KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 Đối với Sở Hưu mà nói, xưa nay Hoàng Phủ lão tổ chưa bao giờ là uy hiếp. 

 Cho dù tay hắn cầm ma binh Huyết Hồng Đề cũng vậy. 

 Một kẻ phải dựa vào ngoại vật mới miễn cưỡng chống được y, có cần phải liều mạng không? Thậm chí hắn còn không có tư cách để Sở Hưu xuất thủ toàn lực. 

 Nhưng lúc này thời gian cấp bách, chiến sự bên dưới đang giằng co, Ngụy Thư Nhai còn đang khổ sở ngăn cản Khang Động Minh, Sở Hưu cũng không có nhiều thời gian chơi đùa với Hoàng Phủ lão tổ. 

 Ngay lúc hắn vừa triệt tiêu Diệt Tam Liên Thành Tiễn, Sở Hưu đã xông thẳng tới cận chiến với Hoàng Phủ lão tổ. 

 Lực lượng mỗi đao của Sở Hưu đều được phát huy tới đỉnh phong, mỗi lần va chạm thân hình Hoàng Phủ lão tổ đều run rẩy, hiển nhiên hắn không chịu nổi lực lượng cường đại đó. 

 Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu cười khinh thường: “Năm xưa Chiến Vũ Ma Tôn là đệ nhất chiến tướng trong Côn Luân Ma Giáo, tu vi thân thể cao tới kinh người, ngay cả Phật Đà Kim Thân của Đại Quang Minh Tự cũng bị hắn đập nát. 

 Lão già này sắp xuống lỗ đến nơi rồi, Huyết Hồng Đề nằm trong tay hắn còn không phát huy được một phần mười uy lực.” 

 Lục Giang Hà nói câu này tuy có phần hà khắc nhưng tổng thể vẫn không sai. 

 Bản thân Hoàng Phủ lão tổ vốn không phải người dùng thương, thậm chí võ đạo của hắn cũng không thiên theo hướng chém giết cận chiến, lúc này cưỡng ép vận dụng Huyết Hồng Đề, tuy có lực lượng nhưng không phát huy được uy lực. 

 Thật ra Hoàng Phủ lão tổ cũng tự cảm giác được điều này. 

 Dù sao hắn cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, khi còn trẻ cũng thân kinh bách chiến. 

 SAu khi cảm thấy không đúng, Hoàng Phủ lão tổ chợt cắn răng. Nếu cứ đánh như vậy, Sở Hưu không sao chứ khí huyết của bản thân mình sẽ tiêu hao hết sạch. 

 Hoàng Phủ lão tổ xuất thương ngăn cản nhát đao của Sở Hưu, thân hình nhanh chóng thối lui. 

 Hắn vươn tay ra, vẽ một phù văn kỳ dị lên hư không, quanh người nổi lên từng luồng chấn động nguyên thần. 

 Ánh sáng nguyên thần màu vàng bao phủ Huyết Hồng Đề. Chuyện này khiến Sở Hưu vô thức cảm thấy không đúng, Diệt Tam Liên Thành Tiễn lại được thi triển, bắn thẳng tới. 

 Nhưng lần này Hoàng Phủ lão tổ không có động tác gì, không ngờ Huyết Hồng Đề trong tay hắn lại tự bay tới giữa không trung, trường thương quét ngang, huyết khí cuồng bạo ầm ầm bộc phát, không ngờ trực tiếp đánh tan Diệt Tam Liên Thành Tiễn! 

 Lúc này mọi người ở đây cũng đã hiểu có chuyện gì xảy ra, ai nấy hít một hơi lạnh. 

 Bây giờ bọn họ thật sự nghi ngờ Hoàng Phủ lão tổ tới đây không phải là để tranh đoạt hoàng vị. Sở Hưu đã giết cháu trai hay cháu gái của hắn mà hắn phải liều mạng như vậy? 

 Lúc này Hoàng Phủ lão tổ không phải thiêu đốt khí huyết mà là thiêu đốt nguyên thần! 

 Huyết Hồng Đề là hung binh của chiến tướng, với lực lượng của Hoàng Phủ lão tổ vốn không thể phát huy uy lực vốn có của nó. 

 Bây giờ Hoàng Phủ lão tổ sử dụng Huyết Hồng Đề, thật ra là chính hắn kéo binh khí thụt lùi. 

 Cho nên hắn dứt khoát thiêu đốt lực lượng nguyên thần truyền vào trong Huyết Hồng Đề. 

 Trong Huyết Hồng Đề vẫn còn khí linh, tuy bị tổn thương một chút nhưng vẫn khá hoàn chỉnh, trong đó còn bảo lưu những ký ức năm xưa khi Chiến Vũ Ma Tôn dùng nó chém giết chinh chiến. 

 Cho nên Hoàng Phủ lão tổ dứt khoát dùng nguyên thần của bản thân làm nhiên liệu, dốc toàn lực cung cấp tẩm bổ khí linh, để Huyết Hồng Đề tự chiến đấu. 

 Nhưng thiêu đốt nguyên thần không phải thiêu đốt tinh huyết. Tổn thất khí huyết còn có thể bổ sung, còn một khi nguyên thần bắt đầu thiêu đốt sẽ tạo thành thương thế vĩnh viễn không thể khép lại. 

 Đương nhiên đối với Hoàng Phủ lão tổ, chuyện này đã chẳng quan trọng, dù sao khi đến đây hắn đã quyết tâm liều chết. 

 Trong ánh kim nguyên thần vô tận, Huyết Hồng Đề mang theo khí Hạng Sùng ngút trời đâm về phía Sở Hưu, tựa như sau lưng kéo theo biển máu ngập trời. 

 Đao chiêu Phá Hải lại được thi triển, va chạm với nhát thương kia. Chỉ trong chớp mắt, tiếng nổ lớn vang lên, một luồng chấn động lan tỏa, uy thế khiến người khác kinh ngạc. 

 Nhưng tiếp đó Huyết Hồng Đề lại như không tổn hại gì,thế thương mạnh mẽ hùng hồn, chiến ý xộc thẳng tới tận chân trời, thậm chí ngay cả Sở Hưu cũng bị áp chế. 

 “Năm xưa thực lực của Chiến Vũ Ma Tôn mạnh mẽ đến vậy à, một thanh ma binh mà hắn để lại cũng có uy lực kinh người?” 

 Uy lực của Huyết Hồng Đề vượt ngoài dự liệu của Sở Hưu, một thanh binh khí đã cường đại như vậy? Huyết Hồng Đề này có mạnh hơn nữa cũng đâu thể mạnh bằng Nhân Vương Kiếm được? 

 Lục Giang Hà nói: “Thứ mạnh mẽ không phải Huyết Hồng Đề mà là ấn ký mà Chiến Vũ Ma Tôn lưu lại trong Huyết Hồng Đề khi cầm nó chinh chiến chém giết. 

 Bây giờ lão già kia đang thiêu đốt lực lượng nguyên thần tẩm bổ Huyết Hồng Đề. Quan trọng nhất là lực lượng nguyên thần tinh thuần này đủ để chữa trị khí linh bị tổn hại tới mức hoàn mỹ, khiến cho ấn ký mà Chiến Vũ Ma Tôn lưu lại năm xưa được kích hoạt. 

 Cho nên bây giờ không phải ngươi đang đấu với lão già kia hay một thanh ma binh, mà là đang giao thủ với ấn ký Chiến Vũ Ma Tôn năm xưa lưu lại. Ngươi đánh được tới mức này đã có thể thỏa mãn rồi.” 

 Sở Hưu nghe vậy nhíu mày, nhìn qua bốn phía. Hoàng Phủ thị gia nhập đã khiến phe y thành yếu thế. Dù sao bây giờ phe Sở Hưu đang phải đối phó với cả Cung Phụng Đường, cao thủ đại nội, ngự lâm quân và đông đảo cao thủ trong Hoàng Phủ thị. 

 Còn bên phía Ngụy Thư Nhai đã ngăn cản Khang Động Minh vào chiêu nhưng chỉ là miễn cưỡng chống cự. Nếu tiếp tục kéo dài, e là Ngụy Thư Nhai sẽ gặp nguy hiểm. 

 Thời gian lưu lại cho Sở Hưu đã không còn nhiều. 

 Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, y hỏi: “Ngươi nói khí linh còn nhớ tất cả ký ức khi Chiến Vũ Ma Tôn cầm nó trong tay?” 

 Cho dù hiện tại Sở Hưu đã luyện thành chân hỏa luyện thân, cơ thể có thể đỡ được thần binh, nhưng Huyết Hồng Đề là thần binh cực phẩm của Chiến Vũ Ma Tôn, mũi thương này sắc bén tới kinh người. Cho nên chỉ trong chớp mắt một luồng máu tươi đã chảy ra từ tay Sở Hưu, truyền vào trong Huyết Hồng Đề. 

 Thấy cảnh này mọi người ở đây đều sửng sốt, Sở Hưu làm vậy là sao? Tự sát hay tự tìm đường chết? 

 Nhưng một khắc sau, cảnh tượng khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi lại xuất hiện. 

 Ngay khi máu tươi của Sở Hưu chảy vào Huyết Hồng Đề, không ngờ Huyết Hồng Đề lại run rẩy một chút, khí tức huyết sát quanh thương thu liễm, sát ý biến mất. Thậm chí lực lượng nguyên thần tinh thuần mà Hoàng Phủ lão tổ cung cấp tẩm bổ cũng bị nó bài xích ra khỏi cơ thể, cứ thế ngoan ngoãn để cho Sở Hưu cầm lấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi