KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 “Đường đường Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn, kết quả lại nấp trong bóng tối chơi âm mưu quỷ kế. Ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc Mạc gia đắc tội với Thiên Môn ra sao, hay vì cái gì khác nên ngươi nhất quyết muốn đẩy Mạc gia vào chỗ chết?” 

 Lâm Thương Long thản nhiên nói: “Bản tọa sửa lại lời này của ngươi một chút. Cái thứ âm mưu quỷ kế đó có lẽ tên Huống Tà Nguyệt kia còn biết dùng, nhưng bổn tọa khinh thường dùng tới, cũng lười dùng tới. 

 Nếu không phải lũ rác rưởi này ra tay quá chậm, bây giờ bổn tọa đã lấy được đồ rồi.” 

 Nói xong Lâm Thương Long nhìn về phía Hạ Hầu Tục và Hạ Hầu Trấn, lại mắng một tiếng: “Rác rưởi! Trước đó là các ngươi tự ý quyết định, phái một số người tới thăm dò, kết quả đánh rắn động cỏ. Nếu nghe bổn tọa chỉ huy, trực tiếp thừa thế lao thẳng tới hủy diệt Mạc gia thì đã lấy được đồ rồi, cần gì phiền toái như vậy?” 

 Hạ Hầu Tục há hốc miệng không nói gì, thừa thế xông thẳng tới? Nào có đơn giản như vậy? 

 Không tới thăm dò thì làm sao bọn họ biết rốt cuộc thực lực của Mạc gia hiện giờ ra sao, liệu có giấu thủ đoạn nào không? 

 Bất chấp tất cả trực tiếp lao lên, vạn nhất đối phương có thủ đoạn gì sát thương lớn, đến lúc đó Hạ Hầu thị thương vong nặng nề, Thiên Môn các ngươi có quan tâm không? 

 Lúc này Sở Hưu nghe vậy cũng sửng sốt: “Các ngươi ra tay với Mạc gia chỉ vì một món đồ? 

 Chẳng lẽ các ngươi không biết thực lực của Mạc gia ra sao? Cho dù ngươi không ra mặt, chỉ dùng thế lực của Hạ Hầu thị uy hiếp thôi cũng có thể ép Mạc gia giao đồ. 

 Vì một món đồ thôi mà các ngươi định diệt cả nhà người ta rồi mới đi lấy?” 

 Sở Hưu không cảm thấy Lâm Thương Long hành xử tàn nhẫn, trên thực tế y còn làm nhiều chuyện phá gia diệt môn hơn Lâm Thương Long, đương nhiên y không có tư cách chỉ trích Lâm Thương Long trong phương diện này. 

 Y chỉ cảm thấy Lâm Thương Long này làm việc chẳng khác nào dùng dao mổ trâu giết gà. 

 Cũng như y và Tàng Kiếm Sơn Trang lúc trước, Sở Hưu đến chỉ vì Lưu Quang Tà Nguyệt, đã đưa thiệp tới uy hiếp, Tàng Kiếm Sơn Trang cự tuyệt nên y mới ra mặt động thủ. 

 Còn Lâm Thương Long này thì ngược lại, trực tiếp lược bớt các bước đi, chơi lớn ngay từ đầu. 

 Lâm Thương Long cũng chẳng giấu diếm chuyện này, hắn thản nhiên nói: “Bổn tọa chỉ không muốn gây phiền toái thôi. 

 Thế nhân đều là kẻ tham lam ngu ngốc, vật đó nằm trong Mạc gia tới vài trăm năm mà không ai chú ý, nếu tùy tiện yêu cầu, chắc chắn Mạc gia sẽ biết thứ này là bảo bối. 

 Cho dù người của Mạc gia không biết rốt cuộc thứ này là để làm gì nhưng cũng có thể bọn chúng sẽ nảy lòng tham, dẫn tới hàng loạt những chuyện phiền toái phía sau. 

 Cứ như thế sẽ rất phiền phức, bổn tọa rất không thích. 

 Cho nên giết hết, khiến cho đám người Mạc gia thành quỷ hồ đồ, như vậy là đỡ tốn công nhất. 

 Chỉ tiếc là bổn tọa lại chọn phải một lũ ngu ngốc đi làm chuyện này. 

 Biết thế bổn tọa tự ra tay, cho dù động tĩnh có lớn đi nữa thì cùng lắm sau khi xong chuyện trực tiếp bỏ đi, chắc đã chẳng có nhiều phiền phức như hiện giờ.” 

 Lâm Thương Long đứng đằng sau Hạ Hầu thị là vì mục tiêu của hắn quá lớn, người của Thiên Môn mà ra tay chắc chắn sẽ khiến những người khác chú ý, cũng sẽ dẫn tới một số phiền toái không cần thiết. 

 Hạ Hầu thị xuất thủ lại là chuyện nội bộ của Cửu Đại Thế Gia, mục tiêu nhỏ hơn nhiều. Kết quả không ngờ Hạ Hầu thị lại lề mề, còn không bằng hắn tự ra tay. 

 Nghe Lâm Thương Long giải thích xong, rốt cuộc Sở Hưu cũng xác định được đây đúng là cách làm của người trong Thiên Môn, đối phương luôn suy nghĩ mọi chuyện theo cách kỳ quặc như vậy. 

 Chuyện Lâm Thương Long nói tới là rất có khả năng, tham lam che mờ mắt người là chuyện rất bình thường. 

 Nhưng xác suất này rất thấp, đặc biệt là với loại gia tộc cẩn thận khiêm nhường như Mạc gia lại càng thấp. 

 Kết quả là chỉ vì một chuyện xác suất cực thấp như vậy, Lâm Thương Long lại gây ra tình thế lớn đến mức muốn diệt toàn bộ Mạc gia rồi cướp đồ. Hắn không lo trong quá trình diệt môn sẽ hủy mất thứ mà hắn muốn ư? 

 Trên thực tế, Thiên Môn làm vậy đã không phải lần một lần hai. 

 Vài chục năm trước, La Thần Quân từng ra tay cướp đồ của một thế gia nhỏ, dẫn tới việc Sở Cuồng Ca liều mạng giao chiến với hắn. 

 Thiên Môn hành xử không theo lẽ thường lại gặp phải Sở Cuồng Ca càng không theo lẽ thường, kết quả là một chết một trọng thương, La Thần Quân thực hiện nhiệm vụ thất bại, mất mặt suốt mấy chục năm. 

 Sở Hưu nhìn thoáng qua người của Lâm Thương Long, thản nhiên nói: “Nhưng bây giờ ngươi lại gặp nhiều phiền toái hơn nữa. 

 Ngươi nói không sai, thế nhân đều là kẻ ngu ngốc tham lam, Sở Hưu ta cũng 

 là loại tham lam như vậy. 

 Tuy ta không muốn quản chuyện của Mạc gia, nhưng Mạc Thiên Lâm là bằng hữu của ta, ta không thể bỏ qua. 

 Huống hồ, món đồ mà Thiên Môn muốn lấy, đương nhiên ta còn muốn hơn.” 

 Trong Cửu Đại Thế Gia, tuy thực lực của Mạc Thành Danh hơi kém nhưng vẫn là người khác thông minh, nghe xong câu này hắn lập tức nói: “Chỉ cần Sở đại nhân bảo vệ chu toàn cho Mạc gia ta, sau đó tất cả mọi thứ trong Mạc gia đều để Sở đại nhân tùy ý lựa chọn!” 

 Mạc Thành Danh đã nhìn ra bây giờ người duy nhất có thể bảo vệ bọn họ chỉ có mình Sở Hưu, cho nên hắn nhanh nhanh chóng chóng lên tiếng ủng hộ Sở Hưu. 

 Gương mặt Lâm Thương Long không hề tức giận, biểu lộ vẫn hết sức lạnh nhạt, cứ như không có chuyện gì làm hắn kinh hãi hay phẫn nộ. 

 “Ý ngươi là ngươi muốn tranh đồ với bổn tọa? Ngươi không sợ Thiên Môn?” 

 Sở Hưu híp mắt nói: “Ta còn chưa tính sổ với Huống Tà Nguyệt đâu, ta không biết lần tiếp theo Huống Tà Nguyệt xuất hiện trên giang hồ là lúc nào nhưng ta sẽ chờ hắn. 

 Đương nhiên nếu đến một ngày thực lực của ta đã đủ mà hắn còn chưa đi ra, ta sẽ đích thân tới Thiên Môn tìm hắn.” 

 Nghe xong câu này, Lâm Thương Long cười lên điên cuồng, không phải miệt thị cũng không phải mỉa mai, chỉ đơn giản như thấy thứ gì rất thú vị. 

 “Thú vị, thú vị. Hôm nay bổn tọa muốn xem xem rốt cuộc ngươi là ngươi to gan hay đơn giản là thiếu hiểu biết một cách vô vị!” 

 Sau khi nói xong quanh người Lâm Thương Long tỏa ra tiếng gầm của Thương Long, cương khí màu đỏ xanh quanh người bộc phát, đánh về phía Sở Hưu như một con rồng lớn. 

 Võ công của Lâm Thương Long rất kỳ quái, Sở Hưu có thể nhìn ra hắn tu luyện công pháp luyện thể, hơn nữa cường độ cơ thể đã được tu luyện tới mức cực kỳ cường đại, thậm chí còn mạnh hơn Sở Hưu đã luyện thành chân hỏa luyện thần một chút. 

 Nhưng võ đạo của hắn lại hết sức kỳ quái, khi ra tay thân hình hóa rồng, khác với hình rồng do Bộ Thiên Nam cưỡng ép dung hợp máu của Thanh Long, Lâm Thương Long như đã từng thấy chân long, thân thế là người nhưng thân hình lại mang theo long ý. 

 Đầu là đầu rồng, xương sống là thân rồng, chân là đuôi rồng, thương long giận dữ, chém giết khắp nơi! 

 Khí thế cường đại như xé tan thiên địa, mỗi đòn đánh đều khiến trời đất rung chuyển, uy thế cực kỳ kinh khủng. 

 Sở Hưu híp mắt, Vô Nhị Thiên Đao trên tay y bộc phát ra lực lượng kỳ dị. 

 Phật quang, Đạo uẩn, Ma uy, ba thứ dung hợp lại, dẫn dắt lực lượng thiên địa khiến cho sức mạnh mỗi nhát đao của Sở Hưu đều đạt tới mức độ đỉnh cao của y. 

 Sau một tháng thôi diễn tham khảo võ đạo với Tiêu Bạch Vũ, không phải Sở Hưu không có thu hoạch gì. 

 Điểm rõ rệt nhất là mức độ khống chế vận dụng lực lượng của y đã mạnh hơn hẳn trước đây. 

 Trước mắt cơ thể của Sở Hưu đã có thể áp đảo đa số cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng về mặt cảnh giới vẫn là cảnh giới Chân Đan. 

 Song lúc này khả năng khống chế lực lượng của Sở Hưu đã rất gần với cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, y chỉ cách cảnh giới này một chút mà thôi.

Chương 1194 Đánh với thần tướng Thiên Môn 1

 

 Uy thế từ trận chiến của Sở Hưu và Lâm Thương Long quá kinh khủng, hai bên chỉ giao thủ vài chiêu nhưng đã khiến khu vực phía trước gian nhà của Mạc gia bị đánh thành một đống hỗn độn. 

 Lâm Thương Long nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, cười ha hả: “Ba nhánh Đạo Phật Ma hợp nhất? Ngươi không sợ tẩu hỏa nhập ma hay sao, thú vị, đúng là thú vị.” 

 Sau tiếng nói đó, song quyền của Lâm Thương Long liên tiếp đánh ra, hư ảnh Thương Long mông lung sau lưng hắn phát ra từng tiếng long ngâm, mỗi quyền đánh ra đều có uy lực như phá núi. 

 Sở Hưu bứt về phía sau, tránh né vài quyền của Lâm Thương Long. 

 Lực lượng của đối phương quá mạnh, thậm chí mạnh tới mức Sở Hưu không muốn đấu cứng với đối phương. 

 Trong quá khứ luôn là Sở Hưu dùng sức mạnh ép người, không ngờ lại có ngày Sở Hưu bị lực lượng áp đảo. 

 “Tránh? Ngươi tránh được ư?” 

 Lâm Thương Long tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt cương khí xanh đỏ quanh người hắn dẫn theo lực lượng tinh huy cường đại. 

 Trong ánh sao đầy trời, bảy vì sao của phương đông, Giác Cang Đê Phòng Tâm Vĩ Cơ, bảy ngôi sao nhấp nháy liên tục, quanh người Sở Hưu trực tiếp bị lực lượng ánh sao bảo phủ, như thái sơn áp đỉnh, kiềm chế thân thể của y, thậm chí chân khí và nguyên thần của y cũng bị giam cầm. 

 Vốn dĩ Sở Hưu còn tưởng Lâm Thương Long là loại võ giả chuyên tu luyện cơ thể, không ngờ hắn còn tinh thông bí thuật như vậy. 

 Chứng kiến nắm đấm đầy lực lượng lại đánh tới, Vô Nhị Thiên Đao trên tay Sở Hưu bộc phát ra một luồng ma khí tinh thuần cực hạn. 

 Trường đao chém nhang, nhất đao phá họa! 

 Toàn bộ thế giới dừng lại như bức tranh, ánh sao giam cầm bị nhát đao của Sở Hưu xé rách, đánh thẳng về phía Lâm Thương Long. 

 Nhưng khiến người ta ngạc nhiên là Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm giam cầm không gian của Sở Hưu cũng không thể khiến thân thể Lâm Thương Long dừng lại, hai nắm đấm sắt của hắn như phá tan hết thảy. Năng lực giam cầm không gian của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chỉ tác động lên người hắn trong nháy mắt rồi lập tức bị đánh tan. 

 Chiến đao và song quyền va chạm, phát ra tiếng nổ như đánh chuông. 

 Tiếng động lan ra bốn phía, luồng chấn động va chạm cường đại như sóng âm quanh quẩn khắp phạm vi mười dặm. Đám đệ tử Hạ Hầu thị và Mạc gia cách bọn họ hơi gần, thực lực yếu, không chịu được luồng lực lượng này, ai nấy bịt lỗ tai kêu la đau đớn, thậm chí còn có máu tươi từ trong tay chảy ra, dọa cho đám người vội vàng lùi lại phía sau. 

 Sở Hưu lui lại mấy trượng, Lâm Thương Long lui lại vài bước. 

 Nhìn hai vệt trắng rõ ràng trên tay mình, Lâm Thương Long tặc lưỡi nói: “Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Côn Luân Ma Giáo giam cầm không gian, chặt đứt hồng trần? Đáng tiếc, Thiên Môn đã không nằm trong hồng trần đó rồi!” 

 Lâm Thương Long bước ra một bước, thân hình được cương khí gia trì lơ lửng giữa không trung. 

 Cương khí cường đại lượn vòng quanh người hắn tạo thành gió bão cương khí, tiếp đó Lâm Thương Long xuất cước đánh xuống, thân hình như thần long vẫy đuôi. Cái vẫy này lập tức làm dấy lên sóng gió ngập trời. 

 Lúc này biển cương khí cuộn trào ngút trời kia đánh thẳng xuống đầu Sở Hưu! 

 Sở Hưu quát khẽ một tiếng, chém ra Phá Hải trong Thất Đại Hạn, cũng là đao pháp cương mãnh bá đọa tới cực điểm. Nhưng khi đao mang có thể xé tan sóng lớn kia chém ra lại tạo thành tiếng va chạm khổng lồ. Lần này Sở Hưu lùi lại hơn mười trượng nhưng Lâm Thương Long vẫn lơ lửng trên không trung, dường như nhát dao vừa rồi không hề ảnh hưởng tới hắn. 

 Nhưng một khắc sau, lại có cây cung lớn bằng ma khí ngưng tụ trong tay Sở Hưu, Diệt Tam Liên Thành Tiễn bắn thẳng ra, ma tiễn màu đen mang theo lực lượng tịch liệt lập tức xuất hiện trước mặt hắn. 

 Có thể nói lực lượng tịch diệt của Diệt Tam Liên Thành Tiễn bá đạo tới cực điểm, đó là lực lượng hủy diệt cực hạn của thế gian, ngoại trừ chống chọi, gần như không có cách hóa giải. 

 Nhưng Lâm Thương Long lại làm một động tác mà tất cả mọi người đều bất ngờ. 

 Không ngờ hắn trực tiếp vươn tay, nắm lấy Diệt Tam Liên Thành Tiễn, cương khí màu xanh đỏ tràn vào tay hắn, nhưng chỉ chớp mắt đã bị lực lượng tịch diệt của mũi tên xé rách. 

 Nhưng cương khí cường đại trên người Lâm Thương Long cứ như cùng mãi không cạn, truyền vào như điên dại, cuối cùng không ngờ lại dùng lực lượng của bản thân tiêu hao hết lực lượng tịch diệt kia! 

 “Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Độc Cô Duy Ngã năm xưa? Đúng là thứ khó giải quyết, nhưng, ngươi không phải Độc Cô Duy Ngã!” 

 Nhìn vẻ ngoài có vẻ Lâm Thương Long cũng tiêu hao không ít cương khí mới diệt được Diệt Tam Liên Thành Tiễn, nhưng có vẻ hắn càng muốn sử dụng phương thức dữ tợn và cực đoan này để chiến đấu. 

 Sở Hưu nhíu mày, thần tướng Thiên Môn có mạnh yếu khác nhau, ít nhất Lâm Thương Long là kẻ mạnh nhất trong số thần tướng mà y từng gặp. 

 Xét theo tu vi, đối phương đã đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh 

 phong, tu vi tiếp cận đám người Hư Vân và Đông Hoàng Thái Nhất. 

 Như vậy sẽ rất khó giải quyết, đối thủ cỡ này rất khó đối phó, ít nhất Sở Hưu hiện giờ không đối phó được. 

 Ngay lúc Lâm Thương Long định ra tay tiếp, Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lâm thần tướng, ngươi còn định đánh nữa à? 

 Thần tướng Thiên Môn quả là danh bất hư truyền, bây giờ tu vi của ta kém ngươi một bậc. 

 Nhưng cho dù tu vi có mạnh hơn nữa, liệu có hơn được cường giả Thiên Địa Thông Huyền hay không? 

 Ta không địch được ngươi, không biết liệu ngươi có địch được cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hay không?” 

 Khi Sở Hưu nói tu vi của mình không bằng Lâm Thương Long, y không hề ngại ngùng, Lâm Thương Long cũng không hề kiêu ngạo. 

 Nói thẳng ra hắn hơn Sở Hưu một cảnh giới, thắng thì có gì mà kiêu ngạo? Thua mới gọi là mất mặt. 

 “Cường giả Thiên Địa Thông Huyền ư?” 

 Thật ra loại thần tướng Thiên Môn như Lâm Thương Long không hứng thú gì với tranh chấp trên giang hồ, cho dù có hứng thú cũng là tới xem trò hay mà. 

 Lần trước khi Chính Ma Đại Chiến mới bắt đầu, Lâm Thương Long vừa ra khỏi Thiên Môn, hắn thật sự không biết có chuyện gì xảy ra. 

 Lâm Thương Long dừng một chút rồi nói: “Ngươi lấy vị cường giả Thiên Địa Thông Huyền kia ra uy hiếp ta? Nhưng theo ta biết bây giờ hắn không ở bên cạnh ngươi!” 

 Sở Hưu cũng thản nhiên đáp: “Nhưng ngươi có tin không, hôm nay cho dù ngươi có lấy được đồ nhưng chưa chắc đã ra khỏi Đông Tề được. 

 Chắc ngươi cũng biết thực lực cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ra sao, bị một vị Thiên Địa Thông Huyền để ý tới, cảm giác không hay ho gì đâu. 

 Ta có thể đoán được, Thiên Môn phái ngươi ra chắc hẳn có nhiệm vụ, ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ dưới tay một cường giả Thiên Địa Thông Huyền, trở lại Thiên Môn bình an, đó là bản lĩnh của ngươi.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi