KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

Cường giả hai bên Chính Ma đều đang kịch chiến, còn Sở Hưu lúc này lại chỉ giả bộ.

Trong lúc này Sở Hưu đương nhiên không ngu ngốc. tới mức chủ động bại lộ thân phận bản thân, y phải lợi dụng thật tốt cả hai thân phận Chính đạo cùng Ma đạo.

Trước đó Lục tiên sinh đã bí mật truyền âm với Sở Hưu, để hắn mượn cơ hội này giải quyết một người. Sở Hưu cũng đáp ứng, dù sao y cũng cực kỳ khó chịu với người này, kẻ đó chính là Sơn m Công Tử của Ngũ Độc Giáo, Cửu Tương Tử.

Ngũ Độc Giáo dường như có mâu thuẫn với Vô Tướng Ma Tông, còn Cửu Tương Tử cũng luôn là kẻ đối đầu với Lục tiên sinh.

Trước đó trong Ma Đạo Hội Minh, hai bên đã động thủ, có điều lúc đó Sở Hưu cần che giấu tung tích không cách nào hạ sát thủ, hơn nữa có mặt nhiều cao thủ Ma đạo như vậy, Sở Hưu cũng không cách nào ra tay quá nặng, giờ mới là lúc.

Mặc dù trước mắt đang là thời điểm Ma đạo liên thủ chống lại Chính đạo, Sở Hưu đi ra tay với 'người mình” như vậy có vẻ không được tốt. Nhưng bất luận Sở Hưu hay Lục tiên sinh đều không có cảm giác tội lỗi gì.

Sở Hưu vốn là kẻ giả mạo tân tú Ma đạo, rốt cuộc có tính là người trong Ma đạo không ngay chính y cũng không rõ. Có điều trước mắt thân phận này đang có lợi cho Sở Hưu, y cũng tính giả

Về phần Lục tiên sinh, hắn muốn giết Cửu Tương Tử đâu phải ngày một ngày hai. Ngũ Độc Giáo dựa lưng vào. Bái Nguyệt Giáo, làm chó săn cho Bái Nguyệt Giáo đổi lại chỗ dựa lớn như vậy khiến Vô Tướng Ma Tông hết sức khó chịu. Giờ giải quyết một Cửu Tương Tử cũng coi như trút giận đôi chút.

Cho nên giờ hai bên đang hỗn chiến, Sở Hưu vừa đánh vừa lui, rốt cuộc †ìm ra bóng dáng Cửu Tương Tử.

Lúc này Cửu Tương Tử đang giết chóc rất thoải mái, võ công Ngũ Độc Giáo bọn họ hết sức thuận lợi khi hỗn chiến, Ngũ Độc Cương Khí vừa xuất lập tức ảnh hưởng tới đại lượng mọi người xung quanh, ai trúng độc sâu hơn, hắn chọn giết trước.

Trong cơ thể hắn có một số trùng độc cần khí huyết nuôi dưỡng, ngày thường không có cơ hội cũng chẳng to gan đi giết nhiều võ giả Chính đạo như vậy để nuôi trùng độc, lần này Cửu Tương Tử định vớt một hồi lớn.

Lúc này quanh người Cửu Tương Tử tràn ngập. sương độc, đang đuổi theo một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên của Ba Sơn Kiếm Phái.

Võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kia đã sắp hỏng mất. Rõ ràng là hắn tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, sao chỉ chớp mắt nơi này đã biến thành Tu La Địa Ngục, mọi người bắt đầu giết chóc khắp nơi? 

Võ giả này không hiểu, cho nên chỉ có thể bỏ chạy. giữ mạng.

Bên ngoài, võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên có thể xưng là cao thủ, nhưng tại đây đừng nói là Ngũ Khí Triều Nguyên, cho dù là tông sư võ đạo cũng khó lòng giữ mình an toàn.

Ngay lúc Cửu Tương Tử sắp tiếp cận võ giả Ba Sơn Kiếm Phái, một thủ ấn vàng kim ầm ầm rơi xuống, chớp. mắt đã đánh tan tất cả trùng độc rắn rết trước người hắn.

Thân hình Sở Hưu ngăn trước mặt Cửu Tương Tử, khiến cả Cửu Tương Tử cùng võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên đều sửng sốt.

Võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kia có vẻ không ngờ người cứu hắn lại là Sở Hưu có chút thù hận với Ba Sơn Kiếm Phái bọn họ. Chẳng lẽ tên Sở Hưu này đổi tính hay sao? Mà có vẻ y cũng không bại hoại như sư môn đã nói.

Về phần Cửu Tương Tử, hắn chỉ thấy Sở Hưu có vẻ quen quen.

Mặc dù vừa rồi trên lôi đài Sở Hưu đã ra tay nhiều lần, nhưng khi đó khoảng cách quá xa, Cửu Tương Tử không chú ý tới. Còn giờ hai bên đối mặt, hắn thật sự cảm thấy khí tức trên người Sở Hưu có phần quen thuộc.

Sở Hưu ra tay giúp đỡ khiến võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kia hết sức kinh ngạc, liên tưởng tới chuyện lúc trước. bên mình còn định tới gây sự với Sở Hưu, võ giả Ba Sơn Kiếm Phái này không khỏi xấu hổ trong lòng.

Võ giả này dùng giọng điệu cảm kích và áy náy chắp tay với Sở Hưu nói: “Đa tạ Sở công tử bất kể ân oán ra †ay cứu giúp.”

Sở Hưu khoát tay ra vẻ đại nghĩa lẫm li ng lượng nói: “Ta với Ba Sơn Kiếm Phái đúng là có chút ân oán, có điều đó đều là tư oán.

Ngươi ta đều là võ giả Chính đạo, hôm nay đối mặt với đám hung đồ Ma đạo này, đương nhiên nên buông bỏ thù hận ngày trước, nhất trí đối ngoại!”

Võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kia nghe vậy lập tức gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đã thay đổi.

'Trên giang hồ vẫn luôn đồn đại Sở Hưu ra tay tàn nhẫn tuyệt tình, không giống người trong Chính đạo. Nhưng giờ xem ra, vị Sở công tử này vẫn có thể phân rõ đại nghĩa với tư oán, tuyệt đối không bại hoại như lời đồn đại trên giang hồ.

Lúc này Cửu Tương Tử cũng chẳng có tâm tư suy nghĩ xem vì sao Sở Hưu lại có cảm giác quen thuộc như vậy, chỉ cười lạnh nói: “Sở Hưu, Quan Trung Hình Đường các ngươi không tính là Chính đạo, thuộc về thế lực trung lập, trận đại chiến trên Phù Ngọc Sơn hôm nay không liên quan tới ngươi. Giờ ngươi cứ nhất quyết nhúng tay vào như vậy, muốn chết phải không?”

Sở Hưu bước lên trước một bước, giọng đầy chính nghĩa nói: “Ai nói Quan Trung Hình Đường ta không phải Chính đạo? Thiên hạ hưng vong, thất phu đều có trách nhiệm, Chính đạo an nguy đương nhiên cũng phải do chúng ta chống đỡ.

Đám hung đồ Ma đạo các ngươi lớn lối như vây, ta thấy kẻ muốn chết là các ngươi mới đúng!”

Những lời này của Sở Hưu hiên ngang lẫm liệt, cứ như hắn là hiệp khách Chính đạo vậy.

Cửu Tương Tử nghe vậy lại cười lạnh một tiếng, Ngũ Độc Cương Khí bùng lên quanh người, trong làn khói độc bảy màu lộng lẫy xen lẫn từng tiếng côn trùng kêu vang, rõ ràng trong làn sương độc đó ẩn giấu rất nhiều độc trùng quỷ dị.

Trước đó Cửu Tương Tử từng thấy Sở Hưu xuất thủ, có điều khi đó Ma đạo còn chưa đánh lên Phù Ngọc Sơn, Ngũ Độc Giáo thân là người của nhánh Minh Ma, đương nhiên không như đám người Lục tiên sinh đứng ngay dưới đài thấy rõ ràng được.

Cửu Tương Tử trốn trên một gốc cây lớn ở vách núi, khoảng cách khá xa, cho nên hắn cũng không cảm nhận được uy thế của Sở Hưu rốt cuộc mạnh tới mức nào, hết sức mơ hồ. Thậm chí chỉ tiết xuất thủ ra sao Cửu Tương 'Tử hoàn toàn không thấy được, cùng lắm chỉ chứng kiến kết quả cuối cùng mà thôi.

Có điều theo suy nghĩ của hắn, Sở Hưu này không phải cùng cấp với Phương Thất Thiếu, hắn mới chỉ là Ngũ Khí Triều Nguyên mà thôi, cho dù có mạnh thì cũng mạnh đến đâu được? 

Ôm ý nghĩ này, Cửu Tương Tử thậm chí không vận dụng toàn lực, chỉ xuất tám phần thực lực, hai phần khác đương nhiên hẳn không uổng phí mà luôn chú ý động tĩnh xung quanh, đề phòng có kẻ đánh lén.

Đừng nhìn giờ Ma đạo đang giao thủ với đệ tử đại phái Chính đạo, thật ra mọi người đều là võ giả, bỏ đi đạo thống của bản thân, chưa biết ai âm độc hơn ai!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi