KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

 Ví dụ như Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, trong một số điển tịch thời thượng cổ có ghi chép lại, hoặc là người thời thượng cổ còn sống sót, hoặc là người ngoài tình cờ phát hiện đạo thống nên xây dựng lại tông môn. 

 Cũng như Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta, tổ tiên tình cờ phát hiện được một di tích nên mới có Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta. 

 Còn trong Tam Đại Đạo Môn, thời thượng cổ Thiên Sư Phủ và Chân Vũ Giáo là chi nhánh trong Đạo môn. Về phần Thuần Dương Đạo Môn lại không có liên hệ gì với thời thượng cổ, hoàn toàn do Lữ Tổ tự mình sáng tạo. 

 Xuất thân lai lịch của những tông môn này cả ở thượng cổ lẫn hiện tại đều rất rõ ràng, duy chỉ có Đại Hắc Thiên Ma Giáo này lại như đột nhiên xuất hiện. 

 Tuy trước đây Đại Hắc Thiên Ma Giáo đã bị Độc Cô giáo chủ hủy diệt chỉ trong nháy mắt nhưng chư vị ngẫm lại xem, người ra tay là Độc Cô giáo chủ. Với uy thế của Côn Luân Ma Giáo lúc đó, đổi lại là bất cứ ai thì kết quả cũng vậy. 

 Hơn nữa Độc Cô giáo chủ còn lấy đi Diệt Tam Liên Thành Tiễn trong Đại Hắc Thiên Ma Giáo. Chuyện này càng chứng minh thực lực của đối phương bất phàm, võ kỹ bình thường đâu có tư cách lọt mắt Độc Cô giáo chủ. 

 Chư vị ngẫm lại xem, điểm đáng ngờ nhất trong chuyện này là gì? Chính là sự tồn tại của bản thân Đại Hắc Thiên Ma Giáo. Phải nói là đối phương vốn không nên tồn tại!” 

 Những người ở đây không ai là hạng ngu dốt, ngoại trừ tộc trưởng Man tộc Doãn Kha. Mọi người lập tức hiểu ý Y Ba Tuần. 

 Đại Hắc Thiên Ma Giáo là một tông môn không có lai lịch. 

 Tông môn bình thường bất luận là sống sót từ thời thượng cổ hay hậu nhân nhận được truyền thừa, hay cho dù không liên quan tới truyền thừa thời thượng cổ thì nói thế nào vẫn có truyền thừa. 

 Kết quả Đại Hắc Thiên Ma Giáo lại là đột nhiên xuất hiện, hơn nữa thực lực còn rất mạnh, mạnh tới mức cần Độc Cô Duy Ngã đích thân xuất thủ. Lúc đó trên giang hồ có bao nhiêu thế lực có trình độ như vậy? 

 Đương nhiên có thể là người ngoài tình cờ phát hiện truyền thừa của Đại Hắc Thiên Ma Giáo, sau đó trốn ở đất Nam Man đầy núi non rừng rậm này tu luyện. 

 Nhưng vấn đề là làm sao một tông môn cường đại đến vậy trốn bao lâu mà vẫn không ai phát hiện ra? Chuyện này thật phi lý. 

 Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu: “Lúc trước các ngươi có cảm thấy Đại Hắc Thiên Ma Giáo này có gì không đúng không?” 

 Lục Giang Hà hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ với giáo chủ thì vấn đề này có quan trọng không? Có gì không đúng cũng chỉ là thế lực tiện tay là diệt được, nghiên cứu sâu làm gì?” 

 Sở Hưu sửng sốt, nhưng nói vậy cũng có lý. 

 Bây giờ bọn họ nhận được tin của Đại Hắc Thiên Ma Giáo, mang tâm tư riêng liên thủ thăm dò, hành động còn vội vã. Nhưng đối với Độc Cô Duy Ngã đây không phải chuyện gì lớn. 


 Đúng lúc này, Doãn Kha chỉ một khe núi âm u phía trước, vẻ mặt sợ hãi nói: “Thượng sư, vị trí mà ngài nói nằm ngay giữa sơn cốc. Có nhiều người trong tộc và người của bộ lạc khác đi săn thú rồi vào trong đó, nhưng không mấy ai còn sống đi ra. Cho dù có người sống đi ra thì linh hồn cũng bị Tà Thần hấp thu, cơ thể biến thành tro bụi.” 

 Tiêu Ma Kha gật đầu, quan sát khí tức chắc là trong đó. 

 Thổ dân đất Nam Man đầu óc thiếu minh mẫn coi là quỷ thần có tồn tại, luôn miệng nói nơi này có Tà Thần, nơi đó có quỷ quái, Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng không để ý mấy. 

 Nhưng bọn họ không ngờ sâu trong ngọn núi lớn trên đất Nam Man lại còn một nơi kỳ quái như vậy. 

 Đúng lúc này, trong khe núi có tiếng vang, còn có tiếng quát mắng mơ hồ. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lập tức cau mày. 

 Sở Hưu và Lâm Thương Long có bản đồ, bọn họ đã đến nơi này rất nhanh, chẳng qua địa hình thay đổi nên trễ một chút. 

 Đám người Tiêu Ma Kha nhận được tin tức rồi lập tức chạy đến, nhưng bọn họ có ưu thế là khoảng cách gần. 

 Có điều, vì sao lại có người đến nơi trước cả bọn họ? 

 “Đoãn Kha, ngươi đi về trước đi.” 


 Sau khi đuổi tộc trưởng man tộc đi, đám người lập tức chạy về phía sơn cốc. Chỉ thấy phía trước sơn cốc, Lý Thu Dịch đang cầm một cái roi quát mắng đuổi mấy thổ dân Nam Man vào trong sơn cốc. 

 Đám thổ dân Nam Man lao nhao kêu khổ, có người còn nói bằng giọng Trung Nguyên không lưu loát: “Không thể đi vào! Đó là nơi ở của Tà Thần, lúc ra sẽ bị Tà Thần nuốt mất linh hồn! 

 Ngươi giết chúng ta thì linh hồn chúng ta còn được tiến vào thế giới Cực Lạc. Nhưng nếu linh hồn bị Tà Thần nuốt mất tức là vĩnh viễn không bao giờ được siêu sinh!” 

 “Tà Thần cái quái gì! Nói hươu nói vượn! Ai đi vào tìm được Xích Hỏa Huyết Liên cho ta, ta sẽ cho hắn làm tộc trưởng. Còn ai dám phản kháng ta sẽ khiến hắn không được siêu sinh ngay bây giờ!” 

 Nghe mấy câu này đám người mới hiểu Lý Thu Dịch xuất hiện ở đây không phải vì nhận được tin từ sớm. Mụ ta chỉ tới đây hái thuốc, tình cờ đến đây. 

 Trong số võ giả tán tu, có một số ít thực lực rất mạnh nhưng dù sao bọn họ 

 cũng không có thế lực lớn dung thân, cho nên chuyện thu thập trồng trọt các loại linh được tài nguyên vẫn phải tự thân vận động. 

 Tuy đất Nam Man này có khí hậu rất ác liệt, nhưng ít người sinh sống cho nên có không ít kỳ trân linh dược. 

 Tiêu Ma Kha tuy hai mắt đã mù nhưng năng lực cảm giác vẫn có thể dò xét thết thảy. 

 Chứng kiến cảnh này, hắn không khỏi tức giận nói: “Lý Thu Dịch! Ngươi đến Nam Man hái thuốc thì thôi, còn dám cưỡng ép những người Nam Man vô tội này đi dò đường. Ngươi tưởng Tu Bồ Đề Thiền Viện ta là để trưng cho đẹp à?” 

 Trên đất Nam Man không có thế lực giang hồ nào khác, chỉ có mình Tu Bồ Đề Thiền Viện. 

 Những thổ dân trên đất Nam Man này tôn thờ Tu Bồ Đề Thiền Viện, đương nhiên cũng được Tu Bồ Đề Thiền Viện che chở. 

 Lý Thu Dịch ngang nhiên nô dịch thổ dân Nam Man, chẳng trách Tiêu Ma Kha lại nổi giận. 

 “Ở đây thì sao?” Tiêu Ma Kha cau mày nói. 

 “Đương nhiên là tính thêm cả ta rồi! Bảo bối thì ai gặp người đó có phần. Huống chi nơi này nhà ta phát hiện ra trước.” 

 Vốn dĩ Lý Thu Dịch chỉ nghe nói tới chuyện này, mụ không muốn dính vào. 

 Đất Nam Man rộng lớn như vậy, mụ đi đâu tìm người. Nhưng bây giờ đám người lại tự xuất hiện trước mắt mụ. Cơ duyên này là ông trời muốn cho mụ, mụ cũng chẳng có lý do gì để cự tuyệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi