KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

 Cho nên lão già mũi ưng kia vẫn dùng giọng điệu ngạo nghễ nói: “Lão phu là đại trưởng lão của Quỷ Vương Tông, Tư Vô Nhai. Bây giờ Quỷ Vương Tông của ta ra sao rồi? Có lên đứng đầu Ma Đạo Bát Đại Phái không?” 

 Ngụy Thư Nhai ở bên cạnh truyền âm giải thích: “Năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo chưa quật khởi, trong Thất Tông Bát Phái, thế lực Ma đạo rất phức tạp, cho nên Thất Tông là chỉ tông môn Chính đạo, còn toàn bộ Bát Phái đều là tông môn Ma đạo. 

 Sau này Côn Luân Ma Giáo gần như thống nhất Ma đạo, chín thành thế lực ma đạo quy thuận Côn Luân Ma Giáo, cho nên gọi là Ma Đạo Bát Đại Phái không thích hợp. Phong Mãn Lâu bèn sửa lại, biến thành Thất Tông Bát PHái.” 

 Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu, y đột nhiên cảm thấy cái tên Quỷ Vương Tông quen quen! 

 Sở Hưu cười lạnh một tiếng: “Còn nói đứng đầu Ma đạo? Bị nhốt tám trăm năm, Quỷ Vương Tông các ngươi đã sớm đoạn tử tuyệt tôn rồi!” 

 Tư Vô Nhai nghe vậy sững sở sau đó nổi giận hét lớn: “Không thể nào! Năm xưa Quỷ Vương Tông ta cường đại như vậy, thậm chí có chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền trấn thủ, làm sao mới qua tám trăm năm đã bị hủy diệt?” 

 Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thì mạnh lắm à? Các ngươi đã gặp Độc Cô Duy Ngã, vậy từng nghe tới Côn Luân Ma Giáo chưa?” 

 Tư Vô Nhai và đám người hai bên Chính Ma bị nhốt ở đây đều sửng sốt, Côn Luân Ma Giáo? Chẳng phải Côn Luân Sơn là địa bàn của Thiên Môn à? Sao lại xuất hiện một Ma Giáo?” 

 Sở Hưu cười ha hả nói: “Tám trăm năm qua, thương hải tang điền, đều thành một lũ ếch ngồi đáy giếng rồi!” 

 Sở Hưu nhìn Tư Vô Nhai lạnh nhạt nói: “Giang hồ hiện giờ không phải giang hồ tám trăm năm trước, đã thành ếch ngồi đáy giếng thì ngoan ngoãn nghe lời một chút. Ta rất không thích có kẻ nói chuyện với ta bằng giọng điệu ra lệnh. 

 Đúng rồi, nhắc tới Quỷ Vương Tông ta cũng nhớ ra, hình như đám đồ tử đồ tôn cuối cùng của Quỷ Vương Tông chết ngay trên tay ta!” 

 Tư Vô Nhai nghe vậy sửng sốt, sau đó gào thét điên cuồng: “Tiểu bối đáng chết! Lão phu sẽ giết ngươi, lấy nguyên thần của ngươi luyện thành oán quỷ!” 

 Sở Hưu cũng chẳng bận tâm, dù sao y cũng không thả đám người này ra. 

 Ngoài việc y ngứa mắt với mấy lão già cậy già lên mặt này còn vì thân phận của đám người. 

 Các thế lực như Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn đều ở đây, thả đám người Viên Quảng ra cũng là tăng cường thực lực của bọn họ. 

 Nhưng những võ giả như Tư Vô Nhai thì sao? Tám trăm năm qua Ma đạo đã thay đổi tới long trời lở đất, có lẽ chín phần mười số võ giả Ma đạo kia đã không thể tìm lại tông môn của mình. 

 Quan trọng nhất là, rất có thể tông môn của bọn họ bị Côn Luân Ma Giáo tiêu diệt. 


 Dù sao khi Côn Luân Ma Giáo quật khởi đã giết rất nhiều người trong Chính đạo, nhưng vì thống nhất Ma đạo, bọn họ cũng giết không ít người. 

 Hơn nữa năm trăm năm trước Độc Cô Duy Ngã đã từng tới, thấy bọn họ, cũng lấy đi Tiên Thiên Ma Châu trong tay bọn họ. 

 Với thực lực của Độc Cô Duy Ngã hoàn toàn có thể thả người ra rồi xử lý đám người Chính đạo, nhưng hắn không làm vậy. Hiển nhiên cái miệng thối của đám người Tư Vô Nhai đã đắc tội với Độc Cô Duy Ngã, cho nên Độc Cô Duy Ngã không buồn quan tâm tới bọn họ, để mặc họ ở đây tự sinh tự diệt. 

 Rốt cuộc tính cách của Độc Cô Duy Ngã ra sao, Sở Hưu cũng không hiểu nhiều, nhưng người mà Độc Cô Duy Ngã ngứa mắt thì y cũng ngứa mắt. 

 Dù sao mình cũng không thể sử dụng được, thế thì cứ để đám người này tự sinh tự diệt ở đây thôi. 

 Đám người Tư Vô Nhai nhận ra Sở Hưu khó đối phó, bọn họ cũng không có cách nào, mình không ra ngoài được, có uy hiếp thế nào cũng vô dụng. 

 Cho nên đám người Tư Vô Nhai trực tiếp đưa mắt nhìn sang các võ giả khác trong nhánh Ma đạo: “Nếu ai thả ta ra nơi này, chúng ta sẽ tặng cho hắn rất nhiều lợi lộc! 

 Cho dù tông môn của chúng ta không còn tồn tại, trên người chúng ta vẫn còn đủ loại tài nguyên tích cóp được!” 

 Vừa nói xong câu này, đám võ giả Ma đạo ở đây đã động tâm. 


 Những võ giả Ma đạo bị nhốt ở đây từng là trưởng lão các đại phái, thậm chí là tông chủ, đều là kiêu hùng trong Ma đạo! 

 Khi đó tuy Ma đạo chưa xưng bá giang hồ như Côn Luân Ma Giáo lúc huy hoàng nhất nhưng cũng không nghèo túng như bây giờ, chắc chắn vốn liếng rất phong phú. 

 Sở Hưu không cần những thứ này, không quan tâm, nhưng lại rất thu hút bọn họ. 

 Có điều ngay lúc này Sở Hưu lại đưa mắt đảo qua đám võ giả Ma đạo, lạnh lùng nói: “Chư vị, hôm nay nếu ai dám thả mấy lão già này ra, vậy đừng trách ta không nể tình. 

 Tông môn Chính đạo đang ở bên cạnh quan sát, ta thật sự không muốn giết, người mình!” 

 Y vừa nói xong, trong lòng mọi người ở đây lập tức phát lạnh. 

 Những người từng quen biết với Sở Hưu không thấy có gì bất ngờ, nhưng 

 những người chưa từng tiếp xúc với Sở Hưu lại lộ vẻ không thể tin nổi. 

 Từng nghe tên Sở Hưu này hành xử điên cuồng, trước bọn họ còn không tin, bây giờ nhìn lại, tên Sở Hưu này vốn chính là kẻ điên! 

 Bọn họ không hề nghi ngờ chuyện Sở Hưu dám ra tay giết người, vừa rồi ngay trước mặt đám võ giả Đại Quang Minh Tự, Tư Đồ Khí chỉ nói mỉa Sở Hưu một câu, y đã lập tức động thủ. Từ điểm này có thể nhận ra tính khí của Sở Hưu. 

 Nhưng có vài người vẫn hơi bất mãn: “Sở đại nhân, những người này đều là tiền bối trong nhánh Ma đạo chúng ta, thả bọn họ ra cũng là tăng cường thực lực của Ma đạo ta, sao lại không được?” 

 Nói đoạn, đám người kia còn đưa mắt nhìn sang Ngụy Thư Nhai. Bọn họ biết Ngụy Thư Nhai là người quan tâm tới nhánh Ẩn Ma nhất, nếu có cơ hội tăng cường thực lực nhánh Ẩn Ma, Ngụy Thư Nhai sẽ tuyệt đối không bỏ qua. 

 Nhưng đối diện với ánh mắt của mọi người, Ngụy Thư Nhai lại coi như không thấy. 

 Trong những người này có những người cũng là đại lão trong nhánh Ẩn Ma. Bọn họ còn nhớ năm xưa khi nhánh Ẩn Ma nghị sự, Sở Hưu còn không có tư cách ngồi ghế, chỉ có thể đứng sau lưng Ngụy Thư Nhai, nghe theo chỉ huy. 

 Kết quả không biết từ lúc nào Sở Hưu đã có thực lực như vậy, có thế lực như vậy; còn có thể dùng sức một mình mình đối chọi với toàn bộ nhánh Ẩn Ma. 

 Nhìn Thương Thiên Lương, lại nhìn đám thuộc hạ của Sở Hưu, bây giờ đã không phải Sở Hưu cần nhánh Ẩn Ma mà là nhánh Ẩn Ma cần Sở Hưu. 

 Những người ở đây không ai là ngu ngốc, không ai muốn trở mặt với Sở Hưu vào lúc này, cho dù trong lòng bọn họ rất oán hận và bất mãn nhưng cũng phải nhịn. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi