KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 Hạng Long không đáp lại lời an ủi của Hàn công công, một lúc lâu sau hắn mới nói với giọng khàn khàn: “Trẫm không phục! 

 Cả đời này, trẫm đưa Đại Yên lên tới vị thế ngày hôm nay, còn tên rác rưởi Lữ Hạo Xương kia dựa vào đâu mà có được giang sơn Trung Nguyên? 

 Giờ tý trẫm vẫn phê duyệt tấu chương, tên Lữ Hạo Xương kia lại ôm phi tử ngủ! 

 Nếu giao Đông Tề cho trẫm, trong vòng mười năm trẫm có thể quét ngang thiên hạ, xây dựng một đế quốc hưng thịnh thật sự!” 

 Tiếng nói của Hạng Long đầy không cam lòng và không phục. 

 Có một số người vừa ra đời đã nhận được tất cả, nhưng họ lại không biết quý trọng. 

 Đông Tề to lớn, đất Trung Nguyên màu mỡ lại nằm trong tay tên rác rưởi Lữ Hạo Xương, làm sao hắn nuốt được cục tức này? 

 “Đi, gọi Trấn Bắc Vương tới đây.” Hạng Long đột nhiên nói. 

 Gương mặt Hàn công công thoáng chút chần chừ, nhưng hắn vẫn làm theo lời Hạng Long, gọi Tiêu Bạch Vũ. 

 Một khắc sau, một người trung niên thân hình cao lớn đi vào trong tẩm cung. 

 Người trung niên này mặc một bộ long bào bằng gấm, thân hình cao lớn, tướng mạo cũng tuấn tú mạnh mẽ, khí thế bất phàm. Trước mặt hắn, trông Hạng Long càng thêm yếu ớt. 

 Hạng Long nhìn người trung niên kia, người trung niên kia cũng nhìn hắn, hai bên không nói một câu. 

 Một lúc lâu sau, người trung niên kia không nhịn được nói: “Gọi ta tới làm gì? Là để ta nhìn ngươi chờ chết ở đây à? Ta đã nói rồi, sau khi ngươi chết ta chỉ nâng chén chúc mừng thôi, cũng không phát tang cho ngươi đâu, hoàng huynh!” 

 Người trung niên này chính là cao thủ của hoàng thất Bắc Yên, người thống lĩnh Cung Phụng Đường, Trấn Bắc Vương Hạng Sùng. 

 Bắc Yên nằm ở phía Bắc, danh hiệu của Hạng Sùng lại là Trấn Bắc Vương, có thể thấy tầm quan trọng của hắn trong hoàng thất Bắc Yên. 

 Tổ chức vũ lực mạnh nhất của hoàng thất Bắc Yên, bản thân hắn cũng là người duy nhất của hoàng tộc bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần trong thế hệ của Hạng Long. 

 Đương nhiên hắn còn có một thân phận là đệ đệ của Hạng Long, đệ đệ ruột thịt cùng mẹ. 

 Nhưng lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía Hạng Long lại mang đầy vẻ mỉa mai và căm ghét, thậm chí còn có một chút thù hận. 

 Hạng Long cười khổ một tiếng nói: “Ngươi vẫn còn hận ta?” 

 Đối mặt với Hạng Sùng, Hạng Long không tự xưng trẫm. Trước mặt hắn, Hạng Long không phải hoàng đế mà là một vị huynh trưởng thất bại. 

 Hạng Sùng cười lạnh nói: “Hận? Vì cái hoàng vị chó má này mà ngươi hại chết bọn thái tử, cái này thì có thể hiểu được. Khi ba huynh đệ chúng ta còn nhỏ, thái tử thường xuyên ức hiếp chúng ta. 

 Nhưng sau đó, vì sao ngươi lại hại chết đại ca? Hoàng vị có quan trọng tới vậy không? Nhìn bộ dạng ngươi bây giờ đi, đấu đá với người khác, tính toán lẫn nhau, tính tới cùng thì mấy chục năm sau vẫn thành bụi đất thôi, có ý nghĩa không?” 

 Gương mặt chỉ còn một lớp da của Hạng Long không chút biểu cảm, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Đến bây giờ ngươi vẫn cho rằng ta hại chết đại ca ư? Ta là vì toàn bộ Đại Yên! 

 Nếu Đại Yên ta có căn cơ thâm sâu như Đông Tề, ta thà làm một vương gia nhàn rỗi, giúp đại ca bày mưu tính kế, sau khi giúp hắn leo lên hoàng vị là có thể làm như ngươi, tập trung tu luyện võ đạo. 

 Nhưng lúc đó Đại Yên ta ra sao? Bốn bề đều là địch, nguy cơ trùng trùng! 


 Đại Yên không phải Đông Tề, cho dù Đông Tề xuất hiện vài tên rác rưởi ngu ngốc đi nữa, Đông Tề vẫn là Đông Tề. 

 Nhưng Đại Yên ta chỉ cần đi sai một nước thôi sẽ là vạn kiếp bất phục! 

 Đại ca không gánh vác được vị trí này, nhưng hắn lại không chịu buông tay, ta làm gì được nào? Chẳng lẽ ngồi nhìn đại ca đẩy Đại Yên vào vực thẳm ư? Nếu vậy chúng ta đều phải chết!” 

 Chứng kiến đôi mắt Hạng Sùng vẫn đầy khinh bỉ và hận thù, Hạng Long thở dài một tiếng, không giải thích nhiều. 

 Hắn chỉ nói yếu ớt: “Có chuyện ngươi nói không sai, ta sắp chết. 

 Ta biết ngươi hận ta, nhưng ngươi không thể hận cả Đại Yên được? 

 Trước khi chết, ta còn muốn bố trí một cái bẫy. Cái bẫy này ít nhất cũng có thể bảo vệ Đại Yên ta an ổn vài chục năm. 

 Đến lúc đấy, ta cũng có thể ra đi an tâm hơn một chút.” 

 Hạng Sùng cau mày nói: “Bẫy thế nào? Còn nữa, ngươi định truyền hoàng vị cho ai?” 

 Hạng Long do dự một chút rồi hạ giọng nói: “Hạng Xung.” 

 Hạng Sùng nghi ngờ nói: “Vì sao không phải Hạng Lê? Hắn là nhị hoàng tử, tổ huấn của Đại Yên cũng là lập con trưởng. 

 Huống chi bao năm qua Hạng Lê vẫn cho rằng hắn mới là hoàng đế tương lai của Đại Yên, trong triều mọi người cũng cho là vậy. Thậm chí có không ít người đã gia nhập dưới trướng Hạng Lê. 

 Ngươi làm vậy sẽ khiến cho triều đình Đại Yên sa vào nội loạn kinh khủng tới 

 mức nào?” 

 Nói đến đây, Hạng Sùng cười lạnh nói: “Ngươi lập Hạng Xung làm thái tử, không phải vì hắn trông giống ngươi lúc trẻ đấy chứ? 

 Lúc trước ngươi đoạt vị bất chính, đến giờ lại định để con trai ngươi phá hỏng quy củ tổ huấn của Đại Yên hay sao?” 

 Hạng Long không hề để ý tới lời mỉa mai của Hạng Sùng, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Chính vì Hạng Lê vẫn luôn cho rằng mình là thái tử nên ta mới không truyền hoàng vị cho hắn. 

 Cả hai đều là con trai ta, năng lực cũng không hơn kém nhau nhiều. Đây là đại sự, làm sao ta lại làm trò trẻ con vì sở thích cá nhân được? 

 Lực lượng trong tay Hạng Lê quá phức tạp. Mấy năm nay ta vẫn luôn chú ý tới hắn, nhìn hắn đút hết cả lực lượng tốt lẫn xấu vào trong túi. Nhưng với năng lực của hắn, hắn không thể khống chế nổi những lực lượng này. 

 Hắn cho rằng mình là người thiên mệnh quy tụ, không hề kiêng nể thu liễm những lực lượng này. Phải biết bây giờ ngươi nhận được lực lượng, đến tương lai leo lên hoàng vị là phải trả giá. 

 So sánh ra, Hạng Xung lại đơn thuần hơn nhiều. Để lại hoàng vị cho hắn, hắn cũng quý trọng hơn.” 

 “Nhưng lực lượng trong tay Hạng Xung quá yếu, ngươi lấy gì ra cam đoan tương lai hắn sẽ ngồi vững trên vị trí này?” 

 “Ngươi!” 

 Hạng Sùng sửng sốt sau đó cười lạnh đó: “Không ngờ ngươi lại bảo ta nâng đỡ con ngươi ngồi lên hoàng vị. Chẳng lẽ ngươi bệnh tật quá thành ra hồ đồ rồi à?” 

 Hạng Long ho khan một tiếng rồi hạ giọng nói: “Tam đệ, ta biết ngươi hận ta nhưng ta cũng biết ngươi cũng không bỏ Đại Yên được! 

 Không thì đã nhiều năm rồi, với thực lực của ngươi, sao vẫn cam tâm ngồi trong Cung Phụng Đường của hoàng thất?” 

 Trong hoàng tộc Bắc Yên, hiển nhiên người xuất sắc nhất thế hệ trẻ chính là Hạng Võ. 

 Còn trong thế hệ Hạng Long lại là Hạng Sùng trước mặt. 

 Hạng Long biết đối phương cực kỳ căm thù mình nhưng vẫn phong làm Trấn Bắc Vương, hơn nữa còn giao tổ chức quan trọng nhất của hoàng thất là Cung Phụng Đường cho đối phương thống lĩnh. Đó là vì hắn biết cho dù Hạng Sùng có hận hắn đến đâu đi nữa cũng không làm gì hắn. Đối phương hận mình, nhưng thân là người trong hoàng thất Bắc Yên, hắn sẽ không làm bất cứ chuyện gì gây hại cho hoàng thất Bắc Yên. 

 Hạng Long trầm giọng nói: “Tam đệ, ta không sống được bao lâu nữa. Nhưng Đại Yên vẫn còn một loạt phiền toái chưa được giải quyết. 

 Ta biết ngươi hận ta, nhưng ta tin ngươi! 

 Giúp ta ổn định Đại Yên. hay nên nói là giúp họ Hạng chúng ta ổn định Đại Yên!” 

 Bên ngoài thì có thế lực lớn trong giang hồ Đại Yên gây họa. Đại Quang Minh Tự thân ở Đại Yên, kết quả xưa nay bọn chúng không coi mình là con dân Đại Yên. Đám hòa thượng kia trong mắt không có quân vương, vô pháp vô thiên! 

 Xa hơn một chút, tuy bây giờ người nắm giữ Đông Tề là Lữ Hạo Xương rất bình thường, nhưng với căn cơ của Đông Tề, chỉ cần đổi thành một vị quân vương có năng lực một chút thôi, đó sẽ là ác mộng của chúng ta! 

 Thù trong giặc ngoài, Đại Yên ta đã đủ loạn rồi. Vậy trẫm sẽ cho nó loạn thêm một chút, như vậy mới có thể đạt được thắng lợi trong loạn thế!” 

 Hạng Long nhìn Hạng Sùng một hồi lâu rồi trầm giọng nói: “Tam đệ, toàn bộ Đại Yên, ta chỉ tin ngươi. Giúp họ Hạng chúng ta ổn định Đại Yên, đợi tương lai ta chết rồi, ta sẽ tự xuống dưới kia thỉnh tội với hoàng huynh!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi