KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

 Sau trận chiến tranh đoạt hoàng vị, thật ra Bắc Yên không hề rối loạn. 

 Ngoại trừ uy thế của Trấn Võ Đường tăng thêm một bậc, các thế lực khác không thay đổi gì. Đương nhiên hai bên Phật Đạo u ám rời khỏi. 

 Hạng Lê được Sở Hưu nâng lên hoàng vị, Trấn Võ Đường cũng trở thành chí tôn của giang hồ Bắc Yên, nếu hai nhánh Đạo Phật còn khăng khăng lưu lại ở Bắc Yên có thể sẽ bị Sở Hưu và triều đình Bắc Yên liên thủ chèn ép. Vậy thì phân đà này có tồn tại cũng chẳng còn ý nghĩa gì. 

 Sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện, mọi người trở lại trong Trấn Võ Đường. Ngụy Thư Nhai nhìn Lục Giang Hà nghi hoặc nói: “Vị đồng đạo này là người phương nào? Vì sao xưa nay lão phu chưa từng gặp?” 

 Thân là lão nhân trong nhánh Ẩn Ma, Ngụy Thư Nhai quen biết hầu hết võ giả Ma đạo trong thiên hạ, bất luận là nhánh Minh Ma hay nhánh Ẩn Ma, thậm chí là một số võ giả tán tu Ma đạo, có lẽ chỉ trừ một số tán tu thực lực yếu kém. Nhưng lão lại thấy Lục Giang Hà rất lạ mặt. 

 Lúc này Lục Giang Hà còn chưa khôi phục tới đỉnh phong, sau khi hấp thu khí huyết của Hoàng Phủ lão tổ, thật ra hắn không hấp thu được bao nhiêu khí huyết thì trận chiến đã kết thúc, cho nên lúc này tu vi của hắn mới chỉ là Chân Hỏa Luyện Thần trung kỳ mà thôi, còn kém xa thời đỉnh phong của hắn. 

 Lục Giang Hà nghe vậy ngạo nghễ nói: “Ai hỏi vậy? Bản tọa chính là Huyết Hải Ma Tôn Lục Giang Hà năm trăm năm trước.” 

 Ngụy Thư Nhai chau mày nói: “Huyết Hải Ma Tôn? Trong Tứ Đại Ma Tôn có Huyết Hải Ma Tôn à?” 

 Lúc này Mai Khinh Liên lại như đột nhiên nhớ ra điều gì, cô nàng đột nhiên nói: “Ngươi chính là đường chủ Huyết Ma Đường không giữ miệng nên đắc tội với giáo chủ, không có thực lực Ma Tôn mà vẫn muốn xưng Ma Tôn, Lục Giang Hà? Khi sư phụ giảng lịch sử Thánh giáo cho ta đã nhắc tới ngươi, nói ngươi là kẻ kỳ quái nhất trong lịch sử Thánh giáo!” 

 Vừa nghe câu này sắc mặt Lục Giang Hà lập tức đen kịt: “Tiểu nha đầu, đừng tưởng ngươi có dung mạo xinh đẹp thì ta không đánh ngươi! 

 Sao đám Âm Ma Tông các ngươi nhiều chuyện vậy? May là sư phụ ngươi chết rồi đấy, nếu không ông đây sẽ dạy dỗ cô ta đủ trăm lần, cho cô ta biết thế nào là kỳ quái!” 

 Mai Khinh Liên nói một câu đã đâm toạc chỗ đau của Lục Giang Hà, bây giờ hắn chỉ muốn đánh người. 

 Nhưng hắn ở cạnh Sở Hưu đã lâu, đã sớm nghi ngờ Sở Hưu và tiểu nha đầu của Âm Ma Tông có gian tình, nể mặt Sở Hưu... hay là nể nắm tay của Sở Hưu, hắn nhịn! 

 Nghe Mai Khinh Liên nói vậy, ở đây chỉ cần là người xuất thân Côn Luân Ma Giáo đều lộ vẻ đã hiểu, hiển nhiên đều nhớ ra Lục Giang Hà là ai. 

 Dù sao lịch sử của Côn Luân Ma Giáo chỉ có vậy, một vị đường chủ đã được coi là cao tầng của Côn Luân Ma Giáo. Huống chi năm xưa Lục Giang Hà cũng rất nổi tiếng trong Côn Luân Ma Giáo. Đương nhiên cũng giống như lời Mai Khinh Liên đã nói, một kẻ kỳ quái như hắn, muốn không nổi tiếng cũng khó. 

 Bao năm qua, võ giả dưới trướng Côn Luân Ma Giáo có kẻ phản bội, có kẻ không chịu quản giáo nhưng chưa một ai kỳ quái như Lục Giang Hà, cũng vì hắn không giữ mồm giữ miệng nên bị Độc Cô Duy Ngã nhốt vào trong hạt châu năm trăm năm. 


 Sở Hưu ho khan một tiếng: “Huyết Hồng Châu giam giữ Lục Giang Hà bị ta tìm ra, chẳng qua có một số chuyện nên bây giờ mới thả hắn ra.” 

 Mọi người ở đây đều ra vẻ đã hiểu, hiển nhiên bọn họ cũng biết chuyện mà Sở Hưu nói là sao. 

 Với tính cách của Sở Hưu, nếu y không đủ tự tin, làm sao lại thả một kẻ không rõ địch ta như vậy? 

 Hơn nữa mọi người ở đây kể cả Ngụy Thư Nhai đều không cảm thấy có gì không đúng. 

 Côn Luân Ma Giáo là chuyện của năm trăm năm trước, bây giờ nếu Độc Cô Duy Ngã ra mặt, bọn họ lập tức quỳ xuống quy thuận, cùng giáo chủ chinh phạt thiên hạ. 

 Nhưng một đường chủ còn không đáng để bọn họ đối đãi như vậy, đặc biệt là loại người kỳ quái như Lục Giang Hà, bọn họ thật sự không tôn kính nổi. 

 Sau khi giải quyết xong chuyện tranh đoạt hoàng vị Bắc Yên, Ngụy Thư Nhai định dẫn Chử Vô Kỵ rời khỏi Bắc Yên, trở lại Đông Tề. 

 Sở Hưu vốn định để Ngụy Thư Nhai ở lại Bắc Yên, dù sao bây giờ Bắc Yên cũng đã là địa bàn của y. 

 Nhưng Ngụy Thư Nhai lại cự tuyệt, lão còn muốn về Đông Tề thu thập vài thứ, nói chính xác hơn là tập trung vài người. 

 Đối với những người khác trong nhánh Ẩn Ma, Ngụy Thư Nhai đã cảm thấy rất thất vọng. 

 Nếu nhánh Ẩn Ma dựa vào bọn họ, chắc đã bị người ta diệt từ tám đời. 

 May là lần này Sở Hưu quật khởi ở Bắc Yên, đám người Tư Đồ Khí lại hành động quá đáng như vậy, Ngụy Thư Nhai cũng không ngại trở mặt với bọn họ. 

 Lão định thay đổi thái độ thờ ơ với mọi chuyện trước đó, trắng trợn mời chào một số võ giả tán tu trong nhánh Ẩn Ma. 

 Những người này đều là hy vọng tương lai của nhánh Ẩn Ma, còn chưa thành loại già đời như bọn Tư Đồ Khí, đáng để bồi dưỡng. 

 Sau khi Ngụy Thư Nhai đi khỏi, Sở Hưu lấy Huyết Hồng Đề cướp được từ chỗ Hoàng Phủ lão tổ ra, hỏi Lục Giang Hà: “Có thể sửa lại mũi thương này 

 không?” 

 Lục Giang Hà lật xem hai lượt rồi nói: “Sửa thì sửa được, nhưng cần dùng xương cốt của cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền làm vật liệu, ngươi lấy đâu ra thứ này? 

 Ta cũng có thể cho ngươi vài đề nghị, tới Phong Vân Kiếm Trủng xem thử xem, trong đó chôn giấu không chỉ một cường giả kiếm đạo đỉnh phong, chắc chắn không thiếu chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền.” 

 Sở Hưu tức giận nói: “Đương nhiên trong đó chôn giấu cường giả kiếm đạo, cũng chôn giấu vô số vật đại hung. 

 Bây giờ mà ta tới Phong Vân Kiếm Trủng đào mộ có khác gì tự tìm đường chết?” 

 Sở Hưu cũng lười lảm nhảm vô nghĩa với Lục Giang Hà, y nói thẳng: "Thời gian tới đây lực lượng của Trấn Võ Đường sẽ lại phân bổ ra toàn bộ giang hồ. Tạm thời bỏ qua ân oán trước kia nhưng nếu bây giờ có kẻ nào dám phản kháng, trực tiếp giết chết không cần luận tội! 

 Có phiền toái thì đến gặp thẳng Lục Giang Hà, Lục Giang Hà không giải quyết được thì tới tìm Thương thành chủ nhờ hỗ trợ. Tóm lại thời gian tới cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được quấy rầy ta bế quan.” 

 Lục Giang Hà có hơi bất mãn nói: “Sở Hưu, ngươi coi bản tọa là tay chân à?” 

 Hắn đường đường là Huyết hải Ma Tôn, được rồi, cho dù danh hiệu này không được người khác thừa nhận nhưng chức vị đường chủ Huyết Ma Đường thì có. Năm xưa kể cả Tứ Đại Ma Tôn cũng không có tư cách sai khiến hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi