Thực lực mạnh mà nhát gan thì là do dự thiếu quyết đoán, không làm được việc lớn. Triều đình Bắc Yên thì sao? Hạng Long có chuyện phải e ngại chứ ta thì

không.

Nếu hắn thật sự trở mặt, vậy lúc tin ta đã chết được đưa tới, hắn nên trở mặt ngay. Nhân lúc ta không có mặt trực tiếp cướp lấy Trấn Võ Đường, thế có phải đơn giản không?

Hắn không làm thế tức là hắn có e ngại, hắn không dám để Bắc Yên đại loạn. Huống hồ cho dù Hạng Long trở mặt thật, không phải chúng ta không giết ra được. Chỉ cần không có cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ai ngăn

được ta?”

Những lời này của Sở Hưu đúng là phách lối, nhưng y có thực lực này, cũng có tự tin.

Trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, trừ vài vị đứng trên đỉnh cao thì Sở Hưu không đánh nổi, những người còn lại, Sở Hưu tin mình có thể đánh được.

Cho dù không đánh được, y cũng có thể trốn. Cho nên chỉ cần không có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, Sở Hưu cũng không lo lắng.

Còn về Nhậm Thiên Lý, tên này nhất định phải giết.

Cho dù hôm nay hắn không có trong hoàng cung, Sở Hưu cũng sẽ tìm cơ hội giết chết hắn. Là báo thù, cũng là cảnh cáo.

Trong bất cứ thời điểm nào, vũ lực luôn là thủ đoạn cảnh cáo mạnh mẽ nhất.

Ngũ Ương đạo nhân chính là ví dụ điển hình, sau lần trước bị Sở Hưu dọa sợ, cho dù sau lưng là ý của Hạng Long, hắn cũng không dám động tới Trấn Võ Đường.

Ngược lại sau chuyện lần này, nếu Hạng Long lại muốn động tới Trấn Võ Đường, hắn cũng phải tính tới hậu quả.

Sau chuyện này, bên phía triều đình trực tiếp tuyên bố Nhậm Thiên Lý chết trong tay thích khách của Đông Tề, khiến cho Đông Tề gánh tội thay. Dù sao loại chuyện như vậy đâu phải lần một lần hai.

Bên phía triều đình Bắc Yên nói thế nào, Sở Hưu không quan tâm, trong Trấn Võ Đường còn cả núi sự việc cần y xử lý.

Trong thời gian Sở Hưu vắng mặt, tuy Trấn Võ Đường vẫn vận hành bình thường nhưng một số chuyện lớn lại bị gác lại. Giờ Sở Hưu đã về, đương nhiên những chuyện này cũng tới tay y. Hơn nữa Sở Hưu cũng cần tìm một chỗ thu xếp cho những người của Thương Thành.

Sở Hưu ở lại trong Trấn Võ Đường tới gần một tháng, trong thời gian một tháng này y gần như không có thời gian đi tu luyện, mãi tới một tháng sau y mới giải quyết tất cả các vấn đề, xử lý ổn thỏa mọi chuyện.


Sau khi Sở Hưu xử lý xong xuôi mọi chuyện, y mới bắt đầu nghĩ tới chuyện của mình, trong đó điều quan trọng nhất là binh khí của y.

Không thể không nói, lúc vừa nhận được Thiên Đạo Chiến Hạp, Sở Hưu còn khá kích động.

Dù sao về mức độ tỉnh diệu, có thể nói Thiên Đạo Chiến Hạp vượt xa Thiên Ma Vũ.

Kết quả khi sử dụng thực tế, Sở Hưu lại phát hiện Thiên Đạo Chiến Hạp đúng như Mạc Dã Tử đại sư đã nói, có thiếu hụt trí mạng không thể bù đắp được, đó là mức độ kiên cố.

Một món binh khí, cho dù có đủ loại tác dụng, đủ loại biến hóa không thể

tưởng tượng nổi, nhưng binh khí vẫn là binh khí, kiên cố mới là quan trọng nhất.

Đặc biệt là lần trước trong trận chiến với Lăng Vân Tử, khiến Sở Hưu nhận thức rõ rệt hơn về nhược điểm này.

Lăng Vân Tử tay không xuất thủ không ngờ lại trực tiếp đánh tan Thiên Đạo. Chiến Hạp, cũng may kỹ thuật của Mạc Dã Tử đại sư cũng rất cao, không cơ quan linh kiện nào bị hư hại, sau này vẫn sử dụng được.

Nhưng tình huống như vậy là cực kỳ nguy hiểm, trong lúc liều mạng giao chiến, lệch một ly thôi cũng đi cả ngàn dặm, một sơ sẩy nhỏ thôi cũng có thể mất mạng.

Cho nên sau khi giải quyết xong chuyện bên phía Bắc Yên, Sở Hưu cũng định giải quyết vấn đề về Thiên Đạo Chiến Hạp, cũng tiện đường giải quyết một số thù hận, một thù hận rất nhỏ.

Mạc Dã Tử đại sư đã nói, nếu Thiên Đạo Chiến Hạp muốn đạt tới đỉnh phong thì buộc phải dùng Chấn Tinh Vẫn Thiết để chế tạo vật liệu chủ chốt.

Mà theo Mạc Dã Tử đại sư được biết, xưa nay chỉ có Lưu Quang Tà Nguyệt của Tàng Kiếm Sơn Trang là được chế tạo từ loại vật liệu Chấn Tinh Vẫn Thiết này,

cho nên Sở Hưu định tới Tàng Kiếm Sơn Trang một chuyến.

Nhưng sau đó có quá nhiều chuyện, Sở Hưu không thể để tâm tới Tàng Kiếm Sơn Trang được nữa.

Nói tới đây cũng trách Tàng Kiếm Sơn Trang tự mình xui xẻo.


Chỉ có thể nói nếu không có Lưu Quang Tà Nguyệt, thậm chí Sở Hưu còn chẳng buồn gây sự với Tàng Kiếm Sơn Trang.

Nhưng bây giờ ư, lại có thêm một lý do để động tới Tàng Kiếm Sơn Trang.

Sở Hưu gọi đám người Mai Khinh Liên tới, thuật mọi chuyện lại cho bọn Mai Khinh Liên. Mai Khinh Liên suy nghĩ một chút rồi nói: “Tàng Kiếm Sơn Trang? Cái này thì dễ rồi, Tàng Kiếm Sơn Trang thế hệ này không có cao thủ gì, Trình Đình Sơn cũng rất tầm thường. Thứ duy nhất cần đề phòng là kiếm trận trong Tàng Kiếm Sơn Trang.

Đã bao năm qua, Tàng Kiếm Sơn Trang thu nhận vô số danh kiếm trong thiên hạ. Những kiếm phái khác là nổi tiếng vì kiếm khách, chỉ có Tàng Kiếm Sơn Trang là nổi tiếng vì bản thân danh kiếm. Nhưng kiếm trận do danh kiếm tạo thành đúng là khó đối phó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi