KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

 Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.) 

 Dọc theo dấu chân mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại, đám người Sở Hưu đi về phía trước gần một canh giờ. Nhưng dọc con đường này vẫn không thấy thứ gì, khắp nơi chỉ có đất đá hoang vu. 

 Nhưng dọc con đường này ngoài dấu chân ra thì Lục Giang Hà còn đào được từng bộ xương cốt hình thù kỳ quái, trông rất giống hung thú gì đó nhưng đều bị Độc Cô Duy Ngã cho một chưởng đập chết. Hiển nhiên những thứ trong Nguyên Thủy Ma Quật không uy hiếp được hắn. 

 Có điều dọc con đường này, ngoài gốc cây quỷ dị không biết nên tính là động vật hay thực vật kia ra, đám người Sở Hưu không thấy một vật sống nào. Chuyện này khiến Sở Hưu nghi ngờ, có phải vật sống đều bị Độc Cô Duy Ngã giết sạch rồi không? 

 Thứ duy nhất còn sống là gốc cây quỷ dị kia, còn là vì sinh mệnh của nó tương đối ương ngạnh, bị đánh thành rễ cây mà còn sinh trưởng được. 

 “Rốt cuộc Nguyên Thủy Ma Quật lớn tới mức nào?” Sở Hưu không khỏi nghi hoặc. 

 Ngụy Thư Nhai suy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Không nói rõ được lớn cỡ nào, nhưng nơi này rất kỳ dị, không gian trong này vặn vẹo. Nếu ngươi cứ đi theo một đường thẳng sẽ không đến được điểm cuối mà đi ra từ hướng khác. 

 Cho nên tuy có nhiều người đi vào, đừng nhìn mọi người đi theo những hướng khác nhau, rất có thể về sau lại tập trung về một chỗ.” 

 Ngay lúc Sở Hưu đang định nói gì đó, Lục Giang Hà đột nhiên lên tiếng: “Phía trước có thứ gì đó.” 

 Mọi người tập trung nhìn lại, thứ xuất hiện trước mặt mọi người là một sơn cốc khổng lồ sâu thẳm, bên trong đó tỏa ra một cảm giác khiến người ta rất không thoải mái. 

 Lục Giang Hà nói: “Dấu chân kéo dài tới bên trong sơn cốc, nhưng bản tọa dùng nhân phẩm cam đoan chắc chắn trong đó có gì bí ẩn, thậm chí còn rất nguy hiểm. 

 Năm xưa giáo chủ có thể từ trong đi ra, đổi lại là chúng ta thì chưa biết được. Cho nên tốt nhất nên nghĩ cách đi vòng qua. Ngươi quyết định đi.” 

 Sở Hưu chỉ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói thẳng: “Vào trong.” 

 Thật ra bảo vật trong Nguyên Thủy Ma Quật chỉ là phụ, bây giờ Sở Hưu chỉ 

 muốn biết tin tức về Độc Cô Duy Ngã, kể cả những dấu vết mà hắn lưu lại. 

 Lục Giang Hà nhún vai, đi cùng Sở Hưu vào trong. 

 Một số võ giả xung quanh chọn cách lui bước, nhưng đại đa số võ giả Chính đạo vẫn đi theo sau lưng bọn họ. 

 Sở Hưu đi trước dò đường, hơn nữa bên phía bọn họ còn có chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, sợ cái gì? 

 Sau khi bước vào thung lũng, đám người Sở Hưu lập tức bị bóng tối bao phủ. 

 Đó là bóng tối thật sự, không thấy chút ánh sáng nào. 

 Cứ như tất cả ánh sáng trong sơn cốc này đều bị hấp thu. 

 Nhưng ở đây không ai là kẻ yếu, năng lực cảm giác đều kinh người, cho dù không nhìn được bọn họ cũng có thể cảm nhận được đường, cho nên cứ thế đi thẳng về phía trước. 

 Nhưng dọc đường đi không ai phát hiện năng lực cảm giác của mọi người đang từ từ suy yếu, từ trăm trượng đến mười trượng, lại tới vài tấc quanh người, cuối cùng bị áp chế triệt để, thậm chí không thấy được ai bên cạnh mình. 

 Nhưng tất cả mọi người vẫn không phát hiện, vẫn lẳng lặng đi về phía trước. 

 Trước mắt Sở Hưu chỉ có bóng tối, một cảm giác khiến y rất không thoải mái. Y khó nhọc vung tay, nắm cái chăn tơ tằm đang đắp trên người sang một bên. Sở Hưu gãi đầu đứng lên khỏi giường, ánh mặt trời bên ngoài đã chiếu vào phòng ngủ kiểu dáng châu Âu, tạo cho Sở Hưu một cảm giác hết sức quen thuộc nhưng cũng mười phần xa lạ. 

 Lại gãi đầu, Sở Hưu đẩy cửa ra, một người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm, mái tóc chải chuốt tỉ mỉ đi tới nói khẽ: “Thiếu gia, công ty trò chơi đã đưa chiếc mũ 3D mà ngài đặt làm tới, ngài có cần xem thử không?” 

 “Ồ? Để ta xem xem.” 

 Sở Hưu đi xuống tầng dưới, vuốt ve chiếc mũ trò chơi tinh xảo, tâm trạng lại hơi bực bội. 

 “Thiếu gia, ngài định thử luôn à?” 

 Sở Hưu lắc đầu nói: “Được rồi, làm vài món cho ta ăn đã.” 


 Quản gia trung niên kia thấy nghi hoặc, trước kia thiếu gia luôn hứng thú với thứ này nhất. Y đã nhắc cái mũ trò chơi này rất lâu rồi, mãi tới giờ mới tới nhưng hắn có vẻ không thích lắm? Chẳng lẽ là vì vừa ngủ dậy? 

 Nhưng thân là quản gia, nhiệm vụ lớn nhất của hắn là thỏa mãn yêu cầu của chủ nhân. Không tới mười phút sau, một phần bít tết đã được đưa tới bàn ăn trước mặt Sở Hưu. 

 Nhai bít tết tái ba phần, nước thịt chảy ra khắp nơi, cảm giác này rất quen thuộc nhưng dao ăn trong tay lại cho hắn cảm giác quen thuộc hơn. 

 “Hôm qua chơi game khuya quá, ngủ hơi ít à?” 

 Sở Hưu cau mày, từ khi rời giường tới giờ y luôn có cảm giác bực bội. Cảm giác này khiến y rất khó chịu. 

 Đang lúc này bên ngoài bỗng có tiếng chuông cửa, chỉ chốc lát sau quản gia trung niên đã dẫn một thanh niên hơn ba mươi tuổi vào. Người này mặc âu phục rất vừa vặn, đeo mắt kính gọng vàng, mái tóc chải chuốt cẩn thận. 

 Sở Hưu nhớ mang mang người này là một thuộc hạ tâm phúc được nhị ca tương đối coi trọng? Rõ ràng mình mới gặp hắn gần đây, sao lại không nhớ ra? 

 Thanh niên kia đi tới trước bàn ăn của Sở Hưu, nhìn từ cao xuống, không có vẻ tôn kính khi thấy thiếu gia của Lâm gia. 

 “Tiểu thiếu gia, Lâm tiên sinh nói ngài ấy không quan tâm chuyện ngươi sống phóng túng ở bên ngoài. Nhưng ngươi dùng cờ hiệu của Lâm gia đắc tội với người khác là ngươi không đúng. 

 Trong bữa tiệc trên du thuyền lần trước, ngươi trêu chọc vị Lý tiên sinh kia, phụ thân của hắn và Lâm tiên sinh là bạn làm ăn, Lý tiên sinh rất tức giận. 

 Chính vì ngươi, rất có thể một vụ làm ăn lớn cỡ hơn trăm triệu sẽ bị ảnh hưởng, Lâm tiên sinh cũng rất tức giận. 

 Nhưng dẫu sao ngươi cũng là người của Lâm gia, chuyện này thì Lâm tiên sinh sẽ tiếp tục bao che cho ngươi. Có điều thời gian tới mong ngươi đừng ra khỏi cửa. 

 Lâm gia có thể khoan dung cho thứ kém cỏi nhưng không thể chịu được chuyện có người làm bại hoại gia phong, kéo chân người trong nhà.” 

 Sở Hưu mặt không biểu cảm, nghe hắn nói hết rồi đột nhiên vẫy tay với thanh niên kia: “Đến đây, gần một chút.” 

 Thanh niên kia nhíu mày, bước lên hai bước, nghi hoặc nói: “Ngươi định làm...” 

 Quản gia trung niên đã sợ tới choáng váng, trợn mắt há hốc mồm chứng kiến tất cả. 

 Nhưng Sở Hưu tiếp tục đâm lia lịa vào cổ thanh niên kia, mãi tới khi thân thể của đối phương không thể giãy dụa, thậm chí không co giật, Sở Hưu mới ném thi thể sang một bên. 

 Lau máu tươi bắn tung tóe trên mặt, không ngờ Sở Hưu lại đưa vào miệng mút một cái. Y lắc đầu nói: “Cái khác đều rất giống, chỉ có một điểm, mùi máu tươi không đúng.” 

 Biểu cảm của quản gia trung niên đang từ sợ hãi lại hoàn toàn thay đổi, hắn ra vẻ nghi hoặc nói: “Sao lại không đúng? Đây chính là mùi máu tươi trong trí nhớ của ngươi mà?” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi