KÌ TÀI GIÁO CHỦ

Doanh Bạch Lộc ngắm nhìn Nhan Phi Yên nói: “Có công mài sắt có ngày nên kim, thế gian này vốn không có chuyện gì là không thể.

Đúng rồi, Lâm cung chủ bị thương nặng không? Thương Thủy Doanh thị ta có cao thủ chuyên môn nghiên cứu y đạo, còn có đủ loại linh dược trân quý, có lẽ sẽ giúp được cho Lâm cung chủ.”

Nhan Phi Yên lắc đầu nói: “Đa tạ hảo ý của Doanh công tử. Không cần phiền tới Doanh thị, lần trước trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, sư phụ ta giao thủ cùng đám yêu nhân Ma đạo, bị chúng đánh lén thụ thương. Thương thế không nặng nhưng lại khá kỳ quái.

'Ta đã thăm dò được, thương thế này vừa hay thần y giang hồ Phong Bất Bình ở Tây Sở có thể trị liệu. Vừa vặn lần này ta tới Đổng gia tham gia Khai Sơn Tế, sau khi dự lễ xong ta sẽ mời Phong thần y tới Việt Nữ Cung ta giúp trị liệu.”

Doanh Bạch Lộc gật đầu nói: “Khí Tử Diêm La - Phong Bất Bình, ta cũng từng nghe tới tên hắn. Mặc dù hắn xuất thân dân dã nhưng về mặt y đạo cũng có chút bản lĩnh.

Có điều nghe nói tính cách hắn ngoan cố, điều kiện chữa trị cho người khác cũng hết sức hà khắc. Nhưng cũng không sao, trong Doanh thị ta cái gì cũng có, Phong Bất Bình muốn lấy tiền chữa bệnh ra sao ta cũng đưa được." 

Lúc này trong đại sảnh bỗng có người nói: “Nhan tiên tử, ngươi muốn tìm Phong thần y thì chậm mất một bước rồi. Phong thần y lúc này đã rời khỏi Tử Nhân Cốc, chuyển tới Quan Trung hành nghề rồi. Có điều quan hệ giữa hắn hắn và Lã Phụng Tiên cũng không tệ, chỉ cần Tiểu Ôn Hầu mở miệng, chắc chắn Phong thần y không cần điều kiện gì cũng chữa trị cho Lâm cung chủ.”

'Tử Nhân Cốc cách Cao Lăng Quận không xa, hơn nữa danh tiếng Phong Bất Bình tại Tây Sở không nhỏ, chuyện ở Tử Nhân Gốc cũng có vài người đã biết.

Có điều giờ kẻ vừa nói lại chẳng có ý tốt gì, hắn không phải đang cố ý nhắc nhở Nhan Phi Yên mà đang khích bác Doanh Bạch Lộc sang bên phía Sở Hưu.

Ai cũng biết Lã Phụng Tiên và Sở Hưu tương giao. tâm đầu ý hợp, Nhan Phi Yên tới cầu Lã Phụng Tiên, Doanh Bạch Lộc chẳng lẽ không thấy khó chịu? Hắn làm vậy rõ ràng là khơi mào gây sự.

Quả nhiên sau khi người kia mở miệng, Nhan Phi Yên lập tức nhìn về phía Lã Phụng Tiên. Nàng đi tới bên cạnh Lã Phụng Tiên, thi lễ với hắn rồi nói: “Lã thiếu hiệp, lại gặp mặt rồi. Phong thần y đang tới Quan Trung thật à?

Ấn tượng của Nhan Phi Yên đối với Lã Phụng Tiên hết sức sâu sắc, lần trước gặp nguy hiểm trong Thông Thiên Tháp coi như Lã Phụng Tiên đã cứu mạng nàng. Mặc dù không có Lã Phụng Tiên nàng cũng có thủ đoạn khác, có điều làm như vậy sẽ khiến nàng đánh đổi khá nhiều. 

Có điều chuyện khiến Nhan Phi Yên ấn tượng sâu sắc nhất lại là hành động dùng ân tình này hóa giải mâu thuẫn giữa Việt Nữ Cung và Sở Hưu.

Hiện giờ trong giang hồ, đạo nghĩa đặt hai bên, chữ lợi đặt chính giữa, đây mới là trạng thái bình thường. Người nghĩa khí được như Lã Phụng Tiên quả thật không có mấy.

Hơn nữa sau lần đó Nhan Phi Yên cũng chứng kiến thực lực của Lã Phụng Tiên, khi đó nàng đã cảm thấy Lã Phụng Tiên chắc chắn không phải vật trong ao. Quả nhiên ko chưa qua bao lâu, Lã Phụng Tiên đã bước lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng, thậm chí ngay dưới nàng.

Hơn nữa Nhan Phi Yên còn có cảm giác, nếu thật sự giao thủ e rằng nàng cũng không thắng nổi Lã Phụng Tiên. Nàng có thể xếp trước Lã Phụng Tiên có nguyên nhân rất lớn do nàng là nữ tử, là một trong Tư Đại Mỹ Nhân trên võ lâm, danh tiếng và lực ảnh hưởng đương nhiên lớn hơn Lã Phụng Tiên.

Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Giờ Phong thần y cho dù chưa tới Quan Trung thì chắc cũng sắp tới.

Nếu Nhan cô nương muốn mời Phong thần y xuất thủ, tại hạ có thể nói giúp đôi lời.

Chỉ có điều Phong thần y cũng có quy củ riêng của mình. Về phần tiền chữa bệnh vẫn cần Nhan cô nương tự tới bàn với Phong thần y.”

'Trên giang hồ này trước nay chưa bao giờ thiếu người thích xem chuyện náo nhiệt, không chê lớn chuyện.

Trong nội đường có năm tuấn kiệt trẻ tuổi trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, đừng nói Khai Sơn Tế, cho dù Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma còn không có nhiều tuấn kiệt tụ tập như vậy.

Quan hệ giữa năm người này rắc rối phức tạp, đám người xem náo nhiệt chỉ ước gì bọn họ ra tay đánh nhau thật.

Còn lúc này thấy Nhan Phi Yên chủ động tới nói chuyện với Lã Phụng Tiên, Doanh Bạch Lộc hơi cau mày.

Có điều hắn lại không nổi giận, cũng không phát tác, chỉ đi qua nói với Lã Phụng Tiên: “Vậy phiền Lã huynh hỗ trợ nói giúp một chút. Yên tâm, chỉ cần Phong thần y mở miệng, tiền chữa bệnh là gì cũng không thành vấn đề. Chỉ cần Thương Thủy Doanh thị ta có, đều sẽ lấy ra.”

Thấy biểu hiện của Doanh Bạch Lộc, mọi người xung quanh không khỏi âm thầm than thở, Doanh Bạch Lộc. quả nhiên là Doanh Bạch Lộc, danh bất hư truyền. Một thái độ, một câu nói đã hóa giải hết thảy.

Lời này của Doanh Bạch Lộc nói ra giống như hẳn và Nhan Phi Yên là người một nhà, hai người cùng tới nhờ Lã Phụng Tiên, còn kéo gần khoảng cách giữa hắn và Nhan Phi Yên.

Nghe Doanh Bạch Lộc nói vậy, Nhan Phi Yên cũng khẽ nhíu mày, có điều nàng không nhiều lời. 

Nếu lúc này nàng còn cự tuyệt, vậy sẽ làm mất mặt Doanh Bạch Lộc.

Lúc này Doanh Bạch Lộc cũng nhìn về phía Sở Hưu, cười cười nói: “Sở huynh, lại gặp mặt. Chuyện Lạc gia chỉ là một hiểu lầm. Ngươi cũng thấy đấy, trước nay ta chỉ chung tình với mình Nhan cô nương mà thôi.”

Đối mặt với Sở Hưu chen mình xuống một hạng, thái độ Doanh Bạch Lộc vẫn không có bất cứ thay đổi nào, như đang đối diện với một bằng hữu cũ. Chí ít theo người ngoài thấy, khí độ của Doanh Bạch Lộc tuyệt đối không cách nào bắt bẻ.

Nói xong, Doanh Bạch Lộc còn nhìn về phía Nhan Phi Yên. Hắn nói vậy thực ra không phải giải thích cho. Sở Hưu mà đang giải thích với Nhan Phi Yên, sợ Nhan Phi Yên hiểu lầm điều gì.

Sở Hưu vuốt vuốt mũi nói: “Ta biết, lúc đó nếu Doanh huynh xuất thủ, ta muốn mang bọn Lạc Phi Hồng ra khỏi Lạc gia chắc chắn sẽ rất phí sức.”

Doanh Bạch Lộc gật nhẹ đầu, lại chuyển ánh mắt sang phía Phương Thất Thiếu chắp tay nói: “Phương huynh, hai ta đã lâu không gặp nhỉ?”

Phương Thất Thiếu rót cho Doanh Bạch Lộc một chén rượu, cười hắc hắc nói: “Đúng là lâu rồi không gặp. Có điều ta cũng chẳng muốn gặp ngươi nhiều. Chỉ cần ta đi với ngươi, từ chín mươi chín tuổi cho tới mới biết chạy, chỉ cần là nữ giới, vậy hai mắt chắc chẳn dán chặt trên người ngươi, coi ta là không khí. Cái cảm giác ấy chẳng dễ chịu gì”

Doanh Bạch Lộc cười cười nói: “Phương huynh vẫn nói chuyện hài hước như trước.”

Đám người hàn huyên vài câu, bầu không khí có thể nói là vô cùng ngượng nghịu. Cho nên Nhan Phi Yên là người đầu tiên cáo từ, Doanh Bạch Lộc cũng theo Nhan Phi Yên rời khỏi, lúc này bầu không khí mới khá hơn một chút.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi