KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

 Tuy ngoài miệng Thương Thiên Lương nói mình không chắc chắn, nhưng Sở Hưu lại rất tin tưởng hắn. 

 Bây giờ Thương Thiên Lương là chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền hàng thật giá thật, còn Hạng Sùng cầm Cửu Long Ấn trong tay cũng chỉ là dựa vào ngoại vật mà thôi. 

 Nêu vận dụng tốt, đúng là ngoại vật sẽ có uy lực kinh người. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, nó cũng không thể sánh vai với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. 

 Năm xưa Nhân Vương Kiếm của Kiếm Vương Thành mạnh tới mức nào? Kết quả chẳng phải bị Dạ Thiều Nam đập bay? 

 Còn lúc này, tuy ngoài miệng Thương Thiên Lương nói không tự tin nhưng hắn ra tay vẫn rất nghiêm túc. 

 Trước đó võ đạo của Thương Thiên Lương nghiêng theo hướng tấn công cận chiến, tính bộc phát mạnh mẽ. 

 Không phải vì võ đạo của bản thân hắn vốn là vậy mà là trong hoàn cảnh Lục Đô, ngoài loại võ đạo này, hắn cũng không biết cách khác. 

 Nhưng lúc này Thương Thiên Lương đã tìm lại võ đạo của tổ tiên năm xưa, hơn nữa còn thêm vào lĩnh ngộ của bản thân, uy lực mạnh thêm ba phần. 

 Chỉ thấy Cửu Long Ấn trong hắc long gầm thét, Hạng Sùng đánh ấn xuống, một con hắc long trực tiếp ngưng tụ từ thiên địa, quanh người là cơn bão nguyên khí hùng hồn, đánh thẳng về phía Thương Thiên Lương. 

 Thương Thiên Lương đứng giữa không trung, tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt trên không trung mây đen tụ tập, mưa to như trút nước. 

 Đây thật sự là mưa, là Thương Thiên Lương dùng lực lượng mà mình cảm ngộ được ảnh hưởng tới thời tiết. 

 Những giọt mưa này rơi xuống nhưng không phải mưa mà như những mũi kim mảnh khảnh, phía trên còn mang theo kiếm khí đậm đặc! 

 Mưa kiếm ập xuống, cơn bão nguyên khí quanh người hắc long lập tức bị phá tan. 

 Một khắc sau, Thương Thiên Lương trực tiếp vung tay, vô số mưa kiếm ngưng tụ trong tay hắn, hóa thành thanh trường kiếm dài trăm trượng. Tiếp đó hắn vung kiếm chém hắc long! 

 Một tiếng long ngâm rên rỉ vang vọng, thiên địa nguyên khí cuồng bạo lập tức tản mát ra. 

 Trong số những người ở đây có một số người cả đời chưa từng thấy chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền xuất thủ, lúc này chứng kiến hai người giao chiến, thậm chí quên cả trầm trồ. 

 Cường giả Thiên Địa Thông Huyền không khác gì thần tiên trên đất liền, phất 

 tay nhấc chân mà khống chế cả thiên địa, có thể lật núi lấp biển. 

 Đây là hai người này cố tình thu liễm lực lượng, khiến thiên địa nguyên khí tản mác lan ra giữa không trung; nếu không toàn bộ hoàng thành đã bị đập nát. 

 Trong lúc hai người này giao chiến kịch liệt, một số người trong hoàng tộc Bắc Yên bảo vệ quanh lão tổ Hạng gia kia. 

 Lúc này bọn họ cũng không biết nên làm gì. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Hạng Xung là thái tử nhưng Hạng Lê cũng là huyết mạch trực hệ, hai người bọn họ tranh đoạt hoàng vị, rốt cuộc mình nên giúp ai? Hay nên nói là bọn họ nên đứng về phía ai? 

 Lão tổ tông Hạng gia trầm giọng nói: “Vội làm gì? Sở Hưu có mạnh hơn cũng chỉ là người ngoài, hắn chỉ có thể nâng đỡ người của Hạng thị chúng ta lên hoàng vị. 

 Nếu Sở huynh muốn soán vị, ngươi nghĩ đám người Bắc Cung Bách Lý sẽ ngồi yên coi như không thấy? 

 Bên phía Hạng Sùng cũng vậy, bệ hạ chỉ lưu lại một di chiếu, có người nghe thì tốt, không ai nghe thì ngươi cũng chẳng ép được. Hoàng vị có đổi chủ cũng không thể trách người khác. 

 Đừng lo, cứ ngồi yên xem kịch là được. Chúng ta bảo vệ gốc rễ của hoàng tộc Bắc Yên, còn hoàng vị thì để bọn họ tự tranh. Kẻ thắng thì lên làm cửu ngũ chí tôn!” 

 Vị lão tổ Hạng thị đã sống rất lâu, thậm chí không biết rốt cuộc hắn đã bao nhiêu tuổi. 

 Hắn đã chứng kiến mấy đời đế vương thay đổi, thậm chí đám người đời trước Hạng Long còn tranh chấp kịch liệt hơn. 

 Đôi mắt lão tổ Hạng thị không nhịn được toát lên vẻ hồi tưởng. 

 Nhớ khi xưa Hạng Long đăng cơ, ai cũng cho rằng đại ca của hắn sẽ leo lên hoàng vị, còn hắn là hoàng đệ được đại ca tin tưởng, chắc chắn sẽ như Hạng Sùng, được phong vương, sau đó nở mày nở mặt cầm một bộ phận quyền thế của Bắc Yên. 

 Kết quả không ai ngờ ngay đại điển đăng cơ, Hạng Long lại nhe nanh, không ngờ hắn âm thầm liên lạc với gần nửa thế lực của Bắc Yên, giết chóc một trận rồi trực tiếp lật bàn. 

 Không ai ngờ Hạng Long vốn luôn thành thật, thâm chí còn giúp đại ca bày mưu tính kế lại nhảy ra đoạt hoàng vị, ngay cả lão tổ Hạng gia cũng bất ngờ. 

 Trận chiến có còn thảm khốc hơn bây giờ, máu chảy thành sông. Bây giờ ư, chuyện nhỏ thôi. 

 Tuy trong mắt lão tổ Hạng thị đây chỉ là chuyện nhỏ nhưng lúc này những người thuộc Trấn Võ Đường dưới trướng Sở Hưu đã giao chiến kịch liệt với Cung Phụng Đường của hoàng thất và cao thủ đại nội. 

 Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ sắc bén, cũng định ra tay. 

 Đối tượng hắn nhắm vào không phải Hạng Xung mà định giúp Thương Thiên Lương bắt lấy Hạng Sùng trước. 

 Giết Hạng Xung không có ý nghĩa gì, ngược lại sẽ chọc giận toàn bộ hoàng tộc Hạng thị. 

 Hạng Xung chỉ là trò mèo mà thôi, Hạng Sùng nắm di chiếu đứng sau lưng ủng hộ hắn mới là mấu chốt. 

 Chỉ cần Hạng Sùng bại, sau khi Hạng Lê lên ngôi đương nhiên sẽ nghĩ cách giải quyết hắn. Đến lúc đó muốn giết hay róc thịt, toàn bộ dựa theo tâm trạng của y. 

 Nhưng lúc này Hạng Sùng lại đột nhiên hô lớn: “Khang Động Minh! Đến lượt ngươi ra tay rồi!” 

 Sau khi Hạng Sùng dứt lời, vị Đông Hải Kiếm Thánh Khang Động Minh hiện lên như xuất quỷ nhập thần, sắc mặt đờ đẫn nhìn Hạng Sùng, giơ bàn tay ra nói: “Chỉ có một lần.” 

 Hạng Sùng quát lớn: “Ta biết chỉ được một lần! Ngăn cản Sở Hưu.... Không! Giết hắn!” 

 Tính cách Khang Động Minh hết sức kỳ quái, khi làm khách khanh ở Giang Sơn Các, hắn thường xuyên nhận tiền làm việc, sau khi kiếm được tiền là biến mất. 


 Khi Hạng Long biết thực lực của Khang Động Minh, hắn nhanh chóng trao đổi với vị này, muốn sử dụng Khang Động Minh. Nhưng Khang Động Minh chỉ đáp ứng xuất thủ giúp Hạng Long một lần, vết kiếm của Càn Khôn Lăng Vân Thủ chỉ có giá trị cho hắn dốc toàn lực xuất thủ một lần. 

 Nhưng cuối cùng Hạng Long lại chơi kế vặt, tuy hắn đáp ứng nhưng điều kiện lại là Khang Động Minh phải đi theo bên cạnh Hạng Xung một năm, có thể tùy ý sử dụng cơ hội này trong một năm. Chỉ cần dùng cơ hội này hoặc một năm 

 qua đi là Khang Động Minh có thể rời khỏi. 

 Không biết rốt cuộc ‘người thành thật” Khang Động Minh có nhìn ra mưu kế này không, dù sao hắn cũng đáp ứng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi