KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

Nguyên nhân rất đơn giản, võ giả Đại Quang Minh Tự cũng cần thể diện.

Chính điện đánh không lại, xa luân chiến cho dù có đánh bại cũng khiến người giang hồ nói Đại Quang Minh Tự bọn họ lấy nhiều địch ít.

Chuyện mất thể diện như vậy ai lại muốn làm, cho nên bọn họ chỉ giằng co tại đó, không dám ra tay nữa.

Nhìn bộ dáng bức bối của đám đệ tử, Hư Ngôn chưa lên tiếng, Hư Độ ở bên cạnh đã chế giễu: “Ta nói này, đám tiểu bối các ngươi cũng thật kém, chẳng lẽ không chịu nổi đả kích như vậy à?

'Tên Sở Hưu nói thế nào cũng là hạng sáu trên Long Hổ Bảng. Các ngươi tưởng cái danh sách Phong Mãn Lâu làm ra ấy chỉ là trò đùa chắc?

Nếu hắn bị các ngươi đánh bại dễ dàng như vậy, chẳng phải Đại Quang Minh Tự chúng ta có thể bao trọn cả mười hạng đầu Long Hổ Bảng?”

Hư Độ chỉ chỉ Hư Ngôn bên cạnh nói: “Nếu các ngươi không phục còn có cơ hội, chờ lúc nào các ngươi tu luyện tới cảnh giới của thủ tọa nhà mình hãng tới tìm tên Sở Hưu kia báo thù.”

Hư Ngôn bên cạnh gật nhẹ đầu, hiếm lắm Hư Độ mới nói một câu ra tiếng người như vậy. 

Nào ngờ lúc này Hư Độ lại bồi tiếp một câu: “Có điều thực lực thủ tọa nhà các ngươi cũng chẳng có gì đặc. biệt. Có tu luyện tới cảnh giới của hắn, muốn báo thù vẫn khá tốn công.”

Hư Ngôn nghe vậy trừng mắt với Hư Độ một hồi, có điều Hư Độ lại như không nhìn thấy, quay đầu sang hướng khác.

Bên Đại Quang Minh Tự đã bị Sở Hưu đánh cho không dám xuất thủ nữa. Mọi người cũng đã chứng kiến uy thế của Sở Hưu, cho dù một số người ở đây có thù hận với y cũng không dám ló đầu ra.

Lúc này bên những người khác cũng đã đánh xong, tới cuối cùng chỉ có bốn người: Phương Thất Thiếu, Sở Hưu, Nhiếp Đông Lưu cùng Nhan Phi Yên.

Quyết đấu hai cặp, chuyện rất đơn giản. Có điều Phương Thất Thiếu lại nhìn sang Nhan Phi Yên đối diện, bất đắc dĩ nhún vai nói: “Nhan cô nương, hay là ngươi nhận thua đi. Con người ta không đánh nữ nhân, nhất là cô xinh đẹp như vậy, ta lại anh tuấn tiêu sái nhường này. Hai ta giao thủ chẳng phải phá hư quang cảnh quá à?

Chẳng bằng thế này đi, cô nhận thua, xong chuyện ta mời cô ăn cơm nhé? Việt Nữ Cung ở đất Ngô Việt xa xôi, chắc chắn cô chưa ăn đồ ngon ở Tây Vực đúng không? Sau khi về Tây Vực, ta mời cô ăn đùi dê nướng, sườn cừu nướng. À đúng rồi, còn cả thận dê, ngon lắm, lại đại bổ nữa.

Lần trước ta còn tới vài bộ lạc nhỏ cướp... À nhầm, là mượn bọn họ vài con dê thánh được nuôi bằng linh dược. Chậc chậc, hương vị ngon tới mê người.”

Mọi người xung quanh không còn gì để nói, Phương Thất Thiếu này đúng là bất thường tới cực hạn, đi mời Vân Kiếm Tiên Tử - Nhan Phi Yên đi ăn thận dê? Cái chuyện phá hoại bầu không khí như vậy chỉ có Phương Thất Thiếu mới nghĩ ra được.

Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bên Kiếm Vương Thành càng bực bội che mặt, cảm giác thể diện Kiếm Vương Thành đều bị Phương Thất Thiếu làm cho mất sạch.

Nếu không phải thiên phú kiếm đạo của Phương Thất Thiếu quả thật hiên hạ vô song, đoán chắc người của Kiếm Vương Thành đã sớm treo hắn lên cửa thành tế kiếm vài lần rồi.

Mà phía đối diện, Nhan Phi Yên lại chớp chớp hai hàng mi thanh tú, cùng là đệ tử kiệt xuất trong Ngũ Đại Kiếm Phái, nàng cũng khá hiểu rõ tính cách Phương Thất Thiếu, biết tính cách đối phương vốn là vậy. Cho nên nàng không nói nhảm với Phương Thất Thiếu, nâng thanh Việt Nữ Kiếm trong tay lên lao tới.

Nàng biết mình không phải đối thủ của Phương Thất Thiếu, nhưng tôn nghiêm kiếm khách khiến nàng không. thể chủ động nhận thua, Việt Nữ Cung cũng sẽ không để nàng làm vậy.

Võ giả Đại Quang Minh Tự không ai yếu, đây là nhận thức chung của toàn bộ giang hồ. 

Nói chính xác hơn Đại Quang Minh Tự là một môn phái mà hạn dưới thực lực rất cao, chỉ cần võ giả xuất thân Đại Quang Minh Tự, thực lực đều không quá kém.

Ngày trước Sở Hưu ở Ngụy Quận gặp được quản gia Lý gia, xuất thân là tăng nhân nhóm bếp của Đại Quang Minh Tự, chỉ chuyên nấu cơm làm đồ ăn, nhưng thực lực. cũng khá xuất sắc trong số võ giả tán tu.

Còn lúc này những võ giả tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội mặc dù không đạt tới mức như Minh Vương - Tông Huyền nhưng cũng là đệ tử tinh anh của Kim Cương Viện, bằng không Hư Ngôn đã chẳng dẫn họ tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội lần này.

Đối thủ cấp bậc này thực lực không yếu, cũng tốt cho Sở Hưu tôi luyện thực lực bản thân!

Lúc này trên lôi đài, A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu cùng Từ Bi Phá Giới Đao của Minh Nghĩa đã va chạm, ma khí ngập trời bộc phát trực tiếp phá tan thế đao phật quang.

Nhưng vậy còn chưa hết, cương khí đỏ rực trên Thiên Ma Vũ bộc phát, Huyết Luyện Thần Cương mang theo sát ý vô biên bao phủ lấy Minh Nghĩa, thế đao như cưồng phong vũ bão bao phủ. Sau khi Minh Nghĩa khó nhọc chém hết đao cương, một chiêu ma đao như chém ra từ địa ngục mang theo thần tính quỷ dị ầm ầm đánh xuống, trực tiếp phá tan trường đao của Minh Nghĩa, khiến hắn hộc máu bay khỏi lôi đài.

Sở Hưu dùng Thiên Ma Vũ chỉ vào người bên Đại Quang Minh Tự, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng nói: “Người tiếp theo.”

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức xôn xao. Dám khiêu khích Đại Quang Minh Tự như vậy, kẻ này đúng là cuồng vọng tới không giới hạn!

Bên phía Đại Quang Minh Tự, lại một lần nữa bùng nổ, một võ giả thậm chí không buồn nói tên, trực tiếp leo lên lôi đài đánh về phía Sở Hưu.

Mọi người xung quanh lắc đầu, đã thấy người phách lối nhưng chưa thấy ai phách lối như vậy. Sở Hưu này làm vậy đúng là đắc tội tới cùng với Đại Quang Minh Tự. Chẳng lẽ Quan Trung Hình Đường bành trướng tới vậy, tưởng mình là Giang Hồ Hình Đường chắc?

Chỉ có điều bọn họ không biết, Sở Hưu dám lớn lối như vậy không phải là dựa vào Quan Tư Vũ mà là toàn bộ Ma đạo sau lưng y!

Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Sở Hưu đại biểu cho m Ma Tông, thậm chí có thể nói là toàn bộ nhánh Ẩn Ma. Ở nơi này đừng nói là Hạ Hầu Trấn hay bọn Hư Ngôn, cho dù phương trượng Hư Từ của Đại Quang Minh 'Tự đến đây cũng có những kiêu hùng Ma đạo ra tay giúp. Sở Hưu gánh vác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi