KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 Tuy Bắc Yên thống trị Ngụy Quận đã mấy chục năm nhưng trên thực tế chưa bao giờ Bắc Yên thật sự khống chế được Ngụy Quận. 

 Toàn bộ người dân trong Ngụy Quận chưa từng tán thành đối với Bắc Yên, cho nên đối với Bắc Yên mảnh đất này chỉ có tiếng chứ không có miếng, thậm chí còn là một phiền toái. 

 Nếu Hạng Long có thời gian, hắn hoàn toàn có thể chậm rãi tiêu hóa Ngụy Quận. Nhưng rất đáng tiếc, thời gian dành cho hắn đã không còn nhiều, cho nên đổi một vùng đất phiền toái đi đổi lấy sự ủng hộ của Giang Sơn Các, rất đáng giá. 

 Hơn nữa bản thân Ngụy Quận nằm ở nơi tiếp giáp giữa Bắc Yên và Đông Tề. Nếu Đông Tề tấn công, Giang Sơn Các chiếm lĩnh Ngụy Quận chính là khu vực giảm xóc rất hữu hiệu. 

 So với việc thuyết phục Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn, hiển nhiên thuyết phục Giang Sơn Các đơn giản hơn nhiều. Chỉ cần Hạng Sùng nói ra điều kiện, Giang Sơn Các không có lý do gì cự tuyệt. 

 Đến lúc Hạng Sùng bước ra khỏi Giang Sơn Các, hắn đột nhiên thở dài một tiếng mệt mỏi. 

 Trước kia hắn cực kỳ thù hận Hạng Long, cho rằng đối phương là loại máu lạnh vô tình vô nghĩa, vì hoàng vị mà hại chết ca ca ruột thịt cùng cha cùng mẹ. 

 Nhưng bây giờ hắn bỗng thấy hiểu được đối chút về Hạng Long. Bao năm qua, Hạng Long phải gánh vác trách nhiệm nặng nề hơn hẳn bản thân. 

 Khác với Hạng Long, hắn không cần ủ mưu tính kế, chỉ cần ngồi trong Cung Phụng Đường của hoàng thất dùng lượng lớn tài nguyên tu luyện, củng cố tu vi của bản thân. Tuy buồn tẻ nhưng vô cùng dễ dàng. 

 Khi Hạng Sùng đi từ Bắc Yên tới tận Đông Hải mưu toan những thứ này, Sở Hưu còn đang bế quan trong Trấn Võ Đường. 

 Không phải tin tức của Sở Hưu không nhạy bén mà vì Hạng Long làm việc quá cẩn thận. 

 Đúng như hắn đã từng nói, bây giờ hắn không tin tưởng bất cứ ai, chỉ tin mình đệ đệ ruột thịt Hạng Sùng. 

 Cho nên tất cả đều do Hạng Sùng làm việc, không để lộ chút tin tức nào ra ngoài. 

 Đúng lúc này, Mai Khinh Liên gõ cửa bế quan của Sở Hưu. 

 “Có chuyện rồi, khả năng là phiền toái lại chạy tới.” 

 Sở Hưu đứng dậy, thư giãn gân cốt rồi mới hỏi: “Lại có phiền toái gì? Là nhánh Ẩn Ma hay là bên Bắc Yên?” 

 Bây giờ thực lực Trấn Võ Đường đang bày ra đó, mấy chuyện nhỏ thì Mai 

 Khinh Liên đã không tới quấy rầy y, xem ra vấn đề lần này không hề nhỏ. 

 Mai Khinh Liên nói: “Là chuyện của Bắc Yên, Hạng Long triệu ngươi vào triều.” 

 Sở Hưu nghe vậy chợt sững sờ: “Triệu ta vào triều? Hắn định làm gì?” 

 Sở Hưu gia nhập triều đình Bắc Yên trong thời gian dài như vậy nhưng chưa bao giờ lên triều. 


 Triều đình Bắc Yên quản lý triều đình, Trấn Võ Đường quản lý giang hồ, hai bên không có gì liên hệ, y vào triều để làm gì? 

 Mai Khinh Liên nhún vai nói: “Ai mà biết được, e là vị bệ hạ kia không cố được bao lâu nữa. Ai biết trước lúc chết hắn định giở trò gì? 

 Cẩn thận một chút thì hơn, khi vào triều dẫn theo Thương lão gia tử đi. Dù sao Hạng Long cũng không nói có thể mang theo mấy người vào triều.” 

 Sở Hưu gật đầu một cái, thật ra y không thấy có gì phải lo lắng. Với thực lực của mình, y không sợ Hạng Long chơi trò cá chết rách lưới gì. 

 Đương nhiên trong mắt rất nhiều người, Hạng Long đại biểu cho triều đình Bắc Yên mới là lưới, còn Sở Hưu chỉ là cá. 

 Nhưng cho dù có là cá, Sở Hưu cũng là một con cá ăn thịt người, loại lưới thường không thể bắt nổi. 

 Đương nhiên để cẩn thận, Sở Hưu vẫn tới tìm Thương Thiên Lương, bảo hắn vào triều cùng mình. 

 Sau khi tới Bắc Yên, Thương Thiên Lương sinh sống vô cùng thoải mái. 

 Đối với hắn mà nói, chỉ cần rời khỏi cái nơi quỷ quái Lục Đô kia, bất cứ nơi nào cũng là thiên đường. 

 Sở Hưu tìm một chỗ giúp bọn họ xây dựng lại Thương Thành, cho nên thời gian qua Thương Thiên Lương luôn đảm nhiệm chức trách của thành chủ, dẫn người xây dựng lại gia viên, khi rảnh rỗi lại tự tu luyện, nhanh chóng thuần thục lực lượng vốn có của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. 

 Khi Sở Hưu tới tìm hắn, Thương Thiên Lương còn có vẻ không vui, vì Sở Hưu làm trễ nải việc trồng rau của hắn. 

 Nhưng trong Thương Thành vẫn có một số người đang ở Lục Đô ăn cát, cho dù hắn có không muốn thì vẫn phải đi theo Sở Hưu tới hoàng cung một chuyến. 

 Triều đình Bắc Yên chia thành ba phe phái rõ rệt, văn thần, võ tướng và hoàng tộc như Hạng Lê, Hạng Xung. 

 Đương nhiên cũng có hai nhóm không chọn phe, Sở Hưu là một, ngoài ra Hạng Võ cũng vậy. Hắn là đại tướng quân của Tây Lăng Quân nhưng cũng là hoàng tộc Bắc Yên, cho nên hắn đứng về phía nào cũng không ổn, đành phải trở thành một cây cột đứng riêng một nơi, ngáp ngắn ngáp dài, hiển nhiên cũng là loại người không mấy khi vào triều. 

 Nửa ngày sau Hạng Long mới được Hàn công công nâng đỡ đi ra. 

 Thấy dáng vẻ của Hạng Long hiện giờ, Sở Hưu không khỏi lắc đầu. 

 Hạng Long đã gần tới mức dầu hết đèn tắt, cho dù một khắc sau hắn chết ngay lập tức, Sở Hưu cũng không lấy làm lạ. 

 “Tham kiến bệ hạ!” 

 Hàng loạt người ở bên dưới quỳ xuống, chỉ có một vài ngoại lệ là mấy lão già bối phận cực cao trong hoàng tộc Hạng thị, hoặc là người có thân phận được tôn sùng như Bắc Cung Bách Lý chỉ hành lễ. 

 Bên phía Sở Hưu, y mang theo Mai Khinh Liên và Thương Thiên Lương tới. Sở Hưu và Mai Khinh Liên còn ra vẻ một chút, chắp tay hành lễ, còn Thương Thiên Lương chỉ đưa mắt nhìn lên trời, thậm chí còn lười làm bộ. 

 Người xuất thân Lục Đô như hắn thấy rất khó hiểu, vì sao người sắp chết còn có thể ngồi trên chức cao như vậy? 

 Ở Lục Đô, nếu có người gặp tình cảnh như Hạng Long, bọn họ đã tự sát từ lâu rồi, tránh cho bản thân lãng phí tài nguyên còn làm liên lụy tới người khác. 

 “Đứng dậy cả đi.” 

 Hạng Long nói một câu yếu ớt, không thừa nước đục thả câu mà trực tiếp ngồi lên ghế rồng nói: “Hôm nay trẫm triệu tập tất cả mọi người, thật ra chỉ để tuyên bố vài chuyện mà thôi.” 

 Nghe vậy, mọi người ở đây lập tức ra vẻ nghiêm túc. 

 Hạng Long đã suy yếu tới mức này rồi, vậy thì chuyện tiếp theo mà hắn tuyên bố là gì, có thể tưởng tượng ra được. 

 Khác với Hạng Lê đang căng thẳng, Hạng Xung lại có vẻ khá bình tĩnh. 

 Ai cũng muốn lên làm thái tử, đặc biệt là khi tình trạng của Hạng Long đã như vậy. Nếu ai lên làm thái tử, có lẽ không bao lâu sau sẽ chính thức lên ngôi. 

 Hắn biết, xét theo uy danh và thế lực, bản thân hắn không có chỗ nào bằng Hạng Lê, ưu thế duy nhất của hắn là được Hạng Long yêu quý! 

 Cho dù Hạng Long còn có rất nhiều ưu thế, nhưng chỉ cần một câu thôi là Hạng Long có thể dễ dàng tước đoạt tất cả. Cho nên bây giờ hắn có lo cũng vô dụng, sống hay chết đều theo suy nghĩ của Hạng Long!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi