KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

 “Hứa gì?” 

 Sở Hưu híp mắt nói: “Lời hứa là trong chuyện này Đại Quang Minh Tự sẽ giữ trung lập, không được ra tay, hơn nữa còn phải thề với Phật Tổ. 

 Người xuất gia không nói dối, huống chi còn có lời thề với Phật tổ.” 

 Hư Từ nghe vậy lạnh lùng nói: “Không thể! Đại Quang Minh Tự ta sẽ không hứa hẹn gì với ngươi. 

 Sở Hưu, ngươi làm vậy là ép Đại Quang Minh Tự chúng ta. Có lẽ trước đó thì Đại Quang Minh Tự sẽ không động thủ nhưng bây giờ Đại Quang Minh Tự chúng ta cũng không ngại động thủ!” 

 Đừng nói Đại Quang Minh Tự còn chưa quyết định xem có động thủ hay không, cho dù Đại Quang Minh Tự hạ quyết tâm không xen vào, bọn họ cũng không hứa hẹn gì với Sở Hưu. 

 Đường đường là Đại Quang Minh Tự một trong Nam Bắc Nhị Phật Tông, từ bao giờ đã xuống giá tới mức phải hứa hẹn với một kẻ trong Ma đạo? 

 Sở Hưu nói câu này coi như đã chọc giận Hư Từ, hắn bước ra một bước, phật quang quanh người lấp lóe, uy thế cường đại ập thẳng tới chân trời, thậm chí giữa không trung cũng nghe loáng thoáng từng tiếng phật âm phạm xướng. 

 Sở Hưu cầm Tà Nguyệt Đao trong tay, tâm ma cũng áp chế khí linh của Tà Nguyệt Đao. Chỉ trong chớp mắt ma khí cuồng bạo ngất trời bộc phát, rõ ràng là bầu trời đầy sao nhưng lại có một vầng trăng phản chiếu trên đó, huyết nguyệt. 

 Thấy hai bên giằng co như vậy, Thương Thiên Lương thầm mắng chửi liên tục. 

 Ông đây tin ngươi mới là lạ! 

 Trước đó Sở Hưu còn thề thốt cam đoan với hắn lần này không cần động thủ, kết quả vừa tới cửa là bắt đầu khiêu khích, cuối cùng vẫn phải động thủ đấy thôi? 

 Nhưng lần này Sở Hưu không trực tiếp xuất đao mà ép uy thế của Tà Nguyệt Đao xuống rồi mỉm cười nói: “Hư Từ đại sư, đừng kích động như vậy. Lúc trước trong Nguyên Thủy Ma Quật ta đã lĩnh giáo võ công của đại sư, bây giờ cũng không muốn lĩnh giáo thêm lần nữa. 

 Ta yêu cầu một lời hứa của Đại Quang Minh Tự cũng không phải là lấy không, mà là trao đổi với các người.” 

 Thấy Sở Hưu thu hồi đao thế, Hư Từ cũng thu liễm khí thế một chút rồi hỏi: “Lấy gì ra trao đổi?” 

 Sở Hưu híp mắt nói: “Lấy tính mạng của 27369 tăng nhân Phật môn trong Bắc Yên ra trao đổi!” 

 “Ngươi nói cái gì?” 

 Lần này không riêng gì Hư Từ, tất cả võ giả Đại Quang Minh Tự đều bộc phát uy thế, như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Sở Hưu. 

 Sở Hưu lạnh lùng nói: “Chư vị đại sư đừng kích động, lúc bình thường các ngươi gọi Sở Hưu ta như thế nào? Hung đồ Ma đạo đúng không? 

 Ta đã thành hung đồ Ma đạo rồi thì cũng phải làm việc xứng với danh hiệu này chứ. 

 Thế nào là Ma đạo? Hèn hạ vô sỉ, tàn nhẫn hiếu sát, làm đủ chuyện xấu, tội ác tày trời. Đúng không? 


 Nhưng lần này ta không trêu chọc gì Đạo môn mà Đạo môn không chỉ định chèn ép ta mà còn muốn hủy diệt căn cơ mà ta xây dựng suốt bao năm ở Bắc Yên! 

 Nguyên tắc của Sở Hưu ta là ai khiến ta chịu thiệt, ta cũng khiến mọi người khó chịu! 

 Tiếp theo ta phải dốc toàn lực đối phó với áp lực từ Đông Tề và Đạo môn, sau lưng không thể có gì sai sót. Cho nên lời hứa này, Đại Quang Minh Tự các ngươi cho thì cho, không cho cũng phải cho! 

 Nếu các ngươi thật sự không cho, ta sẽ ra lệnh một tiếng, tất cả sát thủ Thanh Long Hội ẩn nấp trong Bắc Yên sẽ lập tức cắt đầu toàn bộ 27369 tăng nhân Phật môn. Nhân quả này đều tính trên người Đại Quang Minh Tự các ngươi! 

 Hơn nữa triều đình Bắc Yên cũng sẽ hạ ý chỉ, diệt phật trong toàn bộ Bắc Yên! 

 Phàm là người tin Phật đều bị lưu đày ở vùng Cực Bắc hoang vu lạnh lẽo, người cất giữ kinh phật thì xử theo tội mưu phản! 

 Hư Từ đại sư, ngươi có tin không, chỉ trong một tháng thôi là toàn bộ Bắc Yên không còn chút vết tích của Phật môn. 

 Đến lúc đó các ngươi sẽ là tội nhân của toàn bộ Phật môn!” 

 Sở Hưu nói câu này khiến sắc mặt tất cả mọi người trong Đại Quang Minh Tự trắng bệch, cứ như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Sở Hưu. Thậm chí ngay cả Thương Thiên Lương cũng nhìn Sở Hưu với vẻ mặt đầy kinh ngạc. 

 Chiêu này thật quá âm hiểm, từng thấy người thất đức nhưng chưa thấy ai thất đức như vậy. 

 Vì Đại Quang Minh Tự ở gần Bắc Yên, cho nên thế lực Đạo môn trong Bắc Yên không mạnh, ngược lại có một số chùa miếu nhỏ. 


 Những người này không phải là đệ tử Đại Quang Minh Tự nhưng cũng là đệ tử của Phật môn, coi như đồng nguyên. 

 Đây là tính mạng của hơn hai vạn đệ tử Phật môn, sao Đại Quang Minh Tự có thể thờ ơ cho được? 

 Lại thêm triều đình Bắc Yên mà ra lệnh diệt phật, căn cơ mà Đại Quang Minh 

 Tự gây dựng ở Bắc Yên suốt mấy ngàn năm cũng tan thành mây khói! 

 Nửa ngày sau Hư Từ mới gằn một câu ra khỏi kẽ răng: “Sở Hưu! Ngươi dám!” 

 Sở Hưu xách đao, mặt không biểu cảm nói: “Ngươi xem ta có dám hay không? 

 Hư Từ đại sư, nếu ngươi có dũng khí thì đặt cược đi, hoặc là bây giờ bắt lấy ta ngay ở Đại Quang Minh Tự này cũng được. Quyền lựa chọn trên tay ngươi.” 

 Hư Từ luôn có vẻ trầm ổn tới cực điểm cũng tức tới mức tâm thần rung động. Một lúc lâu sau hắn mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Tại nơi này, bần tăng thề với Phật tổ, trong thời gian Đông Tề và Đạo môn ra tay với Bắc Yên, Đại Quang Minh Tự ta sẽ phong sơn, không tăng nhân nào được rời núi. Bây giờ ngươi hài lòng chưa?” 

 Sở Hưu trực tiếp thu đao, lại mỉm cười nói: “Hài lòng rồi, đương nhiên là hài lòng rồi. Hư Từ đại sư thật dứt khoát, tại hạ bái phục. 

 Đã vậy ta cũng không quấy rầy chư vị nữa.” 

 Nói xong Sở Hưu khoát tay, trực tiếp dẫn người xuống núi. 

 Sau khi bọn Sở Hưu đi khỏi, Hư Ngôn đã giận tới phát run, thậm chí không nói nổi một lời. 

 Hư Tĩnh lạnh lùng nói: “Vô sỉ!” 

 Hư Vân hừ lạnh nói: “Nên giết!” 

 Viên Quảng ở bên cạnh thở dài một tiếng nói: “Tám trăm năm trước bần tăng cũng chưa từng thấy người trong Ma đạo nào bỉ ổi vô sỉ như vậy. 

 Đúng là thời thế thay đổi, lòng người cũng thay đổi. 

 Tám trăm năm trước ngay cả Ma đạo cũng phải làm theo quy củ, sao bây giờ lại biến thành như vậy?” 

 Sở Hưu có thể không cần thể diện nhưng Đại Quang Minh Tự lại không thể không có thể diện. Không thể không quan tâm tới tính mạng các tăng nhân khác, cũng không thể bỏ qua căn cơ của nhánh Phật môn ở Bắc Yên, cho nên chỉ có thể cúi đầu. 

 Còn lúc này dưới núi, Thương Thiên Lương khẽ lắc đầu nói: “Tiểu tử Sở Hưu, chiêu này của ngươi thật quá âm hiểm, chắc chắn sau này đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự sẽ quyết không chết không thôi với ngươi. Hơn nữa ngươi chỉ có thể dùng chiêu này một lần, lần thứ hai e là vô dụng.” 

 Ngã một lần thì khôn hơn một chút, người của Đại Quang Minh Tự không phải kẻ ngốc, sau lần này bọn họ sẽ bố trí ổn thỏa cho các đệ tử Phật môn trong địa phận Bắc Yên, không bị Sở Hưu uy hiếp như lần này. 

 Hơn nữa sau chuyện này Đại Quang Minh Tự cũng hận Sở Hưu tới nghiến răng nghiến lợi, nếu có cơ hội chắc chắn bọn họ sẽ không hề do dự mà trực tiếp động thủ. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi