KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

 Nghe Dạ Thiều Nam hỏi một câu rất đột ngột như vậy, ngay cả Đông Hoàng Thái Nhất cũng cảm thấy xấu hổ 

 Sao giáo chủ đại nhân thẳng thắn quá vậy, đây là chuyện hỏi ngay mặt được sao? Cho dù có hiếu kỳ thì cũng phải hỏi bóng hỏi gió thôi chứ. Huống hồ ngài hỏi như vậy, làm sao Sở Hưu lại nói ra được? 

 Sở Hưu nghe Dạ Thiều Nam hỏi như vậy cũng sửng sốt, nhưng sau đó y cũng phản ứng lại. Dạ Thiều Nam hỏi như vậy không phải ngấp nghe thanh đao đá đó, cũng không mang ý nghĩa gì khác mà chỉ là hiếu kỳ. 

 Sở Hưu không tin nhân phẩm của Dạ Thiều Nam, nhưng y tin lòng kiêu hãnh của Dạ Thiều Nam. 

 Nếu Dạ Thiều Nam thật sự hứng thú với đao đá, muốn đoạt lấy nó, phản ứng đầu tiên của hắn sẽ là trực tiếp ra tay cướp đoạt chứ không phải mở miệng thăm dò. 

 Với thực lực của hắn, che che giấu giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì. 

 Cho nên Sở Hưu dừng lại một chút rồi nói thẳng: “Đó là phôi đao do long mạch ma long ngưng tụ thành, chỉ có Vô Căn Thánh Hỏa mới có thể luyện hóa nó thành đao. Thanh Thính Xuân Vũ của Độc Cô Duy Ngã năm xưa khi chưa bị luyện hóa cũng là phôi đao như vậy.” 

 Đám người Đông Hoàng Thái Nhất cùng hít một hơi lạnh, bọn họ không ngờ thanh đao đá trông chẳng bắt mắt kia lại có lai lịch lớn như vậy, hóa ra là cùng nguồn gốc với ma đao Thính Xuân Vũ. 

 Đương nhiên chuyện khiến bọn họ kinh ngạc hơn là Dạ Thiều Nam lên tiếng hỏi mà Sở Hưu cũng trả lời đúng sự thật. Hai người đó khiến bọn họ khó hiểu. 

 Dạ Thiều Nam ở đằng khác lại không ngạc nhiên, chỉ gật đầu nói: “Hóa ra là thế.” 

 Lòng hiếu kỳ của hắn đã được thỏa mãn, huống hồ đừng nói Sở Hưu chỉ nhận được một phôi đao, cho dù là Thính Xuân Vũ hoàn chỉnh, Dạ Thiều Nam cũng không hứng thú. 

 Nguyệt nhận trong tay hắn là thần binh do hắn tự tạo ra, khí linh cực kỳ tương hợp với hắn. Thính Xuân Vũ có tốt mấy cũng không phải đao của hắn. 

 “Lần này các ngươi tới Bái Nguyệt Giáo có chuyện gì cần làm?” Dạ Thiều Nam hỏi. 

 Sở Hưu trầm giọng nói: “Chắc chư vị cũng biết chuyện xảy ra ở Đông Tề. Nhánh Đạo môn liên thủ với triều đình Đông Tề tấn công Bắc Yên, thật ra là nhắm vào ta. 

 Ta cũng không ngờ nhánh Chính đạo, đặc biệt là Đạo môn lại quả quyết như vậy. Cho nên lần này ta muốn mời Bái Nguyệt Giáo ra tay giúp đỡ.” 

 Dạ Thiều Nam không nói gì, hắn trầm ngâm không đến ba giây rồi trả lời ngay: “Có thể.” 

 Hạng Sùng ở bên cạnh tròng mắt như sắp trợn lồi ra. 

 Thế này là thế nào? 

 Trước đó hắn còn nghĩ rốt cuộc Sở Hưu giở miệng lưỡi ra sao để thuyết phục Dạ Thiều Nam. Kết quả Sở Hưu chỉ thuật lại ý định của mình, đối phương đã đáp ứng, sao lại đơn giản như vậy? 

 Nếu biết đơn giản như vậy, không khéo lần này chẳng cần Sở Hưu tới, tự hắn cũng giải quyết được. 

 Đông Hoàng Thái Nhất và Đại Tế Ti ở bên cạnh không ngờ Dạ Thiều Nam lại đáp ứng nhanh như vậy. Bọn họ đang định nói gì thì Dạ Thiều Nam gõ lên bàn một cái, lại nói tiếp bốn chữ: “Môi hở răng lạnh.” 

 Dạ Thiều Nam đáp ứng nhanh như vậy không phải không có đầu óc, cũng không phải nể mặt Sở Hưu, mà chỉ vì bốn chữ này. 

 Năm xưa khi Bái Nguyệt Giáo thành bia ngắm bị võ lâm Chính đạo vây công, bất luận là lần hai bên liên thủ ở Phù Ngọc Sơn, hay là Dạ Thiều Nam xuất quan khiến tông môn Chính đạo thù hận, tuy nhánh Ẩn Ma có yêu cầu một chút lợi ích nhưng lần nào cũng ra tay. 

 Lần này Dạ Thiều Nam đáp ứng lưu loát như vậy cũng là vì bốn chữ này. 

 Minh Ma, Ẩn Ma đều là ma. Lần này mà coi như không thấy, lần tiếp theo kẻ gặp xui xẻo sẽ là bọn họ. 

 Sở Hưu cũng khó lòng mô tả về Dạ Thiều Nam. 

 Tuy hắn là đệ nhất nhân trong Ma đạo, hơn nữa một tay hắn bồi dưỡng Bái Nguyệt Giáo tới mức đỉnh phong như hiện giờ, nhưng thực tế phong thái của Dạ Thiều Nam không giống những người trong Ma đạo. Dù sao theo Sở Hưu thấy, Dạ Thiều Nam không đủ âm độc, cũng không hèn hạ. 

 Đương nhiên hắn hành động không do dự, không thiếu quyết đoán, không lòng dạ đàn bà. 

 Khi hành động, hắn luôn dùng thân phận giáo chủ Bái Nguyệt Giáo, dùng lý trí tuyệt đối để tiến hành đủ loại kế hoạch. 

 Nhưng xét trên phương diện làm người, hắn không phải giáo chủ, không phải ma đầu. Nếu bắt Sở Hưu phải mô tả, Dạ Thiều Nam chỉ là một võ giả, một võ giả đơn thuần. Hay nên nói tới cảnh giới hiện tại của hắn, đã hoàn toàn xứng danh cường giả. 

 Dạ Thiều Nam không phải võ si nhưng hắn luôn luôn tập trung theo đuổi lực lượng, chính vì vậy hắn mới có thể tu luyện thành công Bổ Thiên Tâm Kinh, trở thành đệ nhất Ma đạo đương thời. 

 Đối địch với loại người như vậy sẽ rất khó khăn, vì đối phương không có nhược điểm. Trừ phi thực lực của ngươi vượt trội so với đối phương, bằng không ngươi không cách nào đánh bại đối phương. 

 Nhưng trở thành đồng minh với người này lại rất đơn giản. Vì chỉ cần ngươi không ngang ngạnh, thể hiện hết lợi ích các bên ra, Dạ Thiều Nam sẽ đưa ra lựa chọn thích hợp nhất đối với Bái Nguyệt Giáo. 

 Trước khi tới Tây Sở, Sở Hưu đã tính chỉ cần y nói rõ ràng mọi chuyện, với tính cách của Dạ Thiều Nam, hắn cũng biết nên lựa chọn thế nào. 

 Nhưng lúc này Dạ Thiều Nam lại nói: “Bái Nguyệt Giáo sẽ ra tay, nhưng Bái Nguyệt Giáo sẽ không ra khỏi Tây Sở.” 

 Hạng Sùng nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, không ra khỏi Tây Sở thì còn ý nghĩa gì? Ngươi đáp ứng như vậy thì khác gì không đáp ứng? 

 Nhưng tiếp đó Dạ Thiều Nam lại nói: “Tương tự, tông môn Chính đạo ở Tây Sở cũng không rời khỏi Tây Sở.” 


 Lần này chỉ riêng chuyện Bái Nguyệt Giáo ngăn cản thế lực võ lâm ở Tây Sở đã là giúp ích rất nhiều cho Sở Hưu. 

 Lúc này Sở Hưu lại nói: “Đúng rồi, lần này ta tới Tây Sở không chỉ muốn nhờ Bái Nguyệt Giáo ra tay mà còn định liên hệ với hoàng tộc Tây Sở. 

 Ta cũng muốn hỏi thăm một chút, quan hệ giữa hoàng tộc Tây Sở và Bái Nguyệt Giáo ra sao, đối phương sẽ đứng về phía ai?” 

 Lúc này hai bên đã xác định sẽ liên thủ, thái độ của Đại Hắc Thiên Ma Giáo và Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo với Sở Hưu cũng tốt hơn một chút. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi