KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 Môn Tàng Kiếm Thuật mà Mạc Thiên Lâm tu luyện có vẻ tà đạo, nghe Lục Giang Hà miêu tả không giống võ công đứng đắn gì. 

 Giữ kiếm trong người, cảm giác đau đớn ra sao không nói cũng biết. Cơ bản là hàng ngày đều bị kiếm khí cắt chém như lăng trì. 

 Nhưng vấn đề là chân hỏa luyện thân như Sở Hưu và Trần Thanh Đế, Bảo Nguyệt Quang Vương Lưu Ly Luyện Kim Thân của Tông Huyền, thật ra khi tu luyện cũng phải chịu đau đớn rất lớn. 

 Nhưng lực lượng từ cách tu luyện đó là của bản thân, còn lực lượng mà Tàng Kiếm Thuật tu luyện được lại chỉ dùng được một lần. 

 Mạc Thiên Lâm có thể dùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất giết chết một tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan, còn giao thủ nhiều chiêu với Hạ Hầu Trấn như vậy, biểu hiện hết sức bắt mắt. 

 Nhưng hắn có biểu hiện tốt mấy cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, chỉ được một khoảnh khắc rồi suy tàn. 

 Công pháp trả giá lớn như vậy để đổi lấy thời khắc huy hoàng nhất thời, có đáng giá không? 

 Lục Giang Hà như đoán được suy nghĩ của Sở Hưu, hắn buồn bã nói: “Loại công pháp này là thủ đoạn cuối của những đại phái kiếm đạo thời thượng cổ. 

 Trong một đại phái, có người rực rỡ vinh quanh, thần thái phi phàm, đó là mặt mũi của đại phái, là tương lai của đại phái. 

 Nhưng có một số người không có thiên phú cao như vậy nhưng vẫn muốn báo đáp ơn tri ngộ của môn phái. Những người đó là tấm vải lót của đại phái, đổ máu giết người, phản công trong bước đường cùng, đều là dựa vào bọn họ. 

 Xem tình hình của thằng nhóc này, chắc hắn mới tu luyện Tàng Kiếm Thuật mới mấy năm. Nhưng trong những đại phái kiếm đạo thời thượng cổ có một số kẻ tu luyện Tàng Kiếm Thuật mấy chục năm, thậm chí hơn trăm năm. 

 Tàng Kiếm Thuật chỉ có một cơ hội xuất thủ. Bọn họ khổ sở mấy chục năm, hơn trăm năm, thật ra là để cho một khoảnh khắc nở rộ tới cực hạn. 

 Nhánh kiếm tu thường xuất hiện kẻ điên và thiên tài. Người nghiên cứu ra môn công pháp Tàng Kiếm Thuật này, bản tôn cũng không biết nên nói hắn là thằng điên hay là thiên tài.” 

 Sở Hưu nhíu mày, Mạc gia đã như vậy rồi còn định học các đại phái kiếm đạo chơi trò này? 

 Trong thời gian nói chuyện với Lục Giang Hà, Sở Hưu đã tới bên cạnh Mạc Thiên Lâm, đỡ Mạc Thiên Lâm dậy, tiện tay nắm cho hắn một viên thuốc. 

 Đương nhiên với tình trạng hiện hắn của Mạc Thiên Lâm, viên đan dược này cũng không có tác dụng vì hắn không bị thương mà là bộc phát toàn bộ kiếm khí, thân thể bị móc sạch. 

 Mạc Thiên Lâm cười khổ nói: “Sở huynh, không ngờ cuối cùng vẫn phải làm phiền ngươi.” 

 Lạc Phi Hồng ở bên cạnh mắng: “Mạc Thiên Lâm, có phải đầu óc của ngươi bị úng nước không? Trước đây ta đã nói rồi, bảo ngươi chờ đi, ta đi nhờ Sở Hưu giúp, ngươi liều mạng làm gì?” 

 Trong số bằng hữu của Sở Hưu, thật ra Lạc Phi Hồng và Mạc Thiên Lâm kết bạn đầu tiên, hai bên ra mắt thất bại, ngược lại thành bằng hữu. 

 Từ trước tới nay, Lạc Phi Hồng là nữ nhân nhưng lại mạnh mẽ hơn, còn tính cách Mạc Thiên Lâm lại rất ôn hòa. 

 Lúc này nghe Lạc Phi Hồng nói như vậy, Mạc Thiên Lâm đành cười khổ một tiếng nói: “Không liều mạng, e là ta không mời được Sở huynh tới cứu ta.” 

 Đây là lựa chọn của Mạc Thiên Lâm, Sở Hưu cũng không nhiều lời, y chỉ cau mày nói: “Vì sao ngươi lại tu luyện Tàng Kiếm Thuật? Mạc gia ép ngươi à?” 

 Mạc Thiên Lâm kinh ngạc, như không ngờ một kẻ dùng đao như Sở Hưu cũng biết tới Tàng Kiếm Thuật! 

 Hắn cười khổ lắc đầu nói: “Chuyện không liên quan tới gia tộc, bọn họ cũng không biết ta tu luyện Tàng Kiếm Thuật. 

 Tàng Kiếm Thuật là ta xin ở chỗ Phương Thất Thiếu huynh.” 

 “Phương Thất Thiếu? Lúc nào?” 

 Mạc Thiên Lâm thở dài nói: “Mấy năm trước, khi đó Sở huynh và Phương huynh kết bạn, nên ta cũng quen biết với Phương huynh. 

 Tuy ta cảm thấy tính cách Phương huynh hơi lạ, nhưng hắn hành xử không tệ. 

 Mạc gia chỉ dùng kiếm, cho nên ta thỉnh giáo Phương huynh những thứ liên quan tới kiếm pháp, hắn bèn cho ta Tàng Kiếm Thuật. 

 Tàng Kiếm Thuật là đồ riêng của Phương huynh, hắn thấy ta tương đối hiếu kỳ với nó nên hào phóng đưa nó cho ta. 

 Con người ta sống trên đời của rất nhiều lựa chọn, ta cũng hiểu rõ rốt cuộc thiên phú của mình ra sao. 

 Tuy đưa mắt ra khắp giang hồ, có thể coi là không tệ, nhưng không cách nào sánh được với các người. 

 Đương nhiên ta cũng không yêu cầu cao tới mức sánh được với các người. Ta chỉ muốn trong lúc gia tộc nguy nan ta có thể liều mạng một lần chứ không phải đứng đó chờ chết.” 

 Mạc Thiên Lâm nhìn nhận rất thoáng, hắn không phải Sở Hưu, cũng không phải Phương Thất Thiếu, vậy muốn mạnh lên hắn làm gì? Chỉ có liều mạng, đi lên con đường khó khăn. 

 Sở Hưu khẽ lắc đầu, không nhiều lời, vì đây là lựa chọn của bản thân Mạc 

 Thiên Lâm. 

 Sở Hưu quen Mạc Thiên Lâm đã lâu nhưng có vẻ như tới tận hôm nay y mới chính thức hiểu được rốt cuộc Mạc Thiên Lâm là người như thế nào. 

 Ngoài mềm trong cứng, đây chính là tính cách của Mạc Thiên Lâm. 

 Tất cả những người quen biết Mạc Thiên Lâm đều cảm giác hắn là người ôn hòa khiêm tốn, làm việc không nhanh không chậm, không kiêu không gấp, là người khiến người khác rất khó có cảm giác ác cảm. 

 Nhưng trên thực tế nội tâm của hắn lại cấp tiến hơn bất cứ ai. Thân là kiếm tu, đương nhiên hắn biết Tàng Kiếm Thuật đại biểu cho điều gì, nhưng hắn vẫn tu luyện, người bình thường khó mà có dũng khí và nghị lực như vậy. 

 Sở Hưu vỗ vai Mạc Thiên Lâm, bảo Lạc Phi Hồng đưa hắn đi trước. Lúc này y mới quay đầu lại nói với Hạ Hầu Trấn; “Hạ Hầu gia chủ, đã lâu không gặp.” 

 Hạ Hầu Trấn sắc mặt cứng đờ, hắn vừa định nói gì đó đã thấy sắc mặt Sở Hưu ở phía đối diện đen kịt, nhìn hắn lạnh giọng nói: “Hạ Hầu Trấn, ngươi nóng lòng muốn xuống địa ngục gặp con trai mình rồi à?” 

 “Sở Hưu! Ngươi có ý gì?” 


 Khí thế trên người Sở Hưu là được tích lũy từ việc chém giết trong núi thây biển máu. Khi xưa Hạ Hầu Trấn còn có thể thể hiện uy phong trước mặt Sở Hưu, nhưng bây giờ Sở Hưu muốn giết hắn chỉ dễ như trở bàn tay! 

 Đúng lúc này, một ánh kim nguyên thần bùng lên trước mặt Sở Hưu, dẫn dắt lực lượng thiên địa ngăn cản lực xung kích từ khí thế cường đại của Sở Hưu. 

 Hạ Hầu Tục ngăn trước mặt Hạ Hầu Trấn, trầm giọng nói: “Sở đại nhân, không phải Hạ Hầu thị chúng ta không nể mặt ngươi mà đây là tranh chấp trong nội bộ Cửu Đại Thế Gia, không liên quan tới Sở đại nhân. 

 Mạc Thiên Lâm là bằng hữu của ngươi nên ngươi muốn quản chuyện này. Nếu trên giang hồ ai ai cũng là bằng hữu của ngươi, chẳng phải ngươi sẽ có nhiều chuyện tới mức chẳng quản nổi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi