KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 Uy tín của Phong Mãn Lâu đã khiến người trong giang hồ vô thức tin tưởng, một khi cần kiểm tra tin tức là thật hay giả nhất định phải tới Phong Mãn Lâu. 

 Khi Hạng Xung nhận được tình báo của Phong Mãn Lâu, thấy không sai lệch mấy so với những gì Ngũ Ương đạo nhân nói, hắn mới thở dài một tiếng, đồng thời càng coi trọng Ngũ Ương đạo nhân hơn một chút. 

 Bây giờ dưới trướng hắn cũng có đông đảo nhân tài, nhưng lại không mấy người biết làm việc. 

 Lâm Phong Ngọc tuy khá trung thành, nhưng cả ánh mắt năng lực lẫn kiến thức đều chỉ có hạn, cho dù sau lưng có Lý Thu Dịch giúp đỡ cũng không làm được việc lớn. 

 Còn vị sư phụ hờ Khang Động Minh kia, tiếng thì có, thực lực cũng có, nhưng tạm thời chỉ có thể dùng để đe dọa người khác, cũng chẳng có tác dụng gì. 

 Cứ thế, Hạng Xung phát hiện thật ra dưới trướng mình người có thực lực lại được việc chỉ có mình Ngũ Ương đạo nhân. Hắn không coi trọng Ngũ Ương đạo nhân thì coi trọng ai? 

 Nhưng lúc này Hạng Xung lại không biết, Ngũ Ương đạo nhân mà hắn coi trọng đang ở trong một cứ điểm bí mật của Trấn Võ Đường, báo cáo cặn kẽ tất cả tình hình của hắn cho Sở Hưu. 

 Sở Hưu gõ bàn một cái, lạnh nhạt nói: “Nói vậy, bây giờ Hạng Xung đang rất coi trọng ngươi?” 

 Ngũ Ương đạo nhân cười châm chọc: “Dưới trướng Hạng Xung chỉ có mấy kẻ vớ vẩn, không có ai dùng được. Hắn không coi trọng ta thì coi trọng ai?” 

 Đúng là bây giờ Ngũ Ương đạo nhân có cơ hội phản bội, hắn không phải thủ hạ của Sở Hưu, hai bên chỉ hợp tác mà thôi. 

 Bây giờ nếu hắn lật mặt, nói toạc kế hoạch gián điệp của Sở Hưu cho Hạng Xung, chắc chắn Hạng Xung sẽ coi hắn là ân nhân. 

 Nhưng Ngũ Ương đạo nhân không làm như vậy, vì hắn sợ Sở Hưu. 

 Không phải vì trước đây hắn bị Sở Hưu đánh tới phát sợ, mà là hắn phát hiện Sở Hưu có quá nhiều thủ đoạn ẩn giấu. E là trên giang hồ này không ai thấy được rốt cuộc Sở Hưu ẩn giấu bao nhiêu thủ đoạn. 

 Lần này Sở Hưu lấy ra hai võ giả Chân Hỏa Luyện Thần và sáu cảnh giới Chân Đan, đặt ở thế giới bên ngoài, thực lực như vậy đủ thành lập tông môn nhất lưu. 

 Nhưng nếu không có thân phận giả, thậm chí Ngũ Ương đạo nhân không nhận ra bất cứ ai trong số đó, chuyện này rất kinh khủng. 

 Tuy Ngũ Ương đạo nhân luôn cảm thấy những người này rất kỳ quái, nhưng thực lực của bọn họ vẫn bày ở đó, có trời mới biết Sở Hưu còn thủ đoạn nào khác không. 

 Cho nên suy nghĩ phản bội chỉ xuất hiện trong lòng Ngũ Ương đạo nhân một nháy mắt rồi bị hắn ném tới tận đáy cốc. 

 Dù sao trước mắt phần thắng của Sở Hưu vẫn tương đối lớn, ít nhất hắn cũng thấy thế. 

 “Sở đại nhân, bây giờ bần đạo đã làm cho Hạng Xung coi trọng mình, những người mà ngài phái tới cũng được Hạng Xung bố trí vào lực lượng nòng cốt. Tiếp theo nên làm thế nào?” 

 Sở Hưu đưa lực lượng mạnh như vậy tới bên cạnh Hạng Xung, Ngũ Ương đạo nhân không tin Sở Hưu làm vậy chỉ là để tăng cường thực lực, củng cố địa vị cho Hạng Xung. 

 Sở Hưu trầm giọng nói: “Rất đơn giản, tiếp theo ngươi chỉ cần cổ vũ Hạng Xung đi thu nạp quyền lực vào tay là được.” 

 “Quyền lực? Quyền lực phương diện nào?” 

 Sở Hưu híp mắt: “Đương nhiên là những thứ quyền lực mà hắn chưa từng khống chế, ví dụ như quân đội, Trấn Quốc Ngũ Quân, ví dụ như Cung Phụng Đường của hoàng thất vân vân... 

 Ngươi chỉ cần cổ động Hạng Xung, khiến hắn bố trí những người kia vào trong những thế lực này là được. Sau đó chèn ép đối phương, tranh quyền đoạt lợi. Chuyện này còn cần ta dạy hay sao?” 

 Ngũ Ương đạo nhân nhíu mày, bỗng thấy lạnh cả người. 

 Chiêu này của Sở Hưu nhìn như tăng cường quyền lực trong tay Hạng Xung nhưng thực chất lại vô cùng âm độc. Đây rõ ràng là làm vấy bẩn thanh danh của Hạng Xung. 

 Trước mắt Hạng Xung còn chưa phải hoàng đế, huống hồ cho dù hắn có thành hoàng đế Bắc Yên, tùy tiện cướp đoạt quyền lực của các phe phái cũng chỉ khiến người ta căm ghét, thậm chí căm thù. 

 Ví dụ như Trấn Quốc Ngũ Quân, đây là đất riêng của các vị đạo lão trong quân đội. Hầu hết cao thủ trong Trấn Quốc Ngũ Quân đều được đề bạt từ thấp lên cao. 

 Ngoại lệ duy nhất trong Trấn Quốc Ngũ Quân là Hạng Võ, hắn là cái đinh mà Hạng Long xếp vào trong quân đội. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Nhưng Hạng Võ có thể ngồi vững trên chức vị đại tướng quân Tây Lăng Quân, một là vì bản thân hắn có thực lực, hai là vì tuy trên danh nghĩa hắn cũng trong hoàng tộc Bắc Yên nhưng thực tế lại trưởng thành bên ngoài giang hồ. Cho dù Hạng Long cất nhắc hắn, nhưng thực ra Hạng Võ với hoàng tộc Bắc Yên chỉ là bằng mặt không bằng lòng, cho nên Trấn Quốc Ngũ Quân cũng không bài xích quá mức. 

 Nhưng bây giờ Sở Hưu lại định để Hạng Xung bố trí nhân thủ vào địa bàn của người ta, tranh quyền đoạt lợi, e là chuyện này sẽ đắc tội rất nặng với quân đội. 

 Cho nên Ngũ Ương đạo nhân cũng chần chừ: “Hạng Xung có làm chuyện tự chui đầu vào rọ như vậy không? 

 Sở đại nhân, thứ cho ta nói thẳng, ta đi theo tên Hạng Xung kia được một thời gian rồi. Tuy tính cách và năng lực của kẻ này đều không tốt, nhưng cũng không phải loại ngu ngốc. Chắc hắn cũng biết hậu quả trong chuyện này.” 

 Sở Hưu vung tay nói: “Đương nhiên hắn biết, nhưng hắn vẫn sẽ làm. 

 Mấy năm trước tên Hạng Xung này ra sao, chắc ngươi cũng biết. 

 Đám đại nhân vật của quân đội kia không ai ủng hộ hắn, đến giúp hắn, ngược lại tất cả đều quay sang gia nhập dưới trướng Hạng Lê. 

 Hắn trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy cho nên thái độ của Hạng Xung với đám người kia cũng chẳng tốt đẹp gì. Cho dù bây giờ những người kia đều quay sang ủng hộ Hạng Xung, suy nghĩ của hắn vẫn không thay đổi. Ngươi chỉ cần nói ra đúng thời điểm, hắn sẽ không cự tuyệt.” 

 Sở Hưu nhìn người khá chuẩn nhưng lúc đầu hắn nhìn Hạng Xung lại có chút sai lầm. Sau đó Sở Hưu nghiên cứu cẩn thận tâm lý của Hạng Xung, cuối cùng cũng hiểu vì sao đối phương lại thay đổi nhiều như vậy. 

 Dục vọng về quyền thế có thể khiến tâm linh của con người vặn vẹo. Hạng Xung chính là ví dụ điển hình. 

 Từ tự ti không có gì cả đến đột nhiên có được tất cả. Tâm trạng thay đổi đột ngột, hóa thành vặn vẹo, rất ít người chịu được. 

 Chính vì vậy, bây giờ Hạng Xung còn chưa quen thuộc với thân phận của bản thân. 

 Đối với một đế vương hợp lệ, chuyện lòng người ấm lạnh rất bình thường, tuy cũng có chuyện đốt lò sưởi ấm, nhưng khi ngươi ở thung lũng, người khác cũng không thể đặt tất cả bảo vật lên người ngươi. 

 Nếu đổi lại là một đế vương hợp lệ, chắc chắn chỉ cười hi hi ha ha cho qua chuyện. Người ta quy thuận quyền lực, mình có quyền lực đương nhiên cũng được người ta quy thuận, chuyện này rất bình thường. 

 Nhưng lúc này Hạng Xung vẫn không bỏ qua được những khinh thường ghẻ lạnh mà hắn phải chịu năm xưa, làm sao hắn lại nghĩ tới chuyện mình sẽ đắc tội với người khác? 


 Nhưng Hạng Xung hỏi như vậy ngược lại khiến Ngũ Ương đạo nhân có cơ hội. 

 Hắn vuốt chòm râu dài, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Bây giờ điện hạ muốn địa vị có địa vị, muốn thực lực có thực lực, theo lý mà nói thì không thiếu điều gì, chỉ thiếu duy nhất một thứ, tạm thời cũng không có cách nào bù đắp, cho nên không nói thì hơn.” 

 Hạng Xung sốt ruột nói: “ Đạo trưởng, ngươi còn giấu giấu diếm diếm với bản cung làm gì? Bây giờ bản cung còn thiếu cái gì, ngươi cứ nói ra trước đi mới biết có thể bù đắp được hay không chứ.” 

 Sắc mặt của Ngũ Ương đạo nhân nghiêm nghị, nói như chém đinh chặt sắt: “Quyền thế! Bây giờ thứ điện hạ đang thiếu chính là quyền thế!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi