KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

 Nhân số của võ giả Quan Trung Hình Đường không ít, chẳng qua bọn họ phối hợp kém hơn Vũ Lâm Quân. Khi một chọi một hay chém giết nhân số nhỏ, chắc chắn võ giả Quan Trung Hình Đường sẽ chiếm cứ ưu thế. 

 Còn trong chiến trận như bây giờ, tuy võ giả Quan Trung Hình Đường chiếm ưu thế về nhân số nhưng khi thật sự giao chiến lại bị ép xuống hạ phong. 

 Nhưng lúc này bên trong chiến trường, ngoài lúc đầu Quan Trung Hình Đường bị đẩy xuống hạ phong, càng về sau Quan Trung Hình Đường càng ép ngược lại, áp đảo đối thủ. Nguyên nhân rất đơn giản, vì lúc này Nam Cung Vệ Vũ cũng bị Sở Hưu áp đảo. 

 Thân là đại tướng quân, có thể nói Nam Cung Vệ Vũ là linh hồn của Vũ Lâm Quân. 

 Kết quả bây giờ Nam Cung Vệ Vũ thất bại ngay trên chiến trường, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí Vũ Lâm Quân. 

 Nam Cung Vệ Vũ cũng thấy tình cảnh bên dưới, hắn quay sang quát lớn với Hách Liên Trường Phong: “Đồng loạt ra tay! Không thể để tên Sở Hưu có cơ hội!” 

 Với thực lực của Sở Hưu hiện giờ, có lẽ một chọi một thì bọn họ không phải đổi thủ của Sở Hưu, nhưng bọn họ không tin ba người cùng ra tay còn không địch nổi Sở Hưu! 

 Quanh người Nam Cung Vệ Vũ hiện lên từng hoa văn lửa, cương khí hùng hồn truyền vào Phương Thiên Họa Kích trên tay, trường kích chém xuống, hỏa long gầm vang đất trời. 

 Thủ Chân Tử trực tiếp cắn nát ngón cái, dùng máu tươi vẽ Thuần Dương Đạo Văn lên hư không, xuất kiếm chém lên Thuần Dương Đạo Văn, chỉ trong chớp mắt phù văn Thuần Dương bùng lên, ập về phía Sở Hưu! 

 Hách Liên Trường Phong không xuất thủ nhưng sát khí ngập trời quanh người hắn đã hóa thành Bạch Hổ Sát Thần Cương như thực chất, ngưng tụ trên thanh chiến đao của hắn. 

 Ý cảnh sắc bén lẫm liệt bộc phát, nhưng vẫn kiềm chế chứ không thi triển, hắn đang chờ, chờ thời cơ thích hợp nhất để hắn xuất đao! 

 Đối mặt với thế công toàn lực của ba người, Sở Hưu tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt ma khí mãnh liệt bốc lên từ dưới chân y, thậm chí nhuộm đen con ngươi của y. 

 Tiếng nỉ non như truyền từ Minh Hà dưới Địa Ngục vang vọng khắp đất trời, theo ấn quyết của Sở Hưu thi triển, trời khóc đổ mưa máu, ầm ầm trút xuống! 

 Phù văn Thuần Dương rậm rạp chằng chịt bao phủ lấy Sở Hưu cũng tan vỡ dưới cơn mưa máu này, thậm chí không chống cự được một giây. 

 Hơn nữa trong cơn mưa máu đó, sắc máu vô biên lại ngưng tụ thành một hư ảnh ma thần khổng lồ cao hơn ngàn trượng, đưa tay chộp một cái, trực tiếp bóp nát con hỏa long mà Nam Cung Vệ Vũ dùng lực lượng của bản thân huyễn hóa ra, không khác gì bóp chết một con giun nhỏ. 

 Trong một chớp mắt, cơn mưa máu như ngừng lại, Thủ Chân Tử và Nam Cung Vệ Vũ cùng phun ra một ngụm máu tươi. 

 Trong Nguyên Thủy Ma Quật, Sở Hưu đã có lĩnh ngộ mới về Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú, có thể nói uy lực lại tăng thêm một bậc. 

 Tuy không cách nào phục chế uy thế trong Nguyên Thủy Ma Quật, nhưng cũng không yếu hơn bao nhiêu. 

 Nhưng chính lúc này, khi cơn mưa máu biến mất, một làn gió mát đột nhiên ập tới. Một khắc sau thân hình Hách Liên Trường Phong giơ chiến đao đột nhiên xuất hiện trước mặt Sở Hưu, không ai thấy ra tay hắn xuất đao ra sao, ngay cả Sở Hưu cũng vậy. 

 Mây theo rồng, gió theo hổ. 

 Đao này của Hách Liên Trường Phong mang theo sát khí ngập trời, nhưng lại mượn lực lượng của phong xuyên qua tầng tầng không gian, khi đao kia chém xuống đã chạm tới cương khí hộ thể của Sở Hưu, sát ý điên cuồng xé rách cương khí, thậm chí đao ý đã sắp ăn mòn tới thân thể Sở Hưu! 

 Đây là nhát đao mà Hách Liên Trường Phong vận tinh khí thần tới cực hạn, nhân lúc Nam Cung Vệ Vũ và Thủ Chân Tử triệt tiêu sát chiêu của Sở Hưu, hắn mới chém ra đao này ngay lúc Sở Hưu hồi khí. 

 Hắn rất tự tin, trong cùng cấp bậc không ai tránh được đao này! 

 Nhưng ngay thời điểm đó, Tà Nguyệt Đao của Sở Hưu lại như có linh trí, đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người, ánh trăng đỏ máu vặn vẹo, chỉ trong chớp mắt đã thôn tính tất cả! 

 Tâm ma hét lớn trong đầu Sở Hưu: “Chỉ còn ba giây! Ta cưỡng ép điều động Tà Nguyệt Đao hộ chủ, tiêu hao quá nhiều lực lượng, đã không thể chèn ép khí linh được nữa.” 

 “Ba giây cũng đủ rồi!” 

 Khi Sở Hưu nắm lấy Tà Nguyệt Đao, đao ý Phá Tự Quyết được thi triển. 

 Tuy đao này chỉ chém ra trong lúc gấp gáp, không phải Sở Hưu dốc toàn lực xuất thủ, nhưng với đao ý không gì không phá của Phá Tự Quyết, nó trực tiếp phá hủy tất cả thế công của Hách Liên Trường Phong! 

 Bạch Hổ Sát Thần Cương bị cắt đứt, Hách Liên Trường Phong trơ mắt nhìn thanh chiến đao trong tay mình như miếng đậu hũ bị trường đao quỷ dị trong tay Sở Hưu chém đứt! 

 Đây là thần binh Sát Thần mà Bạch Hổ Đường truyền thừa mấy đời! 

 Đương nhiên lúc này Hách Liên Trường Phong cũng không còn tâm tư đâu mà thương xót thanh đao, đao ý Phá Tự Quyết được thi triển, luồng lực lượng 

 không gì không phá ép thẳng về phía Hách Liên Trường Phong. Chỉ đánh gãy một cây đao không phải cực hạn của Phá Tự Quyết. 

 Nhát đao này có thể chặt đứt bầu trời, có thể đánh tan mặt đất, vạn vật trong thiên hạ đánh đâu thắng đó, không gì không phá! 

 Từng tiếng nổ cương khí vang lên, đứng trước đao này Bạch Hổ Sát Thần Cương ngưng tụ như thật cũng yếu ớt chẳng khác gì đậu hũ. 

 Thân hình Hách Liên Trường Phong nhanh chóng thối lui, nhưng trên chiến giáp của hắn đã xuất hiện vết rạn, đao ý đã tiến vào cơ thể! 

 Hách Liên Trường Phong nổi giận gầm lên một tiếng, thiêu đốt khí huyết trên người. Làn sương máu mông lung ngưng tụ thành pháp tướng Bạch Hổ sau lưng Hách Liên Trường Phong, hắn ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, tiếp đón lực lượng của chòm sao Bạch Hổ. 

 Tuy bây giờ đang là ban ngày trời quang mây tạnh, nhưng một ánh sao vẫn chiếu thẳng xuống người Hách Liên Trường Phong, bám vào Bạch Hổ sau lưng hắn. 


 Ba mũi tên kia nhắm thẳng vào Thủ Chân Tử, đến trước mặt hắn mới bùng nổ. Lực lượng tịch diệt ăn mòn Thuần Dương Cương Khí tinh thuần của Thủ Chân Tử, ngọn lửa diệt thế vô tận đã bao phủ triệt để lão đạo sĩ. 

 Sau ba mũi tên, Sở Hưu không buồn nhìn đến, thân hình lao thẳng về phía Nam Cung Vệ Vũ. 

 Tâm ma đã không còn lực lượng kiềm chế Tà Nguyệt Đao, Sở Hưu cũng dứt khoát không dùng Tà Nguyệt Đao, xuất quyền đánh về phía Nam Cung Vệ Vũ. 

 Bây giờ với lực lượng cơ thể của Sở Hưu đủ để đấu cứng với thần binh bình thường, Nam Cung Vệ Vũ bị đánh cho không ngừng lui lại phía sau. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trong hai mắt dấy lên ngọn lửa màu tím, trên trường kích cũng phát ra ngọn lửa màu tím, trong ánh lửa nhỏ nhoi đó ẩn chứa lực lượng bộc phát cường đại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi