KÌ TÀI GIÁO CHỦ

Giờ dẫu sao họ cũng là người bên phía Tụ Nghĩa Trang, thế nhưng Nhiếp Đông Lưu lại bảo bọn họ chớ có trêu chọc Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Hành động này nghĩ thế nào cũng có vẻ yếu kém, đương nhiên khiến đám người khó chịu.

Sau khi ra ngoài, đám người liếc mắt nhìn nhau, có người hỏi: “Thiếu trang chủ đã nói vậy rồi, chúng ta phải dừng tay à?”

Miêu Xuân Mậu cười hắc hắc nói: “Chư vị, các ngươi muốn ngừng tay ta sẽ không xen vào, có điều ta sẽ không ngừng tay.

Miêu gia căn cơ yếu kém. Khác với các ngươi, lần này ta mạo hiểm gia nhập liên minh Tụ Nghĩa Trang chỉ là để cược một tiền đồ tươi sáng cho Miêu gia ta. Bằng không sao ta phải đi liều mạng với Kỳ Liên Trại kia?

Giờ lợi ích đang ngay trước mắt, làm sao ta lại buông tay được?

Thiếu trang chủ cẩn thận quá đáng rồi. Bắc Địa lớn như vậy, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành làm sao quản hết được?

Huống hồ chúng ta gia nhập liên minh Tụ Nghĩa Trang là vì sao? Nói khó nghe một chút thì một là vì lợi ích, hai là để tìm một chỗ dựa.

Nếu Tụ Nghĩa Trang không giải quyết được cả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, vậy liên minh của chúng ta tồn tại còn nghĩa lý gì nữa? Chẳng bằng trực tiếp giải tán đi!”

Sau khi nói xong, Miêu Xuân Mậu trực tiếp quay người bỏ đi, có điều lúc này trên trán hắn đã đổ mồ hôi lạnh.

Những lời này đều là Sở Hưu bảo hắn nói. Có điều nếu Nhiếp Đông Lưu nghe được hắn nói vậy, chắc hẳn tính mạng hắn cũng lành ít dữ nhiều.

Giờ Miêu Xuân Mậu chỉ có thể đặt cược, cược trong số những người này không có ai trung thành với Tụ Nghĩa Trang đến vậy.

Nhưng thực tế Miêu Xuân Mậu lại thành công, năm người còn lại sắc mặt âm trầm bất định, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nếu như sáu người bọn họ đều thu tay lại, vậy chuyện này sẽ kết thúc ở đây.

'Thế nhưng Miêu Xuân Mậu lại vẫn định động thủ. Nếu bọn họ không ra tay, vậy khác gì trơ mắt ra nhìn người khác kiếm lợi?

Cho nên đám người cắn răng, chuẩn bị động thủ tiếp. Có điều lần này bọn họ phải cẩn thận một chút, không thể để đám người Tụ Nghĩa Trang phát hiện ra được.

Dù sao cũng không thể trách tập thể được. Hơn nữa bọn họ không phải thuộc hạ của Tụ Nghĩa Trang mà là liên minh. Cho dù có bị phát hiện có lẽ cũng chẳng bị trừng phạt gì.

Cuối cùng dưới sự khích bác xúi giục của Miêu Xuân Mậu, trong liên minh Tụ Nghĩa Trang đã gần nửa thế lực. âm thầm xâm chiếm địa bàn bên Bắc Địa, đồng thời còn có không ít xung đột với thế lực võ lâm bản xứ. Chỉ có điều tất cả đều bị bọn họ liên thủ đè ép, không có tin đưa tới bên Nhiếp Đông Lưu.

Dù sao người của Tụ Nghĩa Trang chỉ coi họ là minh hữu, không tiện tra xét. Cho nên chỉ cần đám người này làm việc kín tiếng, giấu diếm trong thời gian ngắn vẫn 44. không thành vấn đề.

Có điều bên bọn họ không thành vấn đề nhưng tin tức lại sớm được truyền tới bên Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sừng sững trung ương Bắc Địa, là một tòa thành khổng lồ cao tới ngàn trượng hoàn toàn dùng băng tuyết đúc thành. Toàn thân tòa nÌ thành có màu trắng toát trong suốt, chỉ có cửa thành u_ viết ba chữ đỏ máu cứng cáp: Phiêu Tuyết Thành.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành là thành riêng của Bạch gia, không cởi mở với người ngoài. Trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chỉ có người của họ Bạch thị và tôi tớ lệ '† thuộc vào Bạch thị

Có lẽ do khí hậu cùng địa hình xung quanh, bất luận người trong Bạch thị hay các tôi tớ khác đều cực kỳ  thượng võ. Một số võ giả tiểu bối thậm chí không cần trưởng bối thúc ép tu luyện, chính bọn họ đã lấy chuyện vật lộn chém giết làm vui. Thậm chí khi tuổi tác lớn một chút còn chủ động tới cánh đồng hoang nơi Cực Bắc săn giết các loại dã thú.

Lúc này trong phủ thành chủ ở chính giữa Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, một người trung niên thân hình hùng tráng khôi ngô đang ngồi trên ghế chủ. Phía dưới hắn là vài võ giả đang khóc lóc kể lể, càng nói sắc mặt người trung niên kia càng khó nhìn.

Cuối cùng người trung niên kia trực tiếp vỗ bàn một cái, phẫn nộ quát lớn: “Tụ Nghĩa Trang! Các ngươi khinh người quá đáng!”

Người trung niên vừa vỗ bàn hai mắt xanh thẳm, vừa mỹ lệ vừa kỳ dị.

Đây là biểu hiện khi tu luyện Băng Phách Thần Mục của Bạch gia tới đại thành. Trong toàn bộ Bạch thị của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không mấy ai có tu vi này. Người này chính là thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, cũng là gia chủ Bạch gia, Viêm Nhật Phi Sương - Bạch Hàn Thiên.

Võ giả đang khóc lóc kể lể với hắn là người của những thế lực võ lâm ở Bắc Địa. Dưới sự khích bác xúi giục của Miêu Xuân Mậu, liên minh Tụ Nghĩa Trang đã xâm chiếm không ít tài nguyên trong địa bàn của họ.

Thế lực võ lâm Bắc Địa thật ra không quá yếu, chỉ có điều tại khu vực Bắc Địa này con người quá mức thưa  thớt, khiến cho nhân số các thế lực võ lâm bản xứ cũng thưa thớt, đồng thời khoảng cách quá lớn cho nên càng ở ngoài rìa thực lực càng yếu.

Quan hệ giữa Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành và các thế lực tông môn này không phải là phụ thuộc. Nhưng toàn bộ Bắc Địa đều là địa bàn của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Nếu các thế lực nhỏ bên dưới tranh chấp thì cũng thôi, nhưng đám người này còn mượn danh Tụ Nghĩa Trang như vậy, chẳng phải đang gây hấn với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành của hắn?

Có điều Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Tụ Nghĩa Trang là hai thế lực lớn ở Bắc Yên, một khi khai chiến hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi. Cho nên bht vẫn phải chuẩn bị cẩn thận một chút cho thỏa đáng.

Hắn hạ giọng an ủi đám người của thế lực nhỏ kia: “Chư vị không cần lo lắng, Bắc Địa là phạm vi thế lực. của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta, Tụ Nghĩa Trang phá hoại quy củ như vậy đương nhiên ta sẽ tới đòi bọn họ trả lời, trả lại công bằng cho chư vị.”

Nghe Hàn Bá Tiên nói vậy, đám người đành gật đầu thối lui.

Lúc này cánh cửa nội đường bị đẩy ra, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Bạch gia Bạch Cầm Hổ cùng Bạch Vô Ky đồng loạt đi tới.

Bạch Vô Ky đã lâu rồi không bước chân vào giang hồ, có điều lúc này tu vi của hắn đã bước lên Ngũ Khí Triều Nguyên, đồng thời vẻ cuồng ngạo trước kia đã không còn thấy đâu, thần sắc trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.

Ngày trước trên Thần Binh Đại Hội, Bạch Vô Ky bị Thẩm Bạch của Thương Lan Kiếm Tông xuất một kiếm đánh trọng thương. Một kiếm đó không chỉ đánh trọng thương thân thể Bạch Vô Ky mà còn đả thương nặng nề tâm cảnh của Bạch Vô Ky.

Có điều Tái Ông mất ngựa sao biết không phải là phúc. Nếu không có một kiếm đó, Bạch Vô Ky vẫn còn coi thường tuấn kiệt trong thiên hạ.

Từ đó về sau, Bạch Vô Ky bắt đầu quyết chí tự cường bế quan tu luyện, không qua lại với đám hồ bằng cẩu hữu nữa. Thời gian qua ngoại trừ bế quan tu luyện hắn cũng chỉ tới Cực Bắc Hoang Nguyên tu luyện, mài lại ý chí cơ thể, cho nên giờ tu vi mới đột nhiên tăng cường, liên tục vượt qua Tam Hoa Tụ Đỉnh và Ngũ Khí Triều Nguyên.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi